Tiểu Dược Thê

Chương 127



Trầm phu nhân sai phòng bếp chuẩn bị thêm đồ ăn cho hai người.

Đợi tới khi phòng bếp mang đồ lên thì Trầm Trường Đường cũng vừa tới. Trầm phu nhân nói: “Con tới đúng lúc lắm, đồ ăn vừa đưa lên, đều là những món con thích đấy.”

Trầm Trường Đường vừa ngồi xuống, chậm nói: “Đa tạ mẫu thân lo lắng.”

Trầm phu nhân hơi cong khóe môi, lộ ra nụ cười: “Gần đây ta thường hay tới Thanh Huy lâu, điểm tâm ở đó làm khá ngon, ta thấy có món mới nên hôm nay có mua về thêm một hộp. Nói rồi bà gọi nha hoàn mang hộp điểm tâm lên.

Bàn tay trắng nõn được bảo dưỡng mở nắp hộp ra, bên trong hiện ra sáu miếng bánh hình dạng hạch điêu, phía dưới đáy là lớp da trắng nõn trong suốt như thủy tinh, hiện ra nhân bánh ngon miệng ở bên trong.

Trầm phu nhân nói: “Ta đã thử qua rồi, nhân đậu đỏ và nhân sơn trà là ăn ngon nhất, đợi lát nữa con thử nếm xem.” Bà đẩy hộp thức ăn tới chỗ hắn. “Đông gia Thanh Huy lâu kia quả là cô nương tài giỏi, cũng là thế gian có ít người sánh được bằng nàng, không chỉ tài nghệ điêu hạch cao cường, hơn nữa lại ăn nói đâu ra đấy, đúng là không khiến người không phục không được, nếu là so sánh ở Vĩnh Bình này, sợ là ngay cả công chúa trong cung cũng thua nàng.”

Thấy Trầm Trường Đường tiếp lấy hộp bánh, người xưa nay không động tới bánh điểm tâm nay lại ăn liền hai cái, Trầm phu nhân híp mắt dò xét.

Lại nghe hắn hỏi: “Mẫu thân sao đột nhiên lại muốn tới Thanh Huy lâu vậy?”

“Cũng không phải là đột nhiên muốn tới, đều không phải do biểu muội con trước đó gây ra tai họa sao? Lại còn là gây chuyện với đông gia Thanh Huy lâu. Từ sau khi ở Tô phủ về, ta vẫn luôn muốn tự mình tới đó nhìn xem cô nương này một chút, không ngờ tới vừa gặp đã thân, thật là một cô nương khả ái. Nếu có xuất thân tốt hơn một chút, ở Vĩnh Bình này, cũng thừa sức gả cho hoàng tử nào đó đấy.” Bà nhìn hắn, cười hỏi: “Con nói xem có đúng không?”

Trầm Trường Đường gác đũa, ung dung thong thả đáp lời: “Đúng là nếu có hoàng tử nào muốn thú nàng cũng không phải là không thể, *sự tại nhân vi.”

Đêm dần lạnh.

Phạm ma ma hầu hạ Trầm phu nhân chải đầu cởi áo, lược ngà voi chải đều chải đều, động tác vừa nhẹ nhàng lại cẩn thận, nhìn thấy một sợi tóc bạc liền không dấu vết nhổ đi. Phạm ma ma là một lão ma ma, trước đây từng ở thượng cung cục được dạy qua, đối với tóc bạc của cung phi bà nhổ mà không hề bị phát giác. Nữ nhân trong cung sợ nhất là tuổi già sắc phai, hồng nhan héo rũ. Phạm ma ma nhẹ cuốn sợi tóc bạc vào ngón tay, giấu vào trong tay áo.

“Không cần dấu, ta nhìn thấy rồi.” Trầm phu nhân lên tiếng.

Phạm ma ma đành cười đáp: “Phu nhân hỏa nhãn kim tinh, lão nô thất sách.”

“Cũng không phải do ngươi châm tay, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, ta há lại còn không rõ tâm tư của ngươi. Mỗi khi ta có tóc bạc, mắt ngươi liền nhìn bất thường. Ta vừa nhìn liền biết.”

“Phu nhân tối nay dường như có chuyện cao hứng chăng?”

Trầm phu nhân nhìn mình trong gương, da đã không còn trắng bóng như xưa nữa, cho dù có cẩn thận bảo dưỡng cũng không thể chống lại sự tàn phá của thời gian, trên gương mặt đã dần xuất hiện những nếp nhăn. Đệ nhất mỹ nhân Vĩnh Bình năm xưa đã không còn nữa, bây giờ đã là mỹ nhân hết thời rồi.

Cho dù tâm cao khí ngạo thì cũng đến ngày còn nữa.

Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.

