Tiểu Hổ Trùng Sinh Trở Về

Chương 12: Buổi tiệc sinh nhật (3)



Tên kia nhìn thấy ánh mắt của năm người bọn họ thì rén ngang, nhưng vẫn cố trấn tĩnh lại, nói:

- Thần cũng không có ý gì xấu đâu, mong ngài đừng hiểu nhầm thần, thần chỉ là muốn mời vông chúa nhảy một điệu thôi mà!

- Hừ! – Năm người nhìn hắn với ánh mắt chán ghét.

Sau đó thì ba hoành tử kia định nói gì đó với Mặc Yêu, nhưng chưa nhịp gọi thì đã bị Dạ Lang cướp lời:

- Nhóc muốn nhảy với ra một điệu không?

- Được! – Mặc Yêu cười khoái trí nói

Vậy là cả hai người cùng đi ra sàn nhảy, sau đó thì dần hòa theo nhịp nhạc, Mặc Yêu tuy kiếp trước chỉ mới mười tuổi nhưng cũng đã học qua khiêu vũ và cũng rất giỏi, còn Dạ Lang thì tất nhiên là biết nhảy rồi! Hai đứa trẻ cứ vậy uyển chuyển theo điệu nhạc trông thật đáng yêu và duyên dáng, mọi người xung quanh cũng phải trầm trồ không ngớt, nhưng vì đang mải nhảy nên hai đứa trẻ cũng chẳng để ý tới lắm. Rồi đến lúc bản nhạc dừng hẳn, hai người mới nhận ra là nãy giờ mọi người đang nhìn mình, thấy mọi người vỗ tay khen ngợi thì hai người cũng chào khết thúc phần nhảy rồi lại quay về chỗ ngồi. Vừa ngồi yên vị vào ghế, Dạ Lang nói:

- Không ngờ nhóc nhảy cũng tài đấy chứ!

- Tất nhiên rồi, con gái của ta mà lại, muốn không tài giỏi cũng khó! – Mặc Đình Quân nói với vẻ đắc trí

- Chứ không phải là “ phụ hoàng ” bắt muội muội học sao? - Dạ Lang nói với ánh mắt trách móc.

- Hừ, tất nhiên là không rồi! Ngươi nghĩ ta độc ác như nào mà lại bắt một đứa bé năm tuổi học một cái cực như vậy

Dạ Lang nghe câu đó xong, vừa nhìn Mặc Đình Quân với ánh mắt phán xét vừa lấy bánh đưa cho Mặc Yêu vừa nghĩ: “ Nếu là ông thì cũng dám lắm đấy, hoàng đế thối à! ”

Mặc Đình Quân nhìn thấy ánh mắt của Dạ Lang là đã đọc được ý nghĩ của cậu chàng ngay, hỏi xéo:

- Ngươi nhìn ta với ánh mắt đó là sao hả?

- Không... Không vó ý gì hết á!

- Ngươi cứ coi chừng ta đó nghe chưa!

Dạ Lang cũng chỉ lườm Mặc Đình Quân thêm một cái nữa rồi lại qua ra nhìn Mặc Yêu:

- Muội ăn từ từ thôi! Ai giành của muội đâu mà phải ăn vội vậy, chẳng ra làm sao! - vừa nói hắn vừa lấy lăn lau miệng cho Mặc Yêu.

- Hì, tại bánh kem ngon quá, thành ra muội... - Mặc Yêu cười trong khi mặt đầy bánh kem

- Chậc, ngồi im nào, bánh kem đầy trên mặt muội đây này!

Nhìn thấy bọn họ nói chuyện vui vẻ thân thiết với nhau như vậy, Liên Hắc Cửu đứng ở một góc nắm chặt nắm đấm, vẻ tức giận, làu bàu một câu:

- Tên nhóc đáng ghét, vậy mà lại cứ quấn lấy công chúa như là anh em ruột thật vậy, đúng là không ưa nổi cái mặt hắn mà! Đáng ra mình đã có cơ hội nhảy cùng công chúa rồi, tức thật!

