Tiểu Gia Đây Có Rất Nhiều Váy

Chương 46



Thành Việt vừa nói xong câu nói ấy, mọi người trong phòng đều yên lặng.

Đoạn Trường Thịnh cũng bị câu nói bất thình lình ấy làm giật mình, cứ như vậy nhìn thẳng vào Thành Việt, trong mắt tràn đầy phức tạp.

Thành Việt cũng không sợ hắn, không ăn tôm trong bát nữa, hai người cứ thế đối diện nhau.

Đường Cảnh là người phản ứng lại đầu tiên, lúng túng ba phải: “Đồ ăn đều nguội cả rồi, mọi người ăn trước đã, ăn trước đã, Thành Việt không phải đói bụng sao? Tôm có đủ ăn không, đây là món tôm hấp rượu ngon có tiếng của chỗ này, gọi thêm một phần cho cháu nhé?”

Thành Việt không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn Kê Từ đang lau tay, lại nhìn người đàn ông đối diện đã nói cười cùng người kế bên, tâm trạng bỗng ngột ngạt đến phát hoảng.

Cậu cúi đầu nhìn bụng mình, cảm thấy hình như ăn no rồi, cảm thấy mình không nên đến đây.

Cậu đến đây chỉ để cho người khác chế giễu.

Kê Từ bên cạnh híp mắt ung dung lau sạch tay, thong thả rót cho Thành Việt cốc nước trái cây rồi đưa sang: “Ăn no chưa?”

Thành Việt vốn nghĩ có nên đi về hay không, nghe thế kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Kê Từ.

Kê Từ cười giúp cậu lau vệt mồ hôi rịn ra trên mũi, cầm ly nước trái cây kề lên môi cậu.

Thành Việt bị giật mình rụt cổ về sau, lại nhanh tay cầm ly nước uống một ngụm.

“Còn muốn ăn không?” Kê Từ lại hỏi.

Lúc này người trong phòng đều yên tĩnh đi, Đường Cảnh ngồi bên cạnh Kê Từ đang mang vẻ mặt gay go như sắp xong tới nơi rồi.

Thành Việt đặt ly nước trái cây lên bàn, lắc lắc đầu.

“Vậy đi thôi.” Kê Từ thấy cậu lắc đầu thì đứng lên, cầm lấy tay cậu, kéo cậu đứng dậy.

Thành Việt hơi sững sờ, cúi đầu nhìn tay Kê Từ nắm tay mình, tai bắt đầu đỏ lên.

“Ấy, Kê Từ.” Đường Cảnh kêu lên “Ông còn chưa ăn gì mà, tốt xấu cũng ăn rồi đi chứ.”

“Không cần.” Kê Từ nói rồi híp mắt lại nhìn Đoạn Trường Thịnh vẻ mặt vẫn như cũ đang ngồi đối diện, sau đó cười nói với mọi người trong phòng “Tạm biệt.”

Đoạn Trường Thịnh nhìn bóng lưng ra khỏi cửa của Kê Từ cùng cậu nhóc kia, nhớ lại ánh mắt nhắc nhở vừa rồi của Kê Từ, cả người hơi cứng ngắc.

“Cậu kích Thành Việt làm gì?” Đường Cảnh cau mày hơi cụ hứng ngồi xuống “Ván này cậu tích góp, tôi thật vất vả mới kéo Kê Từ qua được, cậu làm gì thế không biết.”

“Tôi muốn Kê Từ đến, cũng không có bảo cậu gọi một đứa nhóc qua.” Đoạn Trường Thịnh nhìn một bàn đầy đồ ăn.

“Đứa nhóc thì sao vậy, Thành Việt là cháu trai Kê Từ.” Ánh mắt Đường Cảnh lúc nói lời này không biết nên nhìn đi đâu.

Đoạn Trường Thịnh nhìn vẻ mặt của hắn liền hiểu rõ, tự giễu cười một tiếng, nói: “Cháu trai? Cái tên sạch sẽ chết tiệt như cậu ta lại lột tôm cho cháu trai ăn? Coi ai là kẻ ngu mà gạt vậy.”

Thành Việt bị Kê Từ kéo một mạch ra khỏi nhà hàng, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, không phải vì nóng, đơn giản là do hưng phấn.

Kê Từ chân dài nên bước chân cũng lớn, Thành Việt bị anh kéo phía sau, khẽ ngẩng đầu nhìn Kê Từ đi trước, trong đầu váng vất như uống rượu.

Thành Việt liếm môi, dường như thật sự nếm ra cảm giác say.

Trước khi lên xe, Kê Từ bởi vì phải mở cửa nên thả tay Thành Việt ra.

Thành Việt cảm nhận được tay bị thả lỏng, phản xạ có điều kiện vội vàng nắm lấy bàn tay Kê Từ, bắt lấy xong mới phản ứng được có chút không ổn, nhưng bây giờ đang cầm tay Kê Từ nên không nỡ buông ra.

Đương lúc Thành Việt lo sợ bất an, đột nhiên nghe thấy Kê Từ cười lên.

