Tiểu Hổ Trùng Sinh Trở Về

Chương 1: Trở lại lúc năm tuổi



Tại hoàng cung, đế quốc Lưu Vũ

…………

- Hừ, Mạc Đình Quân, khi ngươi dám cả gan làm hại con dân tộc rắn của ta, bắt ta về và hành hạ ta thì chắc ngươi cũng đã lường trước được rằng sẽ có ngày hôm nay rồi chứ! – Một thiếu niên tuấn tú đứng giữa căn phòng đang chìm trong biển lửa mà kề kiếm vào cổ người đàn ông đứng đối diện với mình.

Người đàn ông kia đang che chắn cho đứa con gái của mình đang đứng run rẩy phía sau, người cũng đã chằng chịt các vết thương nhưng vẫn điềm nhiên đáp lại lời chàng trai:

- Ha, Dạ Lang,xem ra là ta đã quá nhân từ khi để ngươi sống mà không giết ngươi ngay đẻ bây giờ phải rơi vào thế sự này! – Mạc Đình Quân vừa thở dốc vừa nói.

- Đi chết đi, con hổ độc ác nhà ngươi! – Dạ Lang nói với giọng lạnh lùng và đôi mắt sắc như dao.

Nói rồi hắn ta vung kiếm lên một đường chém chết Mạc Đình Quân. Cô gái nhỏ nãy giờ đứng run rẩy phía sau Mạc Đình Quân khi thấy cha mình đã chết thì tới lay xác cha mình mà khóc nức nở:

- Cha … cha ơi … Chaaa!

Lúc này Dạ Lang tiến lại gần chỗ của cô, cất giọng lạnh lùng và nhìn cô với ánh mắt lạnh băng kia:

- Cô không cần phải khóc đau, vì ngay bây giờ tôi sẽ đưa cô đi cùng ông ta ngay đây, Mặc Yêu!

Nói rồi hắn lại lấy thanh kiếm của mình xuyên thẳng qua tim của cô. Mặc Yêu sau khi bị đâm thì ngã xuống cạnh cha mình, bất lực nhìn theo bóng của Dạ Lang đứng đó rồi mọi thứ cứ mờ dần cho tới khi cô đã mất ý thức và không còn nhìn được gì nữa, số cô đến đây là tận rồi sao!

Một lúc lâu sau cô dần có lại ý thức, mắt của cô cũng từ từ mở ra, hiện ra trước mắt Mặc Yêu là khung cảnh quen thuộc. Cô ngạc nhiên nghĩ: "Đây là phòng của mình mà! Rõ ràng mới hồi nãy mình thấy nó bị thiêu rụi rồi cơ mà!". Rồi sau đó cô lại thất thần nhìn vào hình ảnh quen thuộc ở trong gương, đó là hình ảnh của cô lúc năm tuổi, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt đen láy, vì lúc này cô chưa học được cách giấu đi tai và đuôi hổ nên chúng vẫn còn đó, không lẽ nào là mình trùng sinh, thôi đúng là vậy rồi! Trong lúc cô còn bàng hoàng thì có một hầu gái bước vào, kính cẩn nói với cô:

- Thưa công chúa, Hoàng đế cho gọi người ạ!

Nghe vậy cô liền đi theo cô hầu gái tới phòng làm việc của cha mình. Cô bước vào phòng thì thấy cha mình và … Dạ Lang! Thôi đúng rồi, tại thời điểm cô trùng sinh về cũng là ngày mà Dạ Lang bị đưa về làm con tin. Cô hốt hoảng bước vào phồng nhưng vẫn kính cẩn chào cha mình:

- Kính … Kính chào phụ hoàng!

Mặc Đình Quan đưa con mắt màu hổ phách lên nhìn cô nói:

- Con tới rồi à, vào đây!

Cô đi tới gần cha mình rồi được ông bế lên đặt vào lòng. Khi thấy cô ngước lên nhìn mình Mặc Đình Quân nói:

- Sắp tới sinh nhật con rồi, con thích quà gì?

- Con … con cũng chưa biết nữa!

Rồi cô lại dè dặt nhìn sang phía Dạ Lang hỏi cha mình:

- Phụ hoàng à, người kia là …

- À, đó là hoàng tử của Minh quốc gửi sang làm con tin!

Sau khi nghe câu trả lời của cha mình, Mặc Yêu im lặng một lúc rồi nói với cha mình:

- Con … muốn cậu ta làm bạn với mình, có được được không ạ!

Cô nghĩ rằng để hắn không gây ra chiến tranh thì cách tốt nhất là làm bạn với hắn, dần cảm hóa hắn. vậy nên cô mới xin cha cho mình làm bạn với hắn như vậy. Nhưng có vẻ cha cô không hiểu ý của cô nên hơ cau mày lại, nói:

- Cái này …

Thấy cha có vẻ không đồng ý, cô liền làm nũng với cha, hai tay nhỏ xíu của cô bám vào áo cha mình, đôi mắt long lanh to tròn ngấn ngấn nước cảu cô nhìn thảng vào dôi mắt màu hổ phách kia mà nói với giọng tủi thân:

- Phụ hoàng không đồng ý ạ? Con chỉ muốn có bạn trong cung chơi cùng thôi mà …

Thấy con gái mình vừa đáng yêu lại như sắp khóc thì tất nhiên là Mặc Đình Quân không thể từ chối cô. Ông đành thở dài nói:

- Thôi được!

Thấy cha mình đồng ý, Mặc Yêu hớn hở cười, thơm vào má cha mình một cái rồi nói:

- Cảm ơn phụ hoàng!

Mặc Đình quân lúc này vui đến muốn nhảy cẫng lên nhưng vẫn cố kìm nén rồi hẵng giọng nói:

- Thôi được rồi, con còn thích quà gì nữa không?

- Con không có đặc biệt thích gì hết, người tặng gì con cũng nhận ạ! – Cô vừa cười vừa nói

Mặc Đình Quân nghe con gái trả lời vậy cũng chỉ biết thở dài, lấy một tay day tán mà nói:

- Thôi được rồi, con ra ngoài chơi đi!

Rồi ông quay sang Dạ Lang, đôi mắt màu hổ phách bổng trở nên tối hơn một chút, ông lạnh lùng nói:

- Ngươi cũng đi theo con bé đi!

Dạ Lang có vẻ như không muốn đi, hắn chẳng thích phải chơi cùng với một đứa nhóc kém mình năm tuổi, đã vậy còn là con gái của kè thù. Nhưng lúc này lại có một bàn tay bé bé nắm vào ống tay áo của hắn:

- Ca ca, đi chơi với ta đi! – Mặc yêu vừa cười vừa nói.

Nhìn thấy nụ cười ấy của cô, hắn cũng có chút lay động nhưng vẫn lạnh lùng nói:

- Ta không muốn đi, càng không muốn làm bạn với ngươi!

Nghe vậy, Mặc Yêu rưng rưng nước mắt khiến Mặc Đình Quân trừng mắt nhìn về phía Dạ Lang, hắn còn chưa dám làm con bé buồn bao giờ mà tên nhóc này dám làm cho tiểu hổ của hắn phải rưng rưng thế kia. Nhìn Mặc Yêu sắp khóc tới nơi còn Mặc Đình Quân cứ nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống ngay lập tức thì Dạ Lang cũng đành phải chịu thua, thở dài một hơi nói:

- Thôi được, chúng ta ra ngoài chơi!

Thấy hắn đồng ý một cái là Mặc Yêu lại tươi tỉnh trở lại, hớn hở cười.