Tiểu Dược Thê

Chương 116



Ngày khai trương pháo nổ đì đùng, ngoài cửa là một mảnh khói trăng bay cao.

Con heo quay bóng loáng trên đầu có đặt một trái cây đỏ thắm, lúc này đang nằm tĩnh lặng trên bàn dài, hai bên cạnh là chúc nến đang cháy đỏ, một con dao dài chậm rãi mổ ngang thân con heo sữa, người nắm cán đao chính là một cô nương trẻ tuổi, tướng mạo ôn như tựa thủy.

Sau lưng nàng một số nô bộc đứng xếp hàng ngay ngắn ở hai bên.

Một người trẻ tuổi trong đó lúc nàng đưa cho nàng một dải lụa đỏ, nàng nhận lấy, hai tay kéo nhẹ một cái, lộ ra một tấm bảng bên trên có đề ba chữ ‘Thanh Huy lầu’. Ba chữ ngay ngắn, chỉnh tề, rất có khí phái, khiến người xem rất cảm khái.

Lúc này liền nghe cô nương đó nói: “Hôm nay Thanh Huy lầu chính thức khai trương, cảm ơn chư vị đã tới góp vui cùng ta, cũng cảm kích các vị hạch điêu kỹ giả đã cổ vũ ta. Tới, chư vị mời bên này.”

Lời vừa dứt, nàng liền nghiêng người dẫn đầu đoàn người bước vào quán.

Trong chốt lát, ba tầng lầu đã không còn trống bao nhiêu chỗ ngồi. Bên ngoài vẫn còn có người muốn đi vào, thò đầu vào trông thấy vậy lại đi ra, tiện tay kéo một người bên cạnh hỏi: “Đây là vị nào mở vậy? Sao lại náo nhiệt vậy?”

Người đi đường kia đáp: “Còn phải hỏi sao? Còn chưa khai trương nhưng ai cũng đều biết tới cũng chỉ có duy nhất một Thanh Huy lầu này. Nhìn thấy chưa, mới vừa rồi vị cô nương kia chính là Ân thị đó, là một hạch điêu kỹ giả tiếng tăm lẫy lừng, xuất thân từ Thượng Quan gia đấy. Ngươi lại nhìn xe ngựa bên kia một chút, đều không phải là xe ngựa của đại nhân vật sao, hạng người bình thường nào có thể mời được chứ? Theo ta thấy, sau này nếu muốn tới Thanh Huy lầu ngồi uống chén trà cũng phải tới thật sớm còn may ra. Ta còn nghe nói bao sương nhã gian trong này còn chưa khai trương sớm đã được đặt trước hết rồi.”

Người nọ nghe vậy lại cảm khái: “Vĩnh Bình lại xuất hiện thêm một kỳ nữ nữa rồi.”

“Còn không phải sao! Ta nghe nói trong đó còn trưng bày hạch điêu nữa.”

Người nọ nghe xong trong lòng liền thấy ngứa ngáy, nói: “Xem ra có cơ hội ta nhất định phải vào trong xem thử.” Vừa nói vừa nổi lên ý định, định ngày mai rủ năm ba người bạn tốt của hắn tới Thanh Huy lầu ngồi một chút, thưởng thức hạch điêu ngược lại cũng nhàn nhã.

Lại nói hôm nay Thanh Huy lầu khai trương, không còn chỗ ngồi, trong đó hơn phân nửa đều là hạch điêu kỹ giả, đều là vì thưởng thức hạch điêu của Ân thị mà tới. Mà hiện tại hai mặt tường trà quán là đa bảo các là mắt khiến mọi người được mở rộng tầm mắt.

Lần đầu họ thấy có loại đa bảo các thế này.

Hai mặt tường có chừng khoảng một trăm sáu mươi ô nhỏ, mà các ô nhỏ lại được thiết kế ngay ngắn, có trước có sau, chừng ba hàng, mà hai mặt đa bảo còn có hai cái bàn cao chân, bên trên bày đầy hạch điêu.

Hạch điêu kỹ giả tham gia vừa nhìn một cái liền tự nhiên hiểu được cách thức.

Hạch điêu được đặt ở chỗ nổi bật nhất để được mọi người thưởng thức, nhất là cao chân trên bàn dài, tựa như sợ người nhìn không thấy rõ liền đặt trên đó hai viên dạ minh châu. Mặc dù hiện tại là ban ngày nhưng có dạ minh châu chiếu sáng, nên hạch điêu đặt ở giữa trông rất xa hoa lộng lẫy.

Lại nói tới hạch điêu ở trên đa bảo các cũng rất có quy luật, đặt ở hàng thứ nhất còn nổi bật hơn hàng thứ hai.

Hôm nay khai trương người hâm mộ tới rất nhiều, trước có vài vị phú thương vì lỡ buổi tham gia hạch điêu yến của A Ân mà hiện tại ra tay rất hào phóng, vừa ra tay liền mua những hạch điêu nổi bật nhất.

