Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 184



Không gian ngoài khu vực thủ đô, một phi thuyền theo thường ngày hoàn thành công việc kiểm ra máy ngăn cách biên giới không có vấn đề gì, đang chầm chậm quay đầu trở về.

Trong phi thuyền, một thiếu úy sau khi cài đặt xong chương trình bay tự động, ưỡn người, ngáp nói: “Công việc kiểm tra thường ngày này thật là vô vị, thanh xuân của ta lãnh phí ở hai đầu của một sợi dây, thật hi vọng có thể được làm việc trên chiến hạm.

Trung úy bên cạnh anh ta nghe thấy lời này bất giác cười nói: “Thỏa mãn đi, công việc hai điểm của một sợi dây này của chúng ta, không biết có biết bao người hâm mộ, ngươi muốn làm lính chiến hạm sao?

“Nói cho ngươi biết, lính chiến hạm ngoài được nghỉ phép ra, những thời gian khác đều ở trên chiến hạm, không giống như chúng ta như thế này mỗi ngày đến đây kiểm tra điểm ngăn cách rồi có thể hoạt động tự do, đợi ngươi làm lính chiến hạm, đến lúc đó ngay cả thời gian theo đuổi con gái cũng không có.”

“Ý? Lính chiến hạm thê thảm như vậy sao? Bình thường nhìn thấy bọn họ rất uy phong?” Thiếu úy ngạc nhiên nói.

Một thiếu úy khác tuổi lớn hơn nói: “Ngươi đừng suốt ngày nghĩ đến uy phong, ở thời buổi này, người uy phong là chết nhanh nhất. Giống như nguyên soái Đường Long kia kìa, lúc lên nhậm chức muốn bao nhiêu uy phong có bấy nhiêu uy phong, nhưng bây giờ ngươi xem xem uy phong của ngài ấy ở nơi nào.”

Thiếu úy trẻ không hiểu nói: “Nói ra cũng thật kỳ lạ, nguyên soái Đường Long cũng không phải là vì vài chục ngàn binh lính dưới quyền bị hai người máy tiêu diệt, sao những người đó chết cũng không buông tha? Nên biết thuộc hạ trực thuộc của nguyên soái Đường Long cũng bị tiêu diệt không ít.”

Thiếu úy lớn tuổi hơn nói: “Hài, làm gì mà vì lý do đó, bọn họ có thành kiến với nguyên soái Đường Long, là vì vệ đội trực thuộc của nguyên soái Đường Long chĩa nòng pháo vào hành tinh thủ đô, từ đó mà sản sinh ra cảm giác nguy hiểm, vũng vì thế mới truy cứu lỗi lầm này của nguyên soái không buông tha.

“Những binh lính và dân thường đã chết kia hoàn toàn không phải là vấn đề, nên biết cuộc chiến nào mà không chết hàng ngàn hàng vạn người, thời buổi này, có ai mà để ý đến sinh mạng của dân chúng và binh lính cơ chứ?”

Thiếu ủy trẻ cảm thán nói: “Hài, kỳ thực nguyên soái Đường Long cũng rất được, dù gì ngài ấy đối với người nhà của những binh lính như chúng ta rất tốt, không giống những cao quan khác, quả thực là đều coi những quân nhân chúng ta toàn bộ là cô nhi không cha mẹ. Nếu như ngài ấy bị lật đổ, e rằng những người thân của chúng ta lại giống như trước không có đặc quyền gì hết?”

Nghe thấy lời nói này, mọi người đều trầm mặc, bây giờ đối đãi ưu đãi của người thân quân nhân, bọn họ đều rất hưởng thụ, nếu như đãi ngộ mất đi, e rằng không có mấy người vui?”

Nhưng mình phản đối thì có thể làm được gì? Ở trên quyết định như thế nào thì như thế ấy, lẽ nào những người phía dưới như mình có thể phản kháng sao?

Thiếu úy tuổi lớn hơn đột nhiên nói: “Nghe nói những tướng quân kia của quân bộ, chuẩn bị từ bỏ nguyên soái Đường Long, chiến hạm có thằng em họ tôi trên đó, bây giờ thì phụ trách giám sát mấy ngàn chiến hạm bạch kình kia của vệ đội nguyên soái Đường Long, nghe em họ tôi nói, 5 hạm đội lớn đã tập hợp ở xung quanh khu vực thủ đô, đã bao vây vệ đội nguyên soái lại.

