Tiểu Hầu Gia

Chương 47



Lúc trước khi mà Đức Vinh Đế còn ở đây, tình cảnh yến hội còn mấy phần câu nệ, chờ đến khi Đức Vinh Đế rời đi, cùng với nhạc sư cùng vũ cơ lên đài khuấy động bầu không khí, vương công đại thần tốp năm tốp ba, ngược lại rất nhanh đã không còn cố kỵ gì.

Tiệc rượu quá nửa, Bình Tân Hầu nhìn quanh một vòng, phát hiện Lạc Kiêu cùng mấy vị Hoàng tử đã không còn tung tích, trong mắt xẹt qua chút trầm tư, sau đó liền tươi cười mời rượu lại với đồng liêu bên cạnh, thật vất vả mới thoát thân, ra khỏi Kim Lưu Điện.

Lúc này đã cuối giờ Thân (*15-17h), sắc trời mặc dù vẫn sáng, nhưng một cơn gió thổi tới, dần dần cũng có chút cảm giác mát mẻ.

Dọc theo hành lang uốn lượn mà đi một lát, vượt qua một tòa giả sơn, sau đó tầm mắt liền trở nên rộng mở sáng sủa*. (*Nguyên văn Khoát nhiên khai lãng 豁然开朗: Miêu tả một nơi hẹp nhỏ, u ám đột nhiên rộng lớn, sáng sủa; lập tức hiểu ra một đạo lý nào đó, tâm lý vô cùng thư sướng.)

“Hầu gia.” Hai cung tỳ đứng canh ở phía cuối hành lang nhìn thấy Bình Tân Hầu đi tới, vội vàng cúi người làm vạn phúc. Bình Tân Hầu khoát tay áo miễn lễ cho cung tỳ kia, sau đó vừa nhấc mắt, liền thấy cách đó không xa, hai thiếu niên một đen một vàng tuổi tác tương tự đang dựa cây nhìn trời.

Cũng không trao đổi gì, thế nhưng chỉ đứng một chỗ như vậy, đã phảng phất có một loại ăn ý kỳ dị như có như không len lỏi giữa hai người.

Khẽ cười, tiến lên phía trước, chắp tay hướng về phía Văn Nhân Cửu hô một tiếng: “Thái tử.”

Văn Nhân Cửu quay đầu nhìn Bình Tân Hầu, nhàn nhạt gật đầu: “Hầu gia.”

Lạc Kiêu thấy Bình Tân Hầu đi đến trước mặt bọn họ, cũng gọi một tiếng: “Phụ thân như thế nào cũng đi ra?”

Bình Tân Hầu lắc đầu: “Bên trong quá mức náo nhiệt.” Nói xong, lại nhìn hai người, “Nhưng mà, yến hội cũng sắp đến hồi cuối, ta hiện tại đi ra, cũng là vì tìm con.”

Nói xong hướng về phía Văn Nhân Cửu, nói: “Mấy ngày này khuyển tử vẫn luôn ở tại Đông Cung của Thái tử quấy rầy, huống hồ nó từ nhỏ đã không có quy củ gì, nghĩ đến thật sự là gây thêm cho Thái tử không ít phiền toái. Nếu khuyển tử trong lúc hầu hạ Thái tử có chỗ nào mạo phạm, mong Thái tử ngàn vạn bỏ qua.”

Văn Nhân Cửu chậm rãi nhìn thoáng qua Lạc Kiêu, sau đó mới đáp lại Bình Tân Hầu: “Lời này phải là Cô nói với Hầu gia. Đoạn thời gian Thế tử ở lại Đông Cung này của Cô, ngược lại là Thế tử vì Cô mà thêm không ít phiền toái mới đúng.”

Bình Tân Hầu khẽ cười, “Chuyện của Thái tử, Kiêu nhi vốn là thư đồng của Điện hạ, dĩ nhiên phải hầu hạ chu toàn, như thế nào lại nói là phiền toái?” Nói đến đây, hơi dừng lại, nhìn Lạc Kiêu, than thở nói: “Chỉ có điều con ở Đông Cung này đã gần một tháng, mẹ con cũng nhớ con đến nghẹn rồi, mấy ngày nay nhìn qua gầy đi không ít.”

Lời này của Bình Tân Hầu chính là nói cho y nghe. Ánh mắt Văn Nhân Cửu xẹt qua khuôn mặt của Lạc Kiêu, cười như không cười nhíu mày, cũng không lên tiếng.

“Phụ thân nói như vậy, ngược lại là có vẻ con trai bất hiếu.” Lạc Kiêu dĩ nhiên hiểu rõ ý tứ của Bình Tân Hầu, nháy mắt với Văn Nhân Cửu một cái, lập tức chuyển mắt đến trên người Bình Tân Hầu, cười nhẹ một tiếng, nói, “Sau khi yến hội hôm nay chấm dứt con liền theo cha hồi phủ, xin lỗi mẫu thân là được.”

*

Nam nữ chi phòng* của Đại Càn vô cùng nghiêm khắc, tin tưởng nam nữ thất tuế bất đồng tịch (*đồng nghĩa nam nữ thụ thụ bất tương thân), quốc yến tuy vào ban ngày, nhưng các công chúa cùng phi tần hậu cung chính là sẽ không lộ diện. Vì vậy, đợi một ngày đến khi yến hội chấm dứt, đã là ban đêm, dưới sự sắp xếp của Hoàng hậu, liền đặc biệt bày ra một buổi tiệc riêng tại ngự hoa viên.

(*giới hạn giữa nam nữ.)