“Đều là mồ hôi.” Kê Từ cười nắn nắn lòng bàn tay Thành Việt trên tay mình, tiếp đó thả ra xoa xoa mái tóc trên đầu cậu “Được rồi, mau lên xe, về nhà.”

“Ừa.” Thành Việt cúi đầu ngại ngùng cười cười, lồng ngực nhảy nhót làm cậu gần như cùng tay cùng chân lên xe.

Cho tới khi về nhà, nụ cười trên mặt Thành Việt vẫn còn nguyên.

“Mặt sao lại đỏ như vậy?” Kê Từ nghiêng đầu nhìn Thành Việt, tay áp lên trán cậu, nhíu mày: “Món tôm kia hẳn là dùng rượu có độ cồn cao, có choáng đầu không?”

Thành Việt cũng sờ lên cái trán mình, lắc đầu, cậu thực sự không bị choáng, chỉ là tinh thần hơi hưng phấn thôi.

Kê Từ nhìn Thành Việt cười híp cả mắt lại cùng lúm đồng tiền bên khóe môi cậu, nhịn không được vươn tay ngắt lên mặt Thành Việt một cái.

Thành Việt cười cười chuẩn bị nói gì đó với anh, đột nhiên cảm thấy trên người hơi nóng, trán cũng toát mồ hôi.

“Nhanh đi tắm đi.” Kê Từ nhìn cái trán rịn mồ hôi của Thành Việt, giơ tay lau đi “Mở máy điều hòa rồi sao lại nóng đến thế này.”

“Tôi ăn nhiều tôm.” Thành Việt xoa xoa bụng “Có hơi nóng.”

Kê Từ nhìn Thành Việt cầm quần áo vào phòng tắm, lúc này mới quay người về phòng cất tư liệu cầm trên tay đi.

Tư liệu này là danh sách nhân viên công tác và con đường nhập vật liệu xây dựng cho công trình khu biệt thự xảy ra vấn đề của công ty Kha Mâu.

Kê Từ chưa bao giờ tin vào trùng hợp, dưới cái nhìn của anh hết thảy đều là sắp xếp tỉ mỉ cùng đắn đo cân nhắc cho ra kết quả.

Một tòa biệt thự trong đó sập quá khó tin, cũng vừa hợp thời cơ, quả thực giống như là lần Thành Việt mang cho anh ngọn gió đông lật đổ những ông chủ lớn kia.

Hôm nay Kê Từ tự mình theo dõi Đàm Mẫn Mẫn đến trưa, chuyện tâm lý Đàm Mẫn Mẫn có vấn đề cần phải được xác nhận, mà Kê Từ căn bản đã có thể xác định đầu dẫn tạo thành vấn đề tâm lý của Đàm Mẫn Mẫn.

Đàm Mẫn Mẫn này sẽ là một cơ hội, đồng thời cũng sẽ có mạo hiểm nhất định.

Nhưng không đáng kể, đôi khi nguy hiểm nhất định sẽ trở thành động lực mạnh hơn.

Thành Việt tắm rửa xong xuôi, đầu óc vốn không choáng lại bị nước nóng chưng lên, lúc ra ngoài bỗng trước mắt hoa đi, cậu nghe thấy tiếng bước chân bên kia thư phòng, vội vã lắc lắc đầu, lắc đi bóng đen trước mắt.

“Tắm xong rồi?” Kê Từ nhìn mái tóc ẩm ướt của Thành Việt, cầm lấy khăn mặt vắt trên vai Thành Việt xoa nhẹ lên đầu cậu mấy cái “Nói bao nhiêu lần rồi, tắm xong nhớ lau tóc cho khô.”

“Phim sắp bắt đầu rồi.” Thành Việt tự cầm khăn lau hai cái, ngay sau đó chạy tới trước ghế sa lông mở Tivi lên.

Kê Từ cười thở dài, cầm quần áo vào phòng tắm.

Thành Việt nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại mới yên lặng thở một hơi nhẹ nhõm, cậu vừa tắm xong mới chậm chạp nhận ra mình đã đối mặt với căn phòng đầy người rồi nói bản thân không thích con gái.

Lúc đó khả năng là do tôm hấp rượu, đầu óc cũng hồ đồ.

Mãi đến khi tắm xong ra ngoài, nhìn thấy Kê Từ cậu mới lấy lại tỉnh táo, cảm thấy không dễ chịu cùng lo lắng.

Bởi vì cậu không biết Kê Từ biết được chuyện này xong cảm thấy cậu như thế nào.

Lúc này đầu óc Thành Việt đang nghiêm túc suy nghĩ, tivi phía trước đột nhiên truyền ra tiếng đàn ông gào to.

Thành Việt bị âm thanh này dọa giật mình, giương mắt lên nhìn tivi.

Đúng lúc thấy người đàn ông trong tivi cầm đao muốn giết một người trên đất, Thành Việt vội vã nhắm mắt lại, ngay sau đó tắt tivi.