Trượng phu bà không thể dựa vào, bà chỉ còn có thể dựa vào nhi tử của mình mà thôi.

Bà than thở: “Vui vẻ gì chứ? Chỉ là đành nhận mệnh mà thôi.”

Phạm ma ma cũng thở dài theo.

Lúc này Trầm phu nhân lại nói: “Lúc trước Chu gia tam phu nhân đưa tới vài cuộn vải lụa ở đâu rồi?”

“Đều đặt ở trong kho.”

“Ngày mai ta tới Thanh Huy lâu, mang theo tới đó.”

Phạm ma ma kinh ngạc hỏi lại: “Phu nhân là muốn tặng cho vị Ân cô nương kia sao?”

“Hiện tại ta cũng đã nhìn rõ thái độ của nó rồi, vốn tưởng rằng chỉ là muốn thú nàng ta vào làm thông phòng thôi, hiện tại xem ra không phải vậy.”

Phạm ma ma lại càng thêm kinh ngạc: “…Thân phận như vậy, sao có thể xứng với Trầm gia chúng ta chứ?”

Trầm phu nhân lắc đầu: “Không xứng thì sao? Nó lại không quan tâm. Hắn nói *sự tại nhân vi, nhất định là nói được làm được. Mẹ con chúng ta trước đó vốn đã có ngăn cách, vả lại ta vẫn luôn mong nó lấy sớm thú thê, hiện tại nghĩ tới thú ai thì có khác gì nhau đâu? Cho dù hắn thú thiên gia công chú, đối với Trầm gia mà nói thì càng thêm vinh quang, nhưng với ta mà nói, đắng cay trong lòng nào ai hay? Chi bằng chiều theo lòng nó, để hắn lấy được người trong lòng. *Ý nói mọi chuyện đều là do con người quyết định.

Mà chút lợi ích này, bà đã nếm được rồi.

Đừng nói là một Ân thị xuất ngày xuất đầu lộ diện, cho dù có là một cô nương mồ côi ăn xin, chỉ cần là nhi tử thích, chỉ cần nhi tử nguyện ý thaan cận, bà đều đồng ý.

Trầm phu nhân lại như nhớ ra điều gì, chậm rãi nói: “Khó trách, những năm này hắn lại hay tới Tuy Châu như vậy, thì ra là nguyên cớ này.” Bà thật bất đắc dĩ: “Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đứa con trai này của ta mặt mũi lúc nào cũng lạnh lùng, không ngờ tới cũng có ngày hôm nay. Trước đây luôn cảm thấy nó thiếu một phần cảm xúc khói lửa nhân gian, hiện tại thì đủ rồi.”

Nghĩ thông suốt điểm này, bà liên tục gật đầu.

“Thảo nào nó không để tâm tới hôn sự với Lý gia, thì ra là muốn đem Lý Dung ra làm lá chắn, hắn có thể có phần tâm ý này, xem ra là xác thực rất để ý Ân thị.”

“Gấm vóc hoàng cung, yên chi thủy phấn, trâm cài bộ diêu, mặc bảo tiền triều, Lục Châu hương phiến…” A Ân đếm đếm, đồ trong rương gỗ đầy ắp, tùy tiện cũng có thể nhìn ra giá trị xa xỉ cỡ nào.

Nàng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, hỏi: “Chàng nói chuyện với mẫu thân chàng rồi sao?”

“Chắc là do ngày đó nàng ở Tô phủ, mẫu thân đã nhìn ra rồi, lúc trước còn thử dò hỏi qua ta.”

“Chàng bị thăm dò?” Nàng mở to mắt, bộ dạng nhất thời không tin được, nói: “Thế gian này lại còn có ai có thể thăm dò Trầm Hầu gia? Qủa thực là gừng càng già càng cay! Chàng làm sao đáp lời Trầm phu nhân? Bà ấy lại thăm dò chàng thế nào?”

Trên mặt nàng viết đầy sự hiếu kì.

Vẻ mặt hắn nhìn nàng đầy cưng chiều nói ra toàn bộ cho nàng, nghe xong nàng không khỏi thất vọng, “Đây là cái mà chàng gọi là thăm dò đó sao? Trầm hầu gia đây là rõ ràng là cố ý nói ra mà? Hiện tại Trầm phu nhân nhất định là đã biết rồi, trách sao lại tặng cho ta mấy thứ đồ này, ánh mắt nhìn ta cũng đặc biệt hòa ái. Ta còn tưởng rẳng dáng dấp và học thức của ta làm bà ấy cảm động chứ, thì ra đều là bởi vì chàng.”

Hắn lại ôm nàng, hỏi: “Bao nhiêu người ước ao không cần phải tự mình lấy lòng mẹ chồng, nàng thế nào lại còn chê?”

