Tiểu Dược Thê

Chương 21



Thượng Quan gia vì để thuận tiện cho việc vận chuyển hạt, nên sau khi mua Đào Sơn còn đặc biệt sửa lại một cái thang đá, từ giữa sường núi xuống chân núi. Mỗi dịp đầu xuân, hai bên thang đá hoa rụng lả tả, đẹp không tả xiết. Hôm nay đã là cuối xuân đầu tháng tư, hoa đào sớm đã tàn, những chồi non đâm chồi tràn trề trên cây.

Các cô nương yêu hoa không yêu cỏ, trông thấy cây đầy quả xanh biếc như vậy dĩ nhiên không thể nhìn cây đào mà làm thơ, từ thang đá bước lên thì bước chân đa số là vội vã.

Mà lúc này A Ân đang bước trên thang đá luôn liên tục nghỉ chân, đâu có mấy dịp được quang minh chính đại mà thưởng thức vườn đào như thế chứ.

Những qủa đào xanh biếc nặng trĩu tren cây qua một thời gian nữa sẽ béo mập mê hồn, trừ bỏ thịt qủa ra, chính là những hạt đào mà nàng cực kỳ yêu thích.

Rõ ràng là quả vẫn chưa chín, nhưng A Ân lại nhìn đến nhập hồn như vậy, giống như nhìn xuyên thấu qua lớp thịt qủa, thấy được những hạt đào nho nhỏ bên trong.

Thiên địa lớn như vậy, nhưng nàng lại cảm thấy vào giờ khắc này chỉ còn dư lại nàng và hạt đào, không có những điều không vui ở nhà, cũng không có Lạc Kiều gây sự, càng không có vị Hầu gia tàn bạo, chỉ có nàng và hạt đào.

Mùi vị thật tuyệt vời, chỉ trong chớp nhoáng, nàng chỉ muốn chìm đắm ở trong đó.

 

Không ngờ rằng cảnh tượng như vậy rơi vào mắt người khác lại rất kỳ quái.

Một cô nương mặc y phục màu hạnh đang ngước cổ đang si ngốc nhìn những quả đào trên cây, ánh mắt nóng bỏng hệt như đang nhìn vị lang quân trong lòng mình.

Giang Mãn nói: “Ông chủ Thiệu, ông nhìn xem, bên kia có một cô nương nhìn qủa đến phát ngốc rồi kìa, cũng không biết là nhìn thấy gì. Chúng ta cùng đi qua đó nhìn một chút xem đi?”

“Chắc là cô nương đó hôm nay tới chơi xuân.”

Giang Mãn vừa nghe thấy liền nói: “A, là bạn của Lạc cô nương. Nghe nói Lạc tam cô nương rất có thiên phú vể tài điêu hạch, nhưng tôi thấy hạch điêu của Lạc Nguyên cũng chỉ bình thường, căn bản không thể lọt vào mắt của ông chủ Thiệu.”

“Lạc Nguyên chí hướng không ở chỗ này, hắn không thể xưng là hạch điêu kỹ giả.”

Giang Mãn thầm nói: “Bây giờ còn mấy người điêu khắc hạch thuần túy chỉ vì yêu thích hạch điêu? Đều là vì muốn được lập tên tuổi trên

Vị lang quân được gọi là ông chủ Thiệu nhẹ nhàng cười, nói: “Vị cô nương ở phía xa đó ngược lại giống như hoa đào tiên hạ phàm.”

Giang Mãn nghe vậy thì không khổi sửng sốt, nói: “Hoa đào tiên? Xa như vậy, nhãn lực của ông chủ Thiệu qủa thực tốt, ta ngay cả dáng dấp của cô nương kia cũng nhìn không rõ lắm. Thật sự là một mỹ nhân sao? Ta yên lặng qua đó nhìn một chút.”

“Nàng chắc cũng là một hạch điêu kỹ giả, nếu có duyên ta sẽ gặp lại nàng.”

Giang Mãn kinh ngạc nói: “Ông chủ Thiệu thật thần kì, mặt người ta còn chưa nhìn mà, ngài đã biết biết cô nương đó là một hạch điêu kỹ giả sao? Chẳng lẽ là Thượng Quan gia cùng bản năng bẩm sinh?” Hắn nhìn trái nhìn phải, cũng chỉ có thể thấy được được hình dáng cô nương kia cũng đẹp. Làm sao mà ông chủ Thiệu nhà hắn xa như vậy mà nhìn đã có thể ra kết luân nàng ta là hoa đào tiên và hạch điêu kỹ giả?