Suýt sao.

Thành Việt vỗ ngực thổn thức, suýt tí nữa thì cậu đã thấy người mà người đàn ông kia muốn giết, suýt tí nữa thì biết trước rồi.

Bây giờ thời gian đã muộn, phim truyền hình cũng đã chiếu được một nửa, Thành Việt thở dài một hơi, tay cầm quả táo trên bàn trà lên cắn một miếng, đôi mắt theo dõi máy tính Kê Từ để một bên.

Cắn thêm miếng táo nữa, cậu mở máy tính lên, vừa nhớ lại tên bộ phim cậu xem mấy ngày nay.

Thành Việt đang muốn vào phần mềm tìm kiếm thì đôi mắt bị một thư mục không tên trên máy tính thu hút.

Cậu cũng không hiểu sao mình lại nhấp lên thư mục kia.

Cũng không hiểu sao lại phát một video trong đông đảo số video của thư mục đó.

Hình ảnh khi video phát lên vẫn rất bình thường, một người đàn ông nước ngoài đang ở trong bể bơi.

Thành Việt nhíu mày nhìn hắn bơi một chốc, bắt đầu cảm thấy có chút không đúng.

Tiếp đó trong video xuất hiện một người đàn ông nước ngoài khác.

Thành Việt càng xem đôi mắt càng trừng to, miệng cũng chậm rãi ngoác ra hình tròn, ui chao…

Khi Kê Từ nghe thấy tiếng vang kỳ dị trong phòng khách thì quần áo còn chưa mặc, bên hông vây chiếc khăn lông, để trần thân trên ra khỏi phòng tắm.

Chờ khi thấy rõ Thành Việt đang tràn đầy hiếu kỳ nhìn chằm chằm máy vi tính là xem cái gì thì sắc mặt Kê Từ triệt để đen thui.

Anh nhíu chặt mày bước tới vỗ sau gáy Thành Việt một phát “Làm gì đấy?”

Thành Việt đầu tiên là giật mình, cả người nhảy dựng khỏi ghế sofa, khi thấy rõ là Kê Từ lập tức mặt đỏ tới mang tai.

Thành Việt cảm thấy mình đúng là điên rồi, sao cậu có thể xem cái này ở phòng khách, còn xem đến là say xưa ngon lành.

“Tắt.” Kê Từ trầm giọng ra lệnh.

“Ơ, à.” Thành Việt vội vã đáp lại, trên mặt cười có chút lúng túng, khom lưng bối rối chọt chọt lên bàn phím, nỗ lực muốn dừng video lại, nhưng cậu vừa căng thẳng thì trên tay chẳng có kết cấu gì sất.

Sau một loạt thao tác, hành động của hai người đàn ông trong video không biết sao lại tăng nhanh.

Thành Việt nhìn video, trên mặt đỏ như tích máu, cuối cùng trực tiếp ụp máy vi tính xuống, cả người bắt đầu run lập cập.

Hầu kết của Kê Từ không khống chế được cuộn lên rồi xuống, cảm thấy vừa tắm xong mà đã nóng trở lại.

“Tôi…tôi không phải cố ý mở máy tính của chú…” cổ họng Thành Việt hơi khô “Tôi phải tìm tên phim nên…cái video này…”

Thành Việt thấy Kê Từ vẫn luôn không nói gì, cắn răng ngẩng đầu lên muốn giải thích một hồi.

Mới vừa nhìn Kê Từ đàng hoàng thì ngây ngẩn cả người.

Vì Kê Từ không mặc quần áo, giọt nước trên tóc thuận theo cổ chậm rãi nhỏ xuống ngực, rồi từ từ trượt xuống cơ bụng, sau đó biến mất ở bộ phận bị khăn tắm che kín.

Bức tranh ấy khiến Thành Việt nhìn đăm đăm, trong cổ họng không tự chủ được vang lên tiếng nuốt nước bọt.

Kê Từ nhíu mày, nhớ lại một vài video trong máy tính mình, lo lắng làm Thành Việt sợ, không thể làm gì hơn là dặn dò “Lần sau dùng máy tính nhớ phải nói với tôi, đừng mày mò lung tung, tôi nhớ đã nói với nhóc, tuổi còn nhỏ, ít làm những chuyện này.”

“A…” Thành Việt lúng túng sờ mũi “Cái đó, tôi không cố ý mà.”

Kê Từ gật đầu, định nói gì đó thì máy tính đang ụp xuống lại kêu lên.

Hai người ‘ưm ưm a a’ còn rất có cảm giác, Kê Từ nghe một chút lại càng đen mặt.

Thành Việt mắt thấy bầu không khí ngày càng lúng túng, đầu óc chợt động, vỗ vỗ cánh tay rắn chắc để trần của Kê Từ, ngượng ngùng nói “Chú cũng thích nam sao… thật… thật trùng hợp…”

Tác giả:

Thành Việt: xem sếch bị người lớn bắt quả tang, làm sao giờ, online chờ, gấp!!!