“Có thể chắc chắn, chỉ cần vệ đội nguyên soái có động tĩnh gì, bọn họ sẽ xông lên tiêu diệt vệ đội nguyên soái.”

“Không phải chứ? Nên biết những tướng quân của quân bộ kia, toàn bộ đều là nguyên soái Đường Long một tay đề bạt, nếu như không có sự đề bạt của nguyên soái Đường Long, bọn họ không biết đang ở nơi nào rồi, bọn họ vong ân phụ nghĩa như thế?” Thiếu úy trẻ ngạc nhiên nói.

Trung úy than: “Chuyện này cũng không thể trách những tướng quân kia, bất luận nói như thế nào, những tướng quân này đều là đứng về phía liên bang.

“Thật sự muốn trách, vậy thì nên trách bản thân nguyên soái Đường Long, ai bảo ngài ấy không chịu đưa người của mình vào điều khiển quân đội, cho dù thu mua nhân tâm đề bạt người cũ, cũng không nên đề bạt những người trung thành với liên bang này lên làm tướng quân, nói cho cùng cũng chính là cầm cục đá ném vào chân mình, xui xẻo đáng đời.

“Uhm, nói như thế, nguyên soái Đường Long thật sự không có lòng riêng, những người được đề bạt đều là những người vừa trung thành với liên bang vừa tài giỏi. Hài, đáng tiếc nguyên soái như thế sắp bị lật đổ rồi.” Thiếu úy trẻ bất đắc dĩ lắc đầu.

“Hei, cho nên nói ngài ấy ngốc, người mình không dùng lại đi dùng người ngoài, thời buổi này, không tính toán vì mình thì đến nơi nào cũng không thông? Người đời gọi là người không vì mình, trời tru đất diệt.” Thiếu úy lớn tuổi hơn cười lạnh nói.

Trong hời buổi hỗn loạn như thế, lòng ích kỷ của mọi người đều bắt đầu bộc lộ ra một cách rất rõ ràng, không thèm để ý những thứ khác, trắng trợn.

Trung úy vỗ tay nói: “Được rồi, không nói những chuyên này nữa, hôm nay là sinh nhật của con gái tôi, buổi tối mời đến nhà tôi dùng cơm.”

Mọi người nghe thấy lời này, bất giác lập tức buông xuống tâm trạng buồn bã, tranh nhau chúc mừng trung úy.

Thiếu úy trẻ lớn tiếng nói: “Thưa sếp, con ngài nhỏ như thế đã xinh đẹp như thế rồi, sau này lớn lên nhất định rất xinh đẹp, chi bằng gả cho em đi?”

“Xì, con gái tôi gả cho ai cũng sẽ không gả cho cậu!” Trung úy cười mắng.

Lúc những người khác cũng náo nhiệt cả lên, tiếng cảnh báo trên phi thuyền đột nhiên vang lên. Mọi người ngây người, lập tức chạy trở về vị trí của mình.

Trung úy nghiêm túc hỏi: “Nguyên nhân gì?”

“Máy ngăn cản bị phá hoại!” Một binh lính lập tức đáp.

“Máy ngăn cản bị phá hoại? Liên lạc tàu trinh sát lân cận, xem bọn họ có phát hiện gì không.” Trung úy ra lệnh nói.

“Không thể liên lạc với tàu trinh sát!” Một binh lính hét lên.

Nghe thấy lời này, trong lòng mọi người đều xuất hiện ý nghĩ: “Tiêu rồi! Địch tập kích!”

Không trách bọn họ sao lại nghĩ như thế, vì lúc bọn họ đi đã từng liên lạc với tàu trinh sát lân cận, bây giờ liên lạc không được, cộng thêm tình hình máy ngăn cảnh bị phá hoại, kết quả suy nghĩ là có thể biết.

“Thưa sếp, chúng ta phát tín hiệu không chống đối chứ? Dù gì chúng ta không phải lính chiến đấu.” Thiếu úy trẻ kia đề nghị, đề nghị này đều được lòng mọi người, ánh mắt của mọi người đều nhìn trung úy, đợi anh ta gật đầu đồng ý.

Trung úy lắc đầu nói: “Chúng ta mặc dù không phải là lính chiến đấu, nhưng chúng ta làm sao cũng là một quân nhân.”

Nói đến đây, anh ta phát hiện trong ánh mắt mọi người đều xuất hiện tia thất vọng, bấy giác nghĩ đến vợ và con mình ở nhà chờ mình, vừa nghĩ đến đây, trong lòng lập tức rung động.