“Đừng để lộ hành tung, đi thôi.”

 

A Ân hoàn toàn không biết ở xa xa có hai người đang bình luận vè nàng, nàng sau khi lấy lại tinh thần mới tiếp tục bước đi. Chỉ chốc lát, đã đến được sườn núi. Các cô nương ăn mặc, trang điểm xinh đẹp đang tề tụ, vàng nhạt, xanh non, tím phớt, đỏ tươi…Thật sự là rựa rỡ như một vườn hoa, làm cho Đào Sơn càng thêm muôn hồng nghìn tía.

A Ân vừa đến, các cô nương vống đang vui cười bỗng yên tĩnh lại.

Ngược lại không phải là họ không nhận ra A Ân, dù sao A Ân lúc này cũng chỉ là một cô nương không có tiếng tăm, nếu nói chuyện của nàng, những điều họ biết cũng không ngoài chỉ là ‘một cô nương hai mươi tuổi sắp xuất giá lại bị Tạ gia từ hôn’. Nguyên nhân các nàng yên tĩnh tất nhiên là bởi vì người mở hội chơi xuân, Lạc Kiều.

Các nàng nhìn sang Lạc Kiều, lại nhìn A Ân, ai cũng không dám ở trong yên lặng làm ra một tiếng động nào.

Lạc Kiều hơi nheo mắt lại.

…Chính là nàng! Là cơn ác mộng đã hại nàng gần một tháng nay!

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, còn xem nàng ta là hạng người tầm thường vô danh. Nhưng lần thứ hai gặp nàng, nàng lại có Lục đao tuyệt hoạt dọa nàng kinh hãi. Đoạn thời gian đó, trong mộng vị La Hán Thám Thủ rõ ràng như muốn đem nàng nuốt tươi. Hôm nay là lần thứ ba gặp nàng, trong lòng nàng chỉ có một cơn tức giận không rõ lý do, hung hăng muốn phá hủy nàng!

Lạc Kiều bỗng mặt mày giãn ra, chờ khi A Ân bước vào Ngũ Giác lương đình nàng mới dương môi cười nói: “Ân tỷ tỷ.”

Một tiếng gọi này khiễn những người khác đều thất kinh. Không có giương cung bạt kiếm, không có vểnh mặt hất hàm sai khiến, mà lại là tiếng ‘tỷ tỷ’? Có người xoa xoa lỗ tai, lại có người xoa xoa mắt, vị Lạc tam cô nương tính tình nổi danh kiêu căng kia thật sự đang nói cười!

“…Ân tỷ tỷ vì sao tới trễ như vậy? Ta chờ tỷ rất lâu rồi.” Ân tỷ tỷ là lâu rồi mới trở lại Đào Sơn phải không? Ta biết có một nơi vô cùng đẹp, ta dẫn tỷ tỷ đi xem một chút.” Nói xong, nàng hướng các cô nương còn lại, nói: “Mọi người cũng cùng đi đi.”

A Ân bình tĩnh liếc nhìn Lạc Kiều, đáp ứng.

“Được.”

Không ngờ tiếng đáp ứng này, vậy mà Lạc Kiều lại kéo tay nàng, thân thân thiết thiết, dường như hai người thật sự có tình tỷ muội vậy. Chốc lát, hai người dã đi ở đằng trước, kéo dài khoảng cách mười bước với các cô nương ở phía sau.

Lúc này, những người còn lại chỉ nghe Lạc Kiều nói: “Nếu Ân tỷ tỷ sớm nói cho ta biết tỷ và Tạ lang quen nhau, muội nhất định sẽ thay tỷ ở trước mặt Tạ phu nhân cầu xin.”

…A? Lạc tam cô nương sớm đã quen Ân thị?

Chỉ nghe A Ân đáp lại: “A Ân cho rằng nhân duyên cưỡng ép khó thành, đa tạ háo ý của Lạc tam cô nương.”

Lạc Kiều than thở: “Vốn lúc đầu ta còn muốn cùng tỷ chăm sóc phu quân, về sau cùng hòa thuận, chẳng phải sẽ là một đoạn giai thoại ở Cung Thành hay sao? Tỷ tỷ không muốn, vậy thì thôi. Là ta và Tạ lang không có phúc khí rồi.”