Trong Phong Hà Điện, Như Mạt đang trang điểm cho Thục phi, cuối cùng giúp nàng tán son phấn, thoa lên môi, lại tô vẽ kỹ lưỡng một đóa hoa mai tinh xảo giữa trán, lúc này mới xem như trang điểm hoàn tất.

Thục phi đối diện gương đồng nhìn đóa hoa mai kiều diễm giữa trán mình, hài lòng cười nhẹ một tiếng, thông qua gương đồng nhìn Như Mạt, cười duyên nói: “Vẫn là nha đầu ngươi khéo tay, biết rõ Bổn cung thích cái gì nha.” Nói xong, dường như nhớ tới chuyện gì không vui, mặt lạnh hừ một tiếng, “Không giống như đám tiện tỳ ăn cây táo, rào cây sung kia!”

“Hôm nay là ngày vui, Nương nương lại tức giận làm gì a?” Như Mạt cười tiến lên đỡ Thục phi dậy, “Hà tất vì một tỳ nữ không đáng lại giận hại thân?”

Thục phi nương vịn Như Mạt đứng lên, nhìn nàng liền hỏi: “Quần áo của Bổn cung, Y viện đã cho người đưa tới chưa?”

“Sáng nay đã đưa tới.” Như Mạt vội vàng nói: “Nô tỳ đã cho người cầm đi huân hương —— dùng chính là loại đàn hương Nương nương thích nhất kia, đã hun một canh giờ, vừa rồi đã để cho cung nữ đi lấy.”

Trong lúc nói chuyện, đầu bên kia vang lên một trận tiếng bước chân vội vã, sau đó liền là một nữ tử người mặc váy xòe xanh nhạt vội vàng bưng khay đi đến. Như Mạt nhìn, vội đi qua cầm lên váy dài màu tím trên khay, đến bên cạnh Thục phi, thấp giọng nói: “Nô tỳ giúp Nương nương thay đồ.”

Thục phi nhẹ gật đầu, duỗi hai tay phối hợp với Như Mạt mặc vào quần áo.

“Đúng rồi, Chử nhi hiện tại ở nơi nào?” Thục phi nhìn Như Mạt đang giúp mình buộc đai lưng, bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

Động tác trong tay Như Mạt vẫn không ngừng, miệng nói: “Lúc trước Nhị điện hạ tham gia quốc yến, từ lúc đó vẫn chưa về, hiện tại cũng không còn sớm, có lẽ là trực tiếp đến ngự hoa viên đi?”

Thục phi suy nghĩ một lát, nhíu nhíu mày: “Hôm nay trên yến tiệc nó có cùng Đại hoàng tử tranh chấp gì không?”

Như Mạt vòng ra sau lưng Thục phi, chỉnh lại quần áo cho nàng, nhẹ nhàng đáp: “Cái này nô tỳ cũng không biết.”

Thục phi khoát tay áo: “Thôi được rồi, quần áo nơi này ngươi không cần làm nữa, hiện tại, Bổn cung muốn ngươi đi làm chuyện khác ——” Quay đầu, nhìn chằm chằm Như Mạt, nói từng câu từng chữ: “Bổn cung thấy ngươi xưa nay là một người lanh lợi, mới giao phó chuyện này cho ngươi, nếu như làm hỏng…”

*

Sau khi Văn Nhân Cửu bên kia từ biệt Lạc Kiêu không lâu liền trực tiếp đến ngự hoa viên. Còn chưa đi được vài bước, lại đột nhiên gặp phải Văn Nhân An.

Văn Nhân An cười hì hì lân la tới gần, hô một tiếng: “Thái tử ca ca,” sau đó theo bản năng nhìn về phía sau y, thấy không có ai đi theo, sóng mắt chuyển một cái, liền lập tức che dấu tiểu tâm tư trong lòng, kéo ống tay áo Văn Nhân Cửu nói: “Quần áo ca ca dùng loại huân hương nào vậy? Mùi này dường như không giống với lúc trước.”

Văn Nhân Cửu liếc nhìn Văn Nhân An. Rõ ràng lần chạm mặt gần đây nhất của bọn họ cũng có thể xem như tan rã trong không vui, nhưng lần gặp gỡ này, y cư nhiên còn có thể sắc mặt như thường mà nói chuyện với mình.

Ngược lại cũng xem như co được dãn được.

“Cũng chỉ là mùi thuốc mà thôi, còn có thể là huân hương gì?” Văn Nhân Cửu nhàn nhạt nói một câu, sau đó giật ra ống tay áo từ tay Văn Nhân An, “Ngược lại là Thất hoàng đệ, như thế nào chỉ có một mình đệ? Những cung tỳ thái giám đi theo đệ ở đâu rồi?”

“Như thế nào lại một mình chạy tới gặp Cô, cũng không sợ Hoàng hậu tức giận, lại cấm túc đệ sao?”

Văn Nhân An khẽ giật mình, hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt không chút cảm xúc của Văn Nhân Cửu, qua hồi lâu, mới miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng: “Thái tử ca ca… người đang nói cái gì vậy?”

Văn Nhân Cửu nhìn chằm chằm y một lúc lâu, bỗng nhiên như có như không cong môi: “Chỉ đùa một chút mà thôi.” Phất tay áo, đi về phía ngự hoa viên, “Nhanh đi thôi… Nghe nói hôm nay Hiền phi nương nương mời được gánh hát danh tiếng cực lớn trên phố vào cung hát hí khúc, Cô thế nhưng rất mong đợi.”

“Nghĩ đến đêm nay, trong Hoàng cung này, e rằng phải náo nhiệt vô cùng.”