Anh ta thay đổi chủ ý nói: “Chúng ta phát thông báo địch tập kích rồi đầu hàng thôi, như thế cũng tính là chúng ta không có lỗi với bộ quân phục trên người này.”

Nói đến lời này, mọi người đều bất giác thở phào, sau khi phát thông báo địch tập kích, lập tức mở đèn tín hiệu biểu thị không chống đối trên phi thuyền.

Thiếu úy trẻ vẫn quan sát trên radar, sau khi đèn tín hiệu phát ra, mới có chút nghi ngờ nói: “Kỳ lạ, lâu như thế cũng không phát hiện tông tích của địch? Cho dù sau khi phá hủy máy ngăn cản liền nhảy rời đi, radar cũng có lẽ có thể phát hiện ra tông tích của địch, sao bây giờ tông tích gì cũng không có vậy?”

“Uhm? Radar không phát hiện tông tích của địch? Lẽ nào chỉ là máy ngăn cản bị hư mà thôi?” Thiếu úy trẻ lầm bầm xong lập tức vứt bỏ đi suy đoán vừa rồi: “Không thể nào, máy ngăn cản chúng ta vừa mới kiểm tra xong, không thể nào bị hư được.”

Trung úy vốn đang chau mày suy nghĩ, đột nhiên sắc mặt khó coi nói: “Đáng chết, lẽ nào là những kẻ địch đến tập kích lần trước? Kẻ địch lần trước cũng là radar không thể phát hiện ra được!”

Cuộc chiến đấu lần trước radar lần trước không thể nào phát hiện ra tông tích của địch, sớm đã truyền khắp toàn quân. Lời này của trung úy vừa nói xong, liền phát giác được có gì đó không ổn, vì phi thuyền này đột nhiên rung lắc không ngừng, tình hình như thế chỉ có vật thể lớn bay ngang qua phi thuyền với tốc độ nhanh mới có.

Mọi người trên phi thuyền cũng vào lúc này trên màn hình nhìn thấy vô số chiến hạm cực lớn bay ngang qua tàu của mình, hơn nữa nhanh chóng biến mất trên màn hình.

Cũng không biết những chiến hạm này là vì không có thời gian để ý đến chiếc phi thuyền không có sức chiến đấu này, hay là vì chiếc phi thuyền này mở tín hiệu đèn không chống đối, dù gì chiến hạm địch bay sát ngang qua chiếc phi thuyền này, bản thân không bị tổn thương gì.

“Khi nãy có bao nhiêu chiến hạm? Trung uy thần sắc buồn bã hỏi.

Thiếu úy kia vẻ mặt ngạc nhiên, sau khi chần chừ một lát nói: “Ít nhất là khoảng 40, 50 ngàn chiến hạm.”

“40, 50 ngàn chiến hạm cao cấp radar không thể phát hiện, hài, khu vực thủ đô của chúng ta thật nhiều tai nạn.” Trung úy thất vọng lắc đầu, ra lệnh cho thuộc hạ: “Không nên tắt đèn tín hiệu báo không chống đối, chầm chậm tiến về phía trước. Bất luận khu vực thủ đô rơi vào tay ai, chúng ta vẫn nên trở về nhà.”

“Về nhà?!”

Hai chữ rất bình thường này, nhưng khiến cho toàn bộ binh lính ủ rũ buồn bã phấn chấn, tinh thần hăng hái ở lại cương vị của mình.

Trên kỳ hạm hạm đội thứ nhất Vạn La liên bang, ba người Ngụy Phi, Well, Lai Uy đang trong phòng của Ngụy Phi, thưởng thức rượu ngon.

Lai Uy sau khi gắp vài miếng mồi bỏ vào miệng nhai, nói với Ngụy Phi: “Đại ca, em cứ cảm thấy chúng ta đá nguyên soái đi như thế, có chút không có đạo nghĩa. Dù gì chúng ta bây giờ có thể nắm giữ quyền hành của hạm đội này, phần lớn là nhờ sự đề bạt của nguyên soái.”

Ngụy Phi thở dài nói: “Ta cũng biết làm như thế là không có đạo nghĩa, nhưng chúng ta hoàn toàn không phải là bồ đội tư nhân của nguyên soái, chúng ta là quân nhân liên bang, tất cả đều là vì liên bang.

