Tiểu Cô Nương Của Hoắc Thiếu

Chương 72: Anh ghen sao?



Chờ Hoắc Thẩm Dịch đi làm về, Giản Kiều liền chạy đến cạnh anh chu môi hỏi xem ý kiến về việc có nên đi dự tiệc đính hôn của Giản Trinh Trinh hay không.

"Em thích thì đi nhưng lỡ mà xảy...." Đang định nói gì đó thì đột nhiên anh dừng lại, chuyển hướng qua nói cái khác.

"...."

"Còn tận mấy ngày nữa mà lo gì sớm thế, ngày mai anh đưa em đến một nơi." Hoắc Thẩm Dịch đặt tay lên đầu của Giản Kiều mà xoa nhẹ.

Đôi má nhạy cảm lại ửng hồng, cô liền gật đầu đồng ý rất nhanh mà không cần biết là đi đâu.

Cũng dần sang mùa xuân rồi, lễ Tết cũng đến gần với mọi nhà, người người tấp nập trên đường phố mua sắm đồ dùng chuẩn bị cho một năm mới sắp tới.

Giản Kiều ở ngồi thẫn thờ trong căn phòng nghĩ ngợi về khoảng thời gian một năm qua ở bên cạnh người đàn ông có quyền có thế kia. Từ việc được giúp trong khách sạn cho đến nhiều lần được anh bảo vệ. Quả thật là cô đã rung động trước Hoắc Thẩm Dịch.

Có lẽ nếu gửi tấm thân này cho người đàn ông này thì cả đời cô cũng không cần phải lo lắng mấy nữa. Việc học còn đang dang dở thế nên việc tiếp nhận tình cảm cũng cần phải e dè đôi chút.

Cô vẫn chưa biết bố của mình ở đâu, liệu ông ấy có đi tìm cô không? Lẽ nào cô lại phải mang cái họ Giản không danh không phận này mãi được.

Ting! Ting! Ting!

Liên tiếp mấy dòng tin nhắn được gửi đến điện thoại của Giản Kiều, cầm máy lên xem thử thì phát hiện ra là Trương Miễu Miễu hẹn cô một lát nữa đi siêu thị.

'Ok!' Chỉ gọn gọn một từ ngắn ngủn nhưng Trương Miễu Miễu cũng thấy vui rồi.

………

Hai tiếng sau.

"Dạo này cậu và Hoắc Thẩm Dịch sao rồi?" Trương Miễu Miễu đi trước Giản Kiều rồi quay người lại đi lùi, miệng không ngừng hỏi.

Giản Kiều cũng tinh ý đi sát cô bạn để đề phòng đụng trúng người khác lại thêm phiền. Cô gượng cười mà đáp lời "Thì cũng bình thường, chỉ là siêng nấu ăn, siêng đưa mình đi dạo hơn thôi."

Haha, thế mà bình thường nữa à. Trương Miễu Miễu không thể hiểu đối với Giản Kiều như thế nào mới là lạ nữa.

"Chỉ thế thôi à? Hết rồi?" Chưa vừa lòng với những đáp án trên của cô gái đối diện, Trương Miễu Miễu chạy đến gần ôm lấy tay phải của Giản Kiều gắng hỏi.

Vì không để ý mà Giản Kiều xê dịch người qua một bên vô tình đụng trúng một người đàn ông. Vội vàng ngõ lời xin lỗi.

"Tôi xin lỗi, xin lỗi rất nhiều ạ. Anh không sao chứ? Để tôi giúp anh." Cúi người xuống nhặt một số sách rơi dưới sàn cho người đàn ông.

Tần Bác Khâm không trách Giản Kiều mà còn cảm ơn cô vì đã nhặt sách giúp nữa. Nhưng khi nhìn thấy cô gái trước mặt, anh chàng có hơi ngỡ ngàng.

"Mạo phép cho tôi biết quý danh của cô được không?" Tần Bác Khâm hơi nóng vội mà hỏi.

Đúng là hai người như có thần giao cách cảm, cứ như là rất thân nhưng lại không nhận ra từng quen hay đã gặp ở đâu nữa.

"Giản Kiều mau nắm bắt thời cơ làm quen người ta đi." Trương Miễu Miễu hối thúc bạn mình nhanh tay làm quen. Rõ là mình mê trai mà cứ lấy người ta làm bia chắn cho cái tội danh nghiệt ngã này.

Không ngại nở một nụ cười nho nhã, đôi môi đỏ mọng thốt lên những lời nói cứ như rót mật vào tai "Anh cứ gọi tôi là Giản Kiều giống như mọi người đi, tôi không quá cầu kì về tên gọi cho lắm. Không biết nên xưng hô với anh thế nào, tôi còn muốn mời anh một bữa thay lời xin lỗi nữa."

"Cô cứ gọi tôi là Bác Khâm đi, thật ngại là hôm nay tôi còn có việc bận nên hẹn cô Giản Kiều vào hôm khác gặp được không?" Tần Bác Khâm không từ chối quá thẳng mà cố ý hỏi xem ý kiến của Giản Kiều trước đã.

Trái lại Trương Miễu Miễu ở cạnh lại rất nóng lòng muốn xin wechat của người đàn ông này. Đúnglà gừng càng già càng cay, một Bạch Kiến Sinh người người muốn có không được cô đã chiếm trọn. Giờ đến Tần Bác Khâm cô cũng không chịu tha là sao đây.

"Co thể xin phương thức liên lạc của cô được không?" Tần Bác Khâm liền ngỏ lời trước cả Giản Kiều, vừa hay đúng ý người bên cạnh.

Xong xuôi hai người lại tiếp tục đi dạo siêu thị, còn Tần Bác Khâm thì mất hút giữa dòng người đông đúc.

………

"Bye! Nhớ gửi số điện thoại của anh chàng đó cho tớ nha." Trương Miễu Miễu hớn hở nói vọng ra khỏi ô tô.

"..."

Vừa dứt lời thì cô tự dưng lại rùng mình, nổi da gà như nhìn thấy thần chết. Giản Kiều vẫn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị cô bạn bỏ rơi trước cửa biệt thự.

Vừa quay người thì đầu đã va đập vào cơ bụng rắn chắc của Hoắc Thẩm Dịch. Cô thầm nghĩ không biết người đàn ông này đã nghe thấy gì hay chưa?

"Tên đàn ông đó là ai?" Gằn giọng, đôi mắt dò xét đến sắc lạnh làm cho Giản Kiều tưởng chừng phải toát mồ hôi giữa mùa đông.

"À...nhưng mà anh biết để làm gì? Anh ghen sao?" Giản Kiều bỉm môi hỏi rồi cũng phần nào muốn biết có phải Hoắc Thẩm Dịch cũng có tình cảm với mình hay không.