Hạch điêu kỹ giả cẩn thận nhìn lại liền phát hiện điểm bất thường.

Những hạch điêu được đặt ở chỗ nổi bật nhất kia, đều không phải là những hạch điêu của mấy vị đã ký khế ước bán thân cho Ân thị? Trong lòng liền nổi lên bất bình, nhưng đảo mắt suy nghĩ lại một chút, Ân thị cho hạch điêu của bọn họ có cơ hội được trưng bày ở đây đã là thiện tâm lắm rồi, những chỗ nổi bật nhất đương nhiên phải để dành cho hạch điêu của mình cũng là dễ hiểu. Nghĩ như vậy, lại nhìn thấy các phú thương ra tay rỗng rãi như vậy thì không khỏi nổi lên tâm tư muốn ký khế ước bán thân.

Nghĩ là làm nhất thời có thêm vài người lặng lẽ tới tìm Phạm Hảo Hạch hỏi chuyện ký khế ước.

Đương thời hạch điêu kỹ giả nhiều, người lấy hạch điêu làm nghề mưu sinh thì nhiều, nhưng người có danh tiếng thì lại rất ít, phần lớn hạch điêu kỹ giả mỗi ngày đều phiền não làm sao để bán được hạch điêu của mình đi. Cửa hàng hạch điêu ở Vĩnh Bình tuy không ít, nhưng đều đã có người cung cấp cố định, đại đa số hạch điêu kỹ giả khó mà ra mặt.

Trà quán của Ân thị là nơi duy nhất có bán kèm hạch điêu.

Không lâu sau liền có thêm người nhốn nháo tìm tới Phạm Hảo Hạch, bệnh cạnh đó vẫn còn có nhiều người muốn quan sát thêm rồi mới quyết định.

Phạm Hảo Hạch lại tìm A Ân bẩm báo chuyện có thêm người muốn ký khế ước này. Nàng khẽ vuốt cằm, nói: “Nhớ kỹ hạch điêu phải để cho Lý lang quân xem qua, phải qua được cửa của hắn mới được ký khế ước. Được rồi chuyện này quyết định vậy đi.” Nàng dừng lại một chút, tiếp: “Huynh theo ta, cùng ta chuẩn bị lễ hạch điêu rồi cùng nhau mang tới cho mấy vị đại nhân.”

Phạm Hảo Hạch lên tiếng đáp ứng.

A Ân liên tục đi qua mấy nhã gian, cùng các vị đại nhân yêu thích hạch điêu chào hỏi hàn huyên một lúc, trực tiếp đem tặng hạch điêu. Nàng cũng không ở lại lâu, sau đó rời đi cùng Phạm Hảo Hạch.

Hắn thấp giọng nói: “Hạch điêu của đại cô nương điêu khắc tinh sảo như vậy, ta thấy mấy vị kia đều yêu thích không buông tay, rất hài lòng.”

Nàng nhẹ giọng đáp: “Tặng lễ nhất định phải chân thành, mấy vị kia thích hạch điêu, nhưng cũng đều tự có tính toán, nếu không cũng sẽ không tùy tiện tới Thanh Huy lầu của chúng ta ủng hộ đâu.”

Vừa nói nàng vừa lơ đãng liếc mắt xuống dưới. Bất chợt nhớ lời hắn, nàng lại tự cười một tiếng, hắn sao có thể tới đây chứ? Nàng liền không nghĩ nhiều nữa, nhưng vào lúc này, phía bên ngoài trà quán bỗng náo nhiệt lên, tiếng hô vang ngất trời.

Phạm Hảo Hạch lên tiếng: “Để ta ra ngoài xem một chút.”

Lời còn chưa dứt, cửa trà quán liền xuất hiện bốn người, tất cả đều mặc huyền y, đang bê một vật lớn được phủ lụa đỏ. Thanh Huy lầu vốn đang náo nhiệt lập tức an tĩnh lại, mọi người đều tò mò đoán xem đó là cái gì.

Đáng tiếc đều không nhìn ra được là gì.

Người đi đầu chắp tay lại, nói: “Ân cô nương có ở đây không?”

Một đạo âm thanh dịu dang vang lên: “Ta ở đây, các hạ là người nào? Đây là gì vậy?”

Người kia đáp: “Tiểu nhân họ Triệu, phụng lời của đông gia, mang lễ vật tới tặng Ân cô nương khai trương.”

Tấm vải đỏ được tháo ra. Mọi người chung quanh đều thán phục không thôi. Là một hạch điêu san hô rất to.

Làm được hạch điêu như vậy quả là tốn rất nhiều công phu, giá cả nhất định là rất đắt. Không ngờ tới hôm nay đến đây mừng khai trương lại có thể được tận mắt nhìn được vậy như vậy, may mắn biết bao!may mắn biết bao!

Có người hâm mộ nhìn về phía A Ân.