“Hơn nữa nguyên soái hoàn toàn không quan tâm đến lợi ích của liên bang, vì gạt bỏ đối lập, lại làm ra chuyện hai người máy tiêu diệt hàng vạn bô đội cơ giáp, nguyên soái như thế làm sao có thể xứng đáng để chúng ta bán mạng?”

Well nghi ngờ nói: “Đại ca, đây chỉ là người bên ngoài nói như thế, sự thật chúng ta đều không rõ, em luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, bồ đội liên bang đều đã nghe theo mệnh lệnh của nguyên soái, nguyên soái còn cần bài trừ đối lập sao?

“Cho dù là bài trừ đối lập cũng không cần ra tay đối với binh lính bình thường, em nghĩ có thẻ hình ảnh ghi lại của nguyên soái là thật, hai người máy kia quả thật quá lợi hại.”

Ngụy Phi lắc đầu nói: “Không thể nào, đó chỉ là hai người máy, không phải là hai chiếc chiến hạm, cho dù những người máy đó toàn thân đều là vũ khí, cũng không thể trong chớp mắt tiêu diệt nhiều người như thế.”

Nói đến đây, Ngụy Phi hít hơi nói tiếp: “Kỳ thực những chuyện này đều không phải là vấn đề, chiến tranh dù gì cũng gây chết người.”

“Điều ta để ý là nguyên soái vì tiêu diệt hai người máy này, lại điều động cả vệ tinh vũ trang tấn công mặt đất, thậm chí còn ra lệnh chiến hạm vệ đội của ngài ấy chĩa nòng pháo vào hành tinh thủ đô, ta không thể chịu được chính là, thái độ không đặt an nguy của dân chúng vào trong mắt của ngài ấy.”

Nghe thấy lời này, Lai Uy lầm bầm: “Dân chúng khu vực thủ đô có gì tốt chứ, đều là một đám ký sinh trùng ham ăn biếng làm!”

Well trừng mắt nhìn Lai Uy, còn Ngụy Phi sau khi liếc nhìn Lai Uy, mới bình thản nói: “Bất luận như thế nào bọn họ cũng là dân chúng của liên bang, bất luận vì nguyên nhân gì, nguy hại dân chúng liên bang chính là phạm tội.”

Lai Uy còn đang định nói gì, thì bị Well đạp vào chân đành cúi đầu uống rượu.

Well sau khi bưng ly rượu uống, hỏi Ngụy Phi: “Đại ca, không biết anh làm sao có thể đảm bảo tổng thống Trần Dục không có lòng riêng, chuyên tâm làm việc vì dân vì nước?”

Ngụy Phi cười khổ đáp: “Ta không thể đảm bảo, nhưng tổng thống Trần Dục vì có thể ổn định ngồi ở vị trí tổng thống, chắc chắn sẽ làm những chuyện có lợi cho dân chúng đề thu mua dân tâm, một người như thế dù sao cũng tốt hơn là người không để dân chúng vào trong mắt.”

Well, Lai Uy nghe thấy lời này, bất giác nhìn nhau, sau đó khẽ lắc đầu, thầm cảm thán, cúi đầu uống rượu.

Bọn họ biết đại ca kết bái này của mình, cách nghĩ đối với mọi chuyện quả thực là quá lý tưởng hóa, cho rằng mọi người đều rất xem trọng dân chúng.

Nhưng trong thời buổi loạn lạc này, mạng người như cỏ rác, có ai sẽ xem trọng bọn họ cơ chứ? Cho dù có cũng là làm ra vẻ để thu mua dân tâm.

Lúc ba người đang lặng lẽ uống rượu, phó quan của Ngụy Phi đột nhiên xông vào hét lên: “Thưa sếp, không tốt rồi, tất cả tàu trinh sát và trạm giám sát đều mất liên lạc!”

Ba người lập tức đứng lên, bọn họ chinh chiến nhiều năm, đương nhiên biết chuyện như thế đại diện cho cái gì. Well, Lai Uy cũng không khách sáo, chào Ngụy Phi, rồi đáp phi thuyền trở về hạm đội của mình.

Ngụy Phi vừa chỉnh đốn quần áo, vừa đi về phía tháp chỉ huy, đồng thời ra lệnh với phó quan: “Phái tàu trinh sát thăm dò tình hình tiền phương, thông báo tất cả các hành tinh và quân đội, ra lệnh toàn bộ chiến hạm chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

“Vâng!” Phó quan nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng truyền mệnh lệnh đi.

