Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 30: Bưu hãn lãnh khốc



Editor: Dương

Vô Tà từ từ khôi phục ý thức, lông mi khẽ run, cảm giác đau nhức trên cổ càng rõ ràng, hai chân ở giữa không trung hai tay lại bị trói ngược trên đầu treo lên chịu sức nặng của cả người, Vô Tà giãy giụa giữa lúc tỉnh lúc mê rồi đột nhiên như phá tan hắc ám trói buộc ý thức của nàng, lông mi run rẩy chớp lên, con ngươi thanh minh mở ra trong nháy mắt, lập tức theo bản năng bắn ra một tia vô cùng sáng suốt cùng tỉnh táo, phản ứng này hoàn toàn xuất phát từ bản năng luôn phòng bị của nàng.

Đợi nhìn rõ tình cảnh của mình, trong mắt Vô Tà mới từ từ xuất hiện tia mê mang, con ngươi đen trong trẻo che phủ một tầng mông lung sau đó cười khổ, đại thụ xanh che trời, núi rừng hoang vắng, vách đá thẳng đứng, cây cối rậm rạp, cảnh tượng hoang vắng thê lương mà bản thân lại dđ.lqđ đang bị treo ngược thật cao ở trên gốc cây đại thụ này, cành cây đưa ra bên ngoài theo động tác rất nhỏ của thân thể nàng mà hơi đung đưa, cũng may nàng còn nhỏ tuổi thể trọng nhẹ nên cành cây treo ngược nàng này còn có thể miễn cưỡng chống đỡ không gãy.

Cúi đầu nhìn xuống độ cao cách mặt đất ước chừng vài trượng, sắc trời dần dần tối, tình huống dưới mặt đất thậm chí cả nàng cũng chưa chắc có thể nhìn rõ ràng, chỉ thấy một mảnh đen tuyền, mùi tanh tưởi theo gió núi lạnh lẽo đưa tới.

Bị treo ngược ở thật cao trên cây to khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Tà từ từ hiện lên vẻ dở khóc dở cười, lần này là thật sự liều mạng rồi, nếu hôm nay nàng bị dã thú ăn thịt, về sau người lớn trong thiên hạ có thể lấy Tĩnh vương thế tử làm ví dụ để hù dọa đứa trẻ nhà mình, mãnh thú núi rừng thích ăn nhất là đứa trẻ không nghe lời, thịt mềm máu tươi, tựa như Tĩnh vương thế tử không nghe lời bị người xấu bắt đi cho dã thú ăn......

Ngẩng đầu nhìn cành cây nhỏ trên đỉnh đầu chịu toàn bộ sức nặng của nàng đang lảo đảo đung đưa như bất cứ lúc nào cũng có thể gãy, có lẽ nàng phải cảm tạ lòng tốt của người kia, lo lắng nàng chưa tỉnh lại đã bị mãnh thú trong núi ăn sạch chỉ còn lại xương nên không có trực tiếp nhét nàng vào trong núi hoang này mà tìm gốc cây đại thụ cao lớn treo nàng lên?

Nghĩ đến đây, chợt một tiếng “rắc rắc”thật thấp chui vào lỗ tai Vô Tà, sắc mặt Vô Tà khẽ biến, quả nhiên một giây sau cành cây trên đỉnh đầu kia “két” một tiếng gãy ngang, thân thể giữa không trung, cả người Vô Tà rơi xuống khoảng không đen như động không đáy dưới kia nhưng không có đau đớn xảy ra như dự đoán, Vô Tà té xuống cả người lại nện lên lớp cỏ dày. Gió đêm sưu sưu gào thét bên tai, gió đêm cuối thu lạnh thấu xương, giữa vùng hoang dã còn có tiếng dã thú gầm phát ra truyền đến từng đợt tiếng vang, mặc dù trên người không có gì đáng ngại nhưng từ địa phương cao như vậy té xuống đầu Vô Tà cũng cảm thấy choáng váng một chút. Một lúc sau từ từ lấy lại sức, Vô Tà mới khẽ giật giật thân thể, xác định bản thân có thể động lúc này mới dùng miệng cởi bỏ sợi dây thừng trên tay, cẩn thận từng li từng tí đứng lên không dám phát ra tiếng động quá lớn.