Mọi người cuối cùng cũng có chút đầu mối, thì ra Lạc tam cô nương là muốn mượn cơ hội đâm vào chỗ đau của Ân thị đây mà. Sau khi nắm được điểm này, những cô nương kia không dám lên tiếng cũng biết đầu mở miệng phụ họa theo, ngoài sáng trong tối mượn Tạ lang đạp thấp A Ân.

Lạc Kiều nghe thấy thì trong lòng sảng khoái, nhìn lại A Ân thì miệng chưa thở ra hơi liền ngăn ở trong ngực.

A Ân vẫn là bộ dạng rất bình tĩnh, không có vẻ gì là khó chịu, càng không có nửa điểm lúng túng, một chút cũng không để ý, giống như là La Hán Thám Thủ trong mộng, mang theo một tia ngạo nghễ liếc nhìn chúng sinh, tựa như là đang cười nhạo nàng rằng Tạ lang thích ta chứ không thích ngươi.

Sắc mặt Lạc Kiều trong nháy mắt xanh mét.

A Ân lại không biết Lạc Kiều lại suy nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ là không thèm để ý mà thôi. Nàng từ lâu đã từ bỏ Tạ Thiểu Hoài, so với vị quý nhan ở Vĩnh Bình kia, những người này cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, nàng căn bản là không để trong lòng.

Lạc Kiều hít sâu một hơi, kiềm chế nội tâm đang phẫn nộ, nói: “Phía trước có một gốc cây đào nở vô cùng tốt, ta đưa tỷ đi xem.”

Ngay cả ba chữ ‘Ân tỷ tỷ’ cũng đều không vui lòng gọi.

A Ân không phát hiện ra điểm khác thường, đi theo Lạc Kiều về phía trước.

Qủa thực là có một gốc cây đào có qủa vô cùng tốt, qủa của những cây khác đều là quả màu xanh, nhưng qủa của cây đào này đã bắt đầu trong trắng lộ hồng, như là gương mặt của thiếu nữ đậu khấu. Lạc Kiều nói:

“Đợi khi chín, qủa đào nhất định sẽ rất ngọt. Qủa đào to như nắm đấm tay vậy, hạt đào bên trong nói không chừng có thể điêu khác thành tượng, tỷ điêu khắc tượng La Hán rất đẹp, hay là thử điêu khắc xem một chút.”

A An đưa tay chạm vào quả, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lớp vỏ, chỉ cảm thấy đầu ngón tay khẽ run.

Một loạt hưng phấn từ đáy lòng.

Cũng bởi vì đang qúa mức quan tâm tới qủa, cũng không thấy Lạc Kiều đang nhẹ ho khan một tiếng. Chỉ nghe ‘vù vù’ một tiếng, lưỡi kiếm bị tuốt ra khỏi vỏ, ánh sáng sắc bén bỗng lộ ra, không biết từ đâu nhô ra hắc ý nhân sát khí đằng đằng, quát lạnh: “Lạc Kiều ở đâu?”

Toàn bộ các cô nương ở đây nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì sợ hãi thét lên không ngừng, đều chạy loạn về tứ phía.

A Ân cũng chạy theo bản năng, không ngờ Lạc Kiều lại túm chặt cánh tay nàng.

“Lạc Kiều ngươi ra đây, nếu không phải Lạc gia các người ta hôm nay cũng sẽ không phải lưu vong khắp nơi! Cho dù có chết ta cũng phải kéo ngươi chết cùng!” Phó dịch của Lạc gia nhảy ra, hét lớn: “Tam cô nương, cô mau trốn đi!”

Những tên phó dịch tay không cản địch, vậy nhưng không địch lại hắc ý nhân, tốp năm tốp ba ào ào ngã xuống.

Lạc Kiều làm như phản ứng kịp, kéo A Ân chạy trốn vào sâu trong rừng đào.

Chạy một trận, Lạc Kiều chạy tới mức thở hồng hộc.

A Ân nói: “Không thể chạy tới đây, phải chạy tới nơi có nhiều người.”

Ý định ban đầu của Lạc Kiều chính là chạy tới nơi ít người để hắc y nhân ra tay, tất nhiên không thể để A Ân rời đi.