Trên kỳ hạm hạm đội thứ nhất bố trí xong trận hình chờ đợi địch xuất hiện, lính radar báo cáo: “Radar không có bất cứ phát hiện gì.”

Không đợi Ngụy Phi suy nghĩ kỹ, lính thông tin liền hét lên: “Tàu trinh sát số 087 ở tọa độ XXX phát hiện tông tích của địch, thân phận địch không rõ, radar không thể phát hiện, số lượng địch khoảng 50 ngàn chiến hạm … Tàu trinh sát số 087 bị địch phát hiện, đã bị tiêu diệt.”

Trong lòng Ngụy Phi căng thẳng, lại là chiến hạm tàng hình, xem ra đối phương là cùng một bọn với những kẻ lần trước, khu vực thủ đô lúc nào đắc tội kẻ địch thần bí như thế, khiến cho bọn họ điều động đến 50 ngàn chiến hạm tàng hình, đến tấn công khu vực thủ đô?”

“Tàu trinh sát số 012 phát hiện tông tích kẻ địch ở tọa độ XXX!”

Lính thông tin thông báo xong, sắc mặt khó coi, vì tài trinh sát vừa phát hiện tông tích của địch thì đã bị quân địch bắn hủy.

Ngụy Phi không để ý để vẻ mặt buồn bã của lính thông tin lầm bầm: “Tốc độ rất nhanh.” Liền ra lệnh cho tham mưu: “Đánh dấu vị trí của địch, tính toán thời gian mục tiêu của địch và thời gian tiếp cận kẻ địch, thông báo tin này với đồng đội, tiếp tục phái tàu trinh sát.”

Trải qua sự hi sinh của vài trăm tàu trinh sát, tham mưu cuối cùng đã thông qua tình báo của tàu trinh sát phát trở về, sau khi tiến hành phân tích ra được kết quả, tham mưu báo cáo: “Tướng quân, quân địch dường như không thèm quan tâm bị chúng ta phát hiện, đi theo đường thẳng, mục tiêu là hành tinh thủ đô của chúng ta. Tính toán theo tốc độ hành quân của địch, dự đoán sau 1 tiếng 30 phút, quân địch sẽ đến hành tinh thủ đô.”

“Thông báo hành tinh thủ đô chuẩn bị chiến đấu.”

Ngụy Phi nói mệnh lệnh này liền ra lệnh: “Liên lạc với tư lệnh hạm đội khác cho ta, ta muốn tiến hành quân nghị với bọn họ.”

Ngụy Phi sắc mặt rất nghiêm túc, vì hắn biết đối phương không phải dễ dàng đối phó, lần trước chỉ đơn giản vài ngàn chiến hạm đã khiến những người mình sứt đầu mẻ trán, bây giờ đối phương điều động 50 ngàn chiến hạm, không cẩn thận, những người mình tuyệt đối sẽ bị những kẻ địch thần bí này tiêu diệt sạch.

“Cái gì? Lại đến nữa? Có khoảng 50 ngàn chiến hạm?!”

Trần Dục nhận được tin chiến hạm có thể tàng hình lại lại đến nữa, hơn nữa số lượng đạt đến 50 ngàn chiến hạm, bất giác giận dữ thất thanh kêu lên.

Cũng chả trách sao Trần Dục lại như thế, vì lần trước mới đến có 3, 4 ngàn chiến hạm, đã phá hủy khu vực kinh tế trọng điểm của hành tinh thủ đô, lần này đến 50 ngàn chiến hạm … vừa mới nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, Trần Dục bất giác toàn thân run lên, lập tức hét lên với thuộc hạ: “Ra lệnh cho bọn họ nhất định phải chống đỡ tới cùng! Chết cũng phải ngăn cản cho ta! Tuyệt đối không thể để bọn họ đến gần khu vực thủ đô một bước!”

Thuộc hạ hốt hoảng chạy đi truyền lệnh, Trần Dục thì lo lắng đi qua đi lại trong phòng, hắn vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đường Long chết tiệt, ngươi thật là một sao quả tạ! Lúc ngươi chưa đến khu vực thủ đô, khu vực thủ đô mặc dù hỗn loạn, nhưng không có chuyện gì lớn. Ngươi vừa đến, những chuyện phiền phức ngày ngày kéo đến không ngừng! Mẹ nó!”