Hóa ra tên nhóc này đây là thích Mặc Yêu. Liên Hắc Cửu hồi nhỏ được cha đưa vào cung cùng rồi vô tình nhìn thấy Mặc Yêu lúc đó mới ba tuổi đang chơi trong vườn, thấy quá dễ thương nên hắn yêu say đắm ngay từ khi đấy, đến mức mà cứ mỗi lần cha hắn vào cung là hắn cũng đòi vào theo bằng được chỉ để ngắm Mặc Yêu. Thế mà cứ mỗi lần hắn vào cung là lại thấy Mặc Yêu chơi cùng Dạ Lang nên là mới ghen tức với Gia Nhĩ tới vậy.

( cũng khó trách Liên Hắc Cửu quá mà, tại Mặc Yêu dễ thương quá rồi đi, cơ mà phận nam phụ chịu thoai bít sao giờ)

Được một lúc thì Dạ Lang với Mặc Yêu lại đứng dậy và đi ra ngoài dạo chơi hít thở không khí. Ánh trăng soi tỏ xuống tạo nên một khung cảnh như chốn tiên tuyệt đẹp. Hai người vừa đi vừa ríu rít nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Liên Hắc Cửu nãy giờ đi theo hai người thì thấy ghen tị với Dạ Lang lắm, nhưng được một lúc thì hắn cũng bị phát hiện, Dạ Lang đanh giọng nói nhưng không nhìn về phía hắn:

- Ngươi còn định lén đi theo bọn ta đến bao giờ nữa hả?

Rồi sau đó Dạ Lang mới quay người nhìn về phía hắn đang núp, nói thêm:

- Còn không mau ra đây!

Hắn nghe vậy sợ xanh mặt, những rồi cũng trấn tĩnh lại mà bước ra. Thấy hắn thì Dạ Lang nói mỉa:

- Hừ, không ngờ Cửu công tử lại có sở thích đi rình mò người khác à nha! - vừa nói Dạ Lang lại vừa lấy ta chắn trước mặt của Mặc Yêu để bảo vệ cô bé

- Ha, gì chứ? Còn không phải “ nhờ ” hoàng tử nên thần mới vậy sao?

- Ngươi có ý gì?

- Ta đi theo cũng chỉ là vì muốn trò chuyện với công chúa thôi, cơ mà công chúa lại đi cùng người, mà vốn người đâu cũng đâu ưa gì ta, làm ta phải tránh mặt.

Dạ Lang nghe vậy cũng hiểu được đôi phần sự tình và nhận ra tình cảm của tên kia dành cho Mặc Yêu rồi. Cơ mà thế thì sao nào! Tên nhóc kia thích nhóc lùn của hắn thì hắn lại càng không cho hắn tiếp cận Mặc Yêu đấy! Hắn hờ hững nói với Liên Hắc Cửu:

- Hơ, cũng thiệt thòi cho ngươi quá nhỉ?

- Hừ, người với công chúa vốn không cùng biết thống, hai người cứ dính lấy nhau như vậy thật không phải chút nào!

- Vậy ngươi cứ hết lần này đến lần khác tiếp cận công chúa là phải phép à?

- Ta.... – Liên Hắc Cửu cứng họng không nói được gì nữa.

Hai ngươi không thèm đấu khẩu với nhau nữa mà chuyển qua đấu mắt, hai người nhìn nhau với ánh mắt điện xẹt làm không khí sắc mùi thuốc súng. Mặc Yêu cũng cảm nhận được sự nguy hiểm nên nói:

- Thôi được rồi mà ca ca, dừng lại được rồi đó!

- Thôi được! - Dạ Lang miễn cưỡng đáp

Sau đó Mặc Yêu mới quay qua nhìn Liên Hắc Cửu, thấy cô bé nhìn qua, hắn nói:

- Công chúa...., thần...

- Lúc trước ta cũng từng nhìn thấy ngươi ở trong cung, lúc đó ngươi tới cùng cha của ngươi à.

- Dạ... Phải. Lúc đó thần cũng muốn tới bắt chuyện với người, nhưng mà...

- Có chuyện gì à?

- Thần... Thật ra là thần muốn kết bạn với công chúa, mong công chúa đồng ý