Nào ngờ lại thấy nàng cười lắc đầu một tiếng, đáp: “Thay ta gửi lời đa tạ thiếu đông gia, làm phiền đông gia tặng biển hiệu đã là quý hóa lắm rồi, nay lại tặng thêm một tượng hạch điêu nữa, A Ân chỉ có thể sau này làm chủ, nếu đông gia tới Vĩnh Bình ta nhất định sẽ chu đáo cảm ơn.”

Mọi người nghe nhắc tới ‘thiếu đông gia’ liền biết tới chính là đang nói đến Thượng Quan gia thiếu đông gia Thượng Quan Sĩ Tín.

Đột nhiên một đạo tiếng cười vang lên.

Ở cửa chẳng biết từ lúc nào xuất hiện them một bóng người anh tuấn tiêu sái như gió mát trăng thanh, cười ôn hòa như vậy phảng phất như khiến hoa nở, khiến người ta như được tắm trong gió xuân.

“Chọn ngày không bằng gặp ngày.”

Bóng dáng quen thuộc, giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc.

A Ân cực kì mừng rỡ, không kìm được kêu lên: “Tử Diệp! Huynh sao lại ở đây?”

Thượng Quan Sĩ Tín khẽ mỉm cười: “Nàng ở Vĩnh Bình khai trương trà quán, ta thân là tri âm, sao có thể không tới chứ?”

A Ân vốn còn muốn nói gì đó, nhưng đảo mắt nhìn lại người chung quanh ở đây rất nhiều, nơi này không thích hợp để nói chuyện, liền cười đáp: “Vâng, tri âm bên này, mời, đã giữ lại nhã gian cho huynh rồi.”

Vừa nói liền cùng hắn bước lên lầu.

Phạm Hảo Hạch lại sai người sắp xếp tượng hạch điêu.

Những người còn lại trông thấy bóng tuấn lang quân, tiếu mỹ nhân liền không khỏi xì xào bàn tán.

“Đó chính là thiếu đông gia Thượng Quan gia đấy, thật là tuổi trẻ tài cao nha.”

“Mới vừa rồi hắn nói là tri âm của Ân thị sao? Ân thị này cũng thật là lợi hại nha. Ta nghe nói thiếu đông gia kia rất yêu thích hạch điêu, người có thể làm tri âm của hắn thật là vạn dặm chọn một đó.”

Hôm nay khai trương trà quán cũng có cả khách nữa, điều các nàng chú ý tới không phải là hãi chữ ‘tri âm’.

“Ngươi nhìn thấy không, lễ vật to như vậy! Tấm bảng kia cũng là do thiếu đông gia viết cho, ta nghe nói mua được hạch điêu to như vậy không dưới nghìn vàng đâu. Ngàn vàng tặng mỹ nhân, còn đích thân viết biển hiệu…”

“Quan hệ không bình thường! Hai người trông cũng xứng đôi.”

“Nói không chừng qua một thời gian nữa lại truyền tới tin hộ sự.”



Trong nhã gian.

Trên mặt A Ân vẫn không giấu nổi vẻ mặt ngạc nhiên, mừng rỡ: “Tử Diệp không phải đang ở thành Khang Dương sao? Không phải nói sẽ về Tuy Châu sao? Sao đột nhiên lại tới đây?

Hắn uống chén trà, cười đáp: “Tại sao lại không thể đột nhiên tới? Còn không phải cho nàng một sự kinh ngạc sao?”

Lời này trả lời quả không tệ.

Giang Mãn lặng lẽ khen thiếu đông gia nhà mình trong lòng.

Hắn lại nói: “Hạch điêu vốn đã chuẩn bị xong từ sớm, hôm nay ta dù không tới cũng sẽ mang tới tặng nàng. Vốn là muốn đích thân điêu một cái, chỉ tiếc từ sau khi tiếp quản gia nghiệp liền không có thời gian rảnh. Nàng rời Tuy Châu cũng đã nửa năm, Khang Dương lại cách Vĩnh Bình cũng gần, ta liền thuận tiện qua đây nhìn xem một chút.”

A Ân cũng không khách khí với hắn, nói: “Tuy là mệt mỏi nhưng lại thấy cam tâm tình nguyện.”

Hắn nghe thấy bốn chữ ‘cam tâm tình nguyện’ này đáy mắt liền không khỏi lướt qua vài tia ảm đạm, lúc giương mắt lên nhìn nàng lại khôi phục lại vẻ dịu dàng.

“Mới vừa rồi ta đi vội vàng chỉ kịp nhìn qua, bài trí đa bảo các quả thực là mới lạ.”

Nàng cười nói ra ý tưởng của mình cho hắn.

Hắn an tĩnh lắng nghe, cũng giống như lúc vẫn còn ở Tuy Châu, trong phòng ngập hương thơm lượn lờ, giọng nói nàng không nhanh không chậm, mang theo điểm ôn nhu uyển chuyển, miệng luôn cười nhìn hắn, nụ cười trong mắt nàng theo vẻ thản nhiên, cực giống ánh nắng ban trưa trên mặt hồ.