Trần Dục đi đến bàn làm việc, thò tay chuẩn bị gọi cho Đường Long, ông ta chuẩn bị để Đường Long ra mặt giải quyết vấn đề này, Nhưng nghĩ đến quân đọi đã không chịu sự khống chế của Đường Long, để hắn đi giải quyết vấn đề, sẽ khiến hắn lần nữa khống chế quân đội?

Nghĩ đến đây, Trần Dục buông tay, quyết định không thông báo Đường Long.

Lâm Chấn Binh là người của Lâm gia, và cùng vai thế hệ với Lâm Chấn Đông, nhưng Lâm Chấn Đông xếp thứ 6, còn hắn xếp thứ 32.

Vì tư chất của anh ta bình thường, hoàn toàn không thể trở thành gia chủ đời sau, cho nên anh ta sớm đã chọn một huynh đệ có triển vọng làm gia chủ đời sai lầm chỗ dựa, anh ta cũng rất may mắn chọn lựa chỗ dựa là Lâm Chấn Đông.

Nghĩ đến mình sớm đã nương nhờ lục ca Lâm Chấn Đông này của mình, Lâm Chấn Binh bất giác vì sự may mắn của mình mà vui mừng, lúc mình cảm thấy lục ca khá rộng lượng, tiền xài hàng tháng cho nhiều hơn những người khác, cho nên mình mới nương nhờ hắn, không ngờ lục ca này trong chớp mắt lại có vũ lực 50 ngàn chiến hạm.

Cứ như thế, địa vị của lục ca sẽ không người nào có thể lay động được, địa vị thân tín như mình đây sẽ lên như thuyền gặp nước. Còn không sao, nhìn xem những tên nịnh bợ xung quanh mình, thì biết được địa vị của mình đạt đén mức độ nào rồi, nên biết trong số bọn họ phần đông đều là hàng chú bác của mình.

Lâm Chấn Binh thỏa lòng đắc chí, đương nhiên biết là ai khiến mình uy phong như thế, lục ca thật tín nhiệm hắn, hắn vừa đề xuất muốn phân ưu cùng lục ca, hắn lập tức ra lệnh mình soái lĩnh 50 ngàn chiến hạm tàng hìhn tấn công hành tinh thủ đô Vạn La liên bang.

Hei hei, 50 ngàn chiến hạm tàng hình đánh đến khu vực thủ đô, có chút không biết người biết của, nhưng cũng may chỉ huy tác chiến đều là người máy hoànt hành, nếu không mình thật sự không biết đánh trận làm sao.

Lâm Chấn Binh nghĩ đến đây, liếc nhìn những người nịnh bợ bên cạnh mình, nghĩ: “Ồ, lục ca đã nói rõ hành động lần này là hành động tư nhân, cho dù lập công cũng không tính là công lao gia tộc, có nghĩa là gia tộc không thừa nhận công lao lần này, nếu đã như thế, tại sao những tên này lại đến đây xem náo nhiệt? Hoàn toàn không có lợi ích gì?

“Ờ, đúng rồi, bọn họ làm như thế là vì muốn biểu thị lập trường với lục ca, gia chủ đời sau này, cũng giống như ta vì tăng phân lượng trong lòng lục ca mà xung phong vậy. Nhưng sự khác biệt giữa ta và bọn họ vẫn là rất lớn, bất luận nói như thến ào, ta là người ủng hộ lục ca sớm nhất.

Nghĩ đến đây, Lâm Chấn Binh đột nhiên nổi hứng trêu đùa những trưởng bối này, hắn hỏi người bên cạnh: “Đúng rồi, lần này lục ca muốn chúng ta ra mặt chủ yếu là vì sao?”

Ánh mắt mọi người xung quanh đều lộ vẻ xem thường, nhưng bọn họ nhanh chóng giấu ánh mắt này đi, một người đàn ông trung niên ninh hót nói: “Tam thập nhị thiếu, lục thiếu muốn chúng ta đến, là cướp đoạt máy chủ Tinh Linh hành tinh thủ đô.”

“Ồ, thì ra là cái này, ta nhớ ra rồi.” Lâm Chấn Binh vừa giả bộ ngáp, vừa nghĩ: “Xem thường ta, ông rõ ràng là chú của chúng tôi, lại gọi chúng tôi là thiếu gia này, thiếu gia nọ, thật là quá kinh thường!”