“Cũng không phải là ta ghét bỏ.”

Nàng nhỏm người ra đối mặt với hắn, nói: “Thì đau lòng Minh Mục.”

Ánh mắt hắn chậm rãi ôn nhu: “Dùng quá khứ không mấy vui vẻ để đổi lại có được nàng, xứng đáng.”

Sau khi được hắn tiết lộ, nàng ở Thanh Huy lâu gặp Trầm phu nhân cũng không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa, vẫn đối xử đúng mực như trước. Qua một đoạn thời gian, nàng bỗng nhận được thiệp mời của Tô phủ.

A Ân cẩn thận xem xem một chút, đúng là thư mời của vị huynh trưởng kia của Nguyệt Minh huyện chủ.

Nàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra mình một ngày lại cùng mấy vị huynh đệ của Nguyệt Minh huyện chủ có thể nhấc lên quan hệ. Phạm Hảo Hạch hỏi nàng: “Đại cô nương có muốn cự tuyệt không? Nếu cự tuyệt ta liền ra uyển chuyển từ chối.”

Nàng đáp: “Không cần.”

“Đại cô nương, bọn họ tuy rằng bảo là muốn thỉnh giáo hạch điêu, nhuwng ta có nghe nói qua mấy người bọn họ trước nay chưa từng thưởng thức hạch điêu bao giờ, nhất định là có chủ ý khác.”

Nàng trầm ngâm một lúc: “Nguyệt Minh huyện chủ rời khỏi Vĩnh Bình cũng đã hơn một tháng, bọn họ hiện tại có muốn tính sổ cũng không nên là lúc này, vả lại còn có Tô tướng quân ở đó, bọn họ cũng không dám làm xằng bậy. Bọn họ đã dám đưa thiệp mời, ta cũng liền dám nhận lời tới.”

Lời là nói như vậy, nhưng nàng vẫn rất suy nghĩ.

Tuy rằng hiện tại Trầm Trường Đường chưa có thành hôn, nhưng hiện tại Trầm phu nhân đã tiếp nhận nàng, nàng gả vào Trầm gia cũng là chuyện sớm muộn. Mà Tô gia lại là thân thích của Trầm gia, là nhà mẹ đẻ của Trầm phu nhân, Tô tướng quân cũng không phải là người không nói lý.

Nàng dặn dò: “Chuyển lời lại cho mấy lang quân, ta đến lúc đấy sẽ tới dự, dùng thân phận đông gia Thanh Huy lâu tới.”

Ngày hẹn hôm đó, là cuối tháng tám.

Mùa hè nóng bức đã rời khỏi Vĩnh Bình từ lâu, lá phong đã dần chuyển sang màu đỏ.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến vào Tô phủ.

So với lần trước, lần này xe ngựa vừa dừng Tô gia tổng quản đã tiến tới, hướng nàng thi lễ một cái, rồi mới thưa: “Ân cô nương, mời bên này, đại lang cùng tam lang đã ở đại sảnh chờ cô nương.”

A Ân khẽ xoa xằm, lại dùng cước bộ theo Tô gia tổng quản.

Khi đến tiền sảnh, Tô tổng quản đẩy cửa ra nàng liền không khỏi ngẩn ra. Ở trong sảnh bày biện không ít hạch điêu, còn có hạch điêu khí cụ, mà Tô gia đại lang cùng tam lang đang an vị canhj bàn, một bộ dạng như là thật tâm lãnh giáo.

Nàng thu hồi mắt, tiền vào.

Cơ hồ là vừa ngồi xuống, hai người kia liền hướng nàng hỏi những vấn đề liên quan tới hạch điêu, không chút nào nhắc tới chuyện của Nguyệt Minh huyện chủ. Nàng sau khi nhất nhất trả lời các câu hỏi xong, hai huynh đệ lại đưa tới hạch điêu khí cụ, muốn để nàng thị phạm.

Tròn hai canh giờ, Tô gia huynh đệ quả thực là nghiêm chỉnh lãnh giáo điêu hạch.

Sắp tới đêm, hai huynh đệ Tô gia lộ ra vẻ mặt uể oải, kết thúc toàn bộ buổi lãnh giáo. Lúc nàng trở lại trạch để nhà mình cũng lại cẩn thận suy nghĩ xem hai huynh đệ này rốt cuộc là muốn làm gì. Trầm phu nhân lúc đó nàng còn có thể hiểu, thế nhưng hiện tại đối với hai huynh đệ họ nàng đoán không ra.

Trong vòng nửa tháng, huynh đệ Tô gia mời nàng những năm lần.

Mà mỗi lần đều chân thận lãnh giáo hạch điêu, chưa bao giờ đề cập tới những chuyện khác.