Nhưng Lạc Kiều lại không ngờ tới một chuyện.

Hai người chạy lâu như vậy, tứ chi nàng đã nhũn ra, nhưng tinh thần A Ân vẫn phấn chấn như cũ, nhẹ kéo một cái, ngược lại lại kéo nàng chạy tới nơi đông người. Lạc Kiều căn bản là không có chút phản kháng dư thừa nào, gắng gượng bị A Ân một mạch chạy đi.

“Ngươi…”

“Hừ, đừng nói chuyện, giữ gìn thể lực, chỉ cần rời khỏi Đào Sơn là cô an toàn rồi.”

Lạc Kiều tức giận vô cùng, hết lần này tới lần khác lại không có sứ lực hất A Ân ra.

Mắt thấy cách các cô nương phía trước ngày càng gần, hắc y nhân rốt cục cũng đã đuổi theo tới.

Một đường ánh sáng bén nhon, sắc lạnh trực tiếp đâm tới.

Lạc Kiều cắn chặt răng, dùng hết sức đẩy A Ân một cái.

 

Trần Đậu vẫn đang ẩn nấp ở một nơi nào đó nhặt lên một cục đá, nhắm vào thanh chủy thủ.

Bỗng nhiên, hắn ngừng lại.

Hắn giật mình.

Thân thể gầy yếu như tờ giấy của A Ân trong giây lát như con dã báo vận sức chờ bộc phát, nắm đấm của nàng nhanh chóng mà mạnh mẽ, một quả trực tiếp nện vào ngực hắc y nhân.

 

Chủy thủ vụt một cái.

Lạc Kiều không hề phòng bị cứng rắn bị cắt hai ngón tay.

Máu tươi bắn tung tóe đầy đất.

Lạc Kiều nhất thời mê mang, suy nghĩ trống rỗng.

Các cô nương xung quanh phát hiện động tĩnh bên này đều nhìn sang.

Nhưng vào lúc này, chỉ thấy A Ân nghiêng người gỡ hai cánh tay của hắc y nhân, với tư thế nhanh chư sét đánh hung hăng giẫm hắn trên mặt đất, đưa tay lau đi vết mãu trên mặt, động tác lưu loát như nước chảy.

Khiến nhiều cô nương cực kỳ sợ hãi, trong nhất thời không ai chú ý tới Lạc Kiều bị chặt đứt hai ngón tay, chỉ thấy được khí thê hiên ngang của A Ân.

“Hay…Thật lợi hại!”

Giongj nói tự dưng thêm vài phần sùng bái.

 

Hộ viện Lạc gia từ chân núi chạy tới, nhìn thấy cô nương nhà mình mặt mày trắng bệnh không có huyết sắc ngã ngồi trên mặt đất, không ngừng rơi lệ nhìn xuống hai ngón tay nằm trên mặt đất thì giật nảy mình. A Ân nói: “Hắn muốn giết Lạc tam cô nương.”

Những cô nương còn lại cũng chân thành phụ họa theo: “Đúng thế! Vừa rồi hắn bỗng nhiên nhảy ra nói muốn tìm Lạc tam cô nương!”

“Đúng! Đúng! Đúng! Còn nói muốn kéo Lạc tam cô nương chết chung!”

“May mà có A Ân cô nương ra tay cứu giúp, nếu không e rằng Lạc tam cô nương lành ít dữ nhiều rồi.”



A Ân giục: “Mau đi báo quan đi, giữa thanh thiên bạch nhật lại dám cả gan ra tay đả thương người, qủa thực là làm càn!”

Hắc y nhân hoảng sợ, nói: “Không, là ta…”

Lạc Kiều ngồi trên đất bỗng hoàn hồn, nàng nói: “Không, đừng báo quan, dám đánh người của ta tự ta nhất định sẽ đòi lại. Người đâu! Bắt hắn về phủ!” Đôi mắt nàng sung hồng, gắt gao cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau phế tâm, mới nói: “Đa, tạ, tỷ, ra, tay, cứu, giúp.”

A Ân khách khí khoát khoát tay.

“Tam cô nương vẫn nên nhanh đi khám đại phu đi, chỉ là việc nhỏ, đây không đáng nhắc đến.”

Chống đỡ một hồi, Lạc Kiều rốt cuộc ngất đi.