Lúc Lâm Chấn Binh chuẩn bị tiếp tục trêu đùa những vị trưởng bối này, máy tính chiến hạm đột nhiên nhắc nhở: “Phía trước phát hiện chiến hạm địch, thân phận đối phương: Hạm đội liên bang khu vực thủ đô, số lượng đối phương: “hơn 50 ngàn chiến hạm, đối phương đã đi vào tầm bắn của chúng ta, đối đãi như thế nào xin hãy ra lệnh.”

“Đối đãi như thế nào? Cái này mà còn hỏi nữa sao? Đối phương không thể phát hiện ra chúng ta, đánh cho ta!”

Lâm Chấn Binh lần đầu tiên ra chiến trường, lập tức hưng phấn hét lên.

Lời Lâm Chấn Đông vừa dứt, người máy lập tức theo thứ tự, đồng thời rất nhanh bắn pháo tấn công.

Mặc dù radar trên chiến hạm của mình không thể phát hiện tông tích kẻ địch, nhưng Nguy Phi có kinh nghiệm lần trước, sớm đã sử dụng kính viễn vọng điện tử giám sát chiến hạm địch.

Cộng thêm phân tích tình báo tàu trinh sát không ngừng hi sinh sau khi quan sát ở cự ly gần báo về, nhất cử nhất động của chiến hạm địch đều rơi vào trong mắt quân liên bang.

Cho nên lúc Lâm Chấn Đông ra lệnh bắt, quân liên bang đã chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ nhận được mệnh lệnh, quyết tâm thề chết không để đối phương đến gần hành tinh thủ đô một bước.

“Báo cáo, hạm đội thứ nhất tổn thất 365 chiến hạm, hạm đội hai tổn thất 356 chiến hạm, hạm đội thứ ba tổn thất 366 chiến hạm, hạm đội thứ tư, thứ năm do ở phía sau, nên không có tổn thất.” Lính thông tin lập tức báo cáo tổn thất.

Ngụy Phi nhận được báo cáo, cười khổ lắc đầu, phe mình đã cho chuẩn bị, nhưng đợt tấn công đầu tiên đã tổn thất gần ngàn chiến hạm.

Đây chỉ là đợt tấn công đầu tiên, tính toán theo cái này, 50 lần tấn công, 5 hạm đội lớn của liên bang chẳng khác nào bị tiêu diệt sạch sao?

Xem ra, tính năng của chiến hạm của phe mình và chiến hạm đối phương, khác nhau quá xa.

Ngụy Phi lắc đầu, bình tĩnh, vẫy tay nói: “Tấn công!”

“Ý? Chuyện này là sao, sao bọn họ có thể tấn công chúng ta? Không phải nói chiến hạm của chúng ta đều là tàng hình sao, radar không thể nào phát hiện?” Nhìn thấy chiến hạm xuất hiện tổn thất, Lâm Chấn Binh bất giác kêu lên.

Nghe thấy lời này, mọi người đều cúi đầu không lên tiếng, người đàn ông trung niên kia đến gần nhỏ tiếng nhắc nhở: “Tam thập nhị thiếu, mặc dù chiến hạm của chúng ta là tàng hình, nhưng chỉ cần bắn pháo, đối phương cũng có thể từ hỏa pháo phát hiện ra chúng ta.”

Lâm Chấn Binh ngây người, bắn biết mình bây giờ giống như thằng ngu, nhưng hắn cũng không thèm quan tâm, ngáp giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, sau đó khí thế hừng hực vẫy tay hét: “Tấn công! Tấn công cho ta! Tiêu diệt hết bọn chúng cho ta!”

Quân liên bang khu vực thủ đô đang giao chiến ác liệt với quân địch, những lãnh đạo kia của khu vực thủ đô, cũng căng thẳng quan sát tình hình chiến sự.

Nhưng Đường Long thân là nguyên soái quân liên bang, lại không biết chuyện gì đang chơi trò chơi điện tử với mèo đen nhỏ.

“*! Đại ca anh sao lại lợi hại như thế? Em là chương trình máy tính ưu tú nhất vũ trụ tiến hóa mà ra, sao có thể chơi điện tử không thắng được anh? Thật biến thái!” Mèo đen nhỏ đánh thua, tức giận hét với Đường Long.

Đường Long đắc ý nói: “Hei he, ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi không ăn gian, vậy thì hoàn toàn không thể đánh thắng ta, biết là vì sao không? Nói cho ngươi biết, đây là tác dụng của thần kinh phản xạ của con người.

“Được rồi, bây giờ ngươi thua rồi, nên giao đồ tốt ngươi giấu đi ra đây?” Nói rồi, cười nham hiểm ép mèo đen nhỏ.

Mèo đen nhỏ sau khi hốt hoảng lui về sau, nhìn thấy mình không thể tháo chạy, bất giác cặp mắt thơ ngây, vội chuyển đề tài nói: “Đại ca, chúng ta lúc nào đi vậy?”

Đường Long lập tức trả lời: “Trong vài ngày này, tất cả quân nhân thuộc Đại Đường đều tập hợp lại rồi, bây giờ chỉ đợi chất máy chủ Tinh Linh đã tháo dỡ xong lên phi thuyền, đợi khi nào vận chuyển xong lập tức lên đường.”

Đường Long vốn muốn nói với Tinh Linh, Đường Tinh ở Đại Đường một tiếng mình muốn trở về, nhưng được biết bọn họ không biết trốn ở nơi nào nghiên cứu gì rồi, đành tự mình quyết định tháo dỡ máy chủ Tinh Linh vận chuyển về Đại Đường, để tránh cho hại chị gái kia lại vì lo lắng máy chủ Tinh Linh mà chạy đến đây.

Nhìn thấy Đường Long bị mình chuyển đề tài thành công, mèo đen nhỏ đắc ý, tiếp tục nói: “Máy chủ Tinh Linh lớn như thế, vậy phải tháo dỡ đến lúc nào, chỉ đơn giản lấy những bộ phận quan trọng thôi không được sao.”

Đường Long liếc nhìn mèo đen nhỏ, lạnh lùng nói: ‘Ta nào biết cái nào là bộ phận quan trọng.”

Mèo đen nhỏ vừa nói câu em giúp anh, thì bị Đường Long bắt lấy cái chân, nhìn thấy Đường Long nhìn mình cười hi hi nói: “Muốn chuyển đề tài sao? Không dễ như thế đâu, có chơi có chịu, giao đồ tốt ngươi giấu ra đây!”

Mèo đen nhỏ bất giác kêu meo meo hối hận không thôi.

Lúc mèo đen nhỏ hối hận sao không bỏ chạy sớm, Phương Băng, Phương Sương đứng bên cạnh đột nhiên nói: “Chủ công, nhận được tin tức, ở tọa độ XXXXX bên ngoài không gian, 5 hạm đội liên bang khu vực thủ đô, đang gia chiến với 50 ngàn chiến hạm tàng hình có thể né tránh sự thăm dò của radar.”

Nghe thấy lời này, Đường Long bất giác ngây người, sau đó cười khổ lắc đầu nói: “Khà khà, hạm đội liên bang đang giao chiến với địch, thống soái tối cao quân đội liên bang như mình hoàn toàn không biết, xem ra quân liên bang thật sự đã vứt bỏ mình rồi.”

“Chiến hạm tàng hình? Là hạm đội của tinh hệ Hải tặc, bọn họ lại chạy đến khu vực thủ đô, hơn nữa còn mang theo 50 ngàn chiến hạm, bọn họ muốn làm gì? Ta là thể sinh mạng, ta không sợ các ngươi đâu!”

Mèo đen nhỏ lầm bầm nói đến đây, đột nhiên nhớ ra gì đó, nhảy lên vai Đường Long nói: “Đại ca, quân liên bang xem thường anh, tinh hệ Hải tặc kia lại có thù với chúng ta, chúng ta chạy gây loạn một phen thế nào?”

“Gây loạn?” Đường long nghi ngờ nhìn mèo đen nhỏ.

“He he, dựa vào năng lực của em giở trò thật là quá dễ dàng, anh nghe em nói, em chuẩn bị thế này, thế này ….” Mèo đen nhỏ nheo mắt, đến gần tai Đường Long nói nhỏ.

Sau khi nghe đề nghị của mèo đen nhỏ, hai mắt Đường Long phát sáng gật đầu, sau đó hắn nói với Phượng Băng, Phượng Sương: “Lập tức tập hợp toàn bộ chiến hạm bạch kình, ra lệnh tất cả mọi người lên chiến hạm.

“Mèo đen nhỏ, nói với nhân viên những bộ phận quan trọng của máy chủ Tinh Linh, để bọn họ nhanh chóng vận chuyển đi.”

Nói xong không đợi Phương Băng, Phương Sương đáp lại, vẫy tay nói: “Đi thôi, đi gây loại thôi!”” rồi bước nhanh ra khỏi phòng.

QC: Đao Kiếm 2: Tinh Hoa Võ Học