Cỏ hoang trong núi còn cao hơn Vô Tà, tiểu đầu của nàng bị che phủ hoàn toàn trong mảnh tối tăm vô cùng vô tận này, dùng mắt rất khó nhìn thấy hoàn cảnh phía trước.

Lúc này Vô Tà cực kỳ nhếch nhác, tóc tai y phục đều lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị một vết thương nho nhỏ đang rỉ máu, thế nhưng đôi con ngươi tỉnh táo cũng không có vẻ bối rối, tập trung tinh thần, Vô Tà nhẹ nhàng thở dốc, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng trong phạm vi có thể thấy được, lập tức khom người rút chùy thủ từ trong ống giày ra, trở tay nắm ngang trước người đề phòng.

Thân thể Vô Tà cứng lại, tiếng rì rào nhẹ không thể nhẹ hơn nữa ở cỏ hoang mọc dày đặc phía trước đang từ từ đến gần nàng lại không che giấu được tiếng thở dốc thật thấp của dã thú lúc hưng phấn khi vồ được con mồi.

Sắc mặt Vô Tà chợt biến đổi, tim đập nhanh hơn, hô hấp khẽ run, nắm chùy thủ từ từ lui về phía sau, trong rậm rạp phía trước một hình dáng to lớn càng ngày càng rõ ràng kèm theo đôi mắt rét lạnh âm u khóa chặt nàng. Sau lưng chợt lạnh, thân thể Vô Tà đã lui đến trước cây đại thụ lúc trước, Vô Tà cả kinh, dù tâm tư nàng bình tĩnh lúc này nhìn hai con mắt phía trước cũng kịch liệt co rúc lại, từ từ tới gần nàng rõ ràng là một con hổ có thân hình to lớn!

Con vật khổng lồ kia đang nhìn chằm chằm nàng như hổ rình mồi!

Vô Tà muốn lui nữa nhưng tiếng rì rào không có dừng lại, cỏ hoang xung quanh bị vạch ra, dã thú từ từ ép sát nàng, thì ra không chỉ có một con này!

Nàng cầm chủy thủ càng ngày càng chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, nhưng từ đầu đến cuối một tiếng thét kinh hãi cũng chưa từng phát ra từ miệng nàng, ý chí chống đỡ đã cường đại đến cực điểm.

Con vật khổng lồ đứng trước Vô Tà hình như bị hàn quang từ chủy thủ trong tay Vô Tà kích thích chợt gầm nhẹ một tiếng, tiếng rống kinh thiên động địa làm mặt đất dưới chân Vô Tà không khỏi run lên, không đợi Vô Tà có bất kỳ phản ứng nào, thân thể con hổ khổng lồ kia chợt khom về phía sau làm ra tư thế tiến công, nhanh như chớp nhảy lên, răng nanh nhỏ xuống nước miếng tanh hôi, thẳng tắp đánh về phía Vô Tà......

Vô Tà cắn chặt môi, tiểu thân thể gầy yếu không thể lui được nữa, tay nhỏ bé nắm chùy thủ khẽ điều chỉnh góc độ như muốn cứng rắn tiến lên công kích bất ngờ nhưng vào lúc này......

Mùi đàn hương quen thuộc không thể quen thuộc hơn như lấn áp vị tanh mặn của vùng hoang dã này, chợt thân thể Vô Tà bị người phía sau khẽ đẩy ra ngoài, bóng dáng màu trắng cao lớn trước mắt thoáng qua, tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Vô Tà không thể làm ra bất kỳ phản ứng nào của một đứa bé nên có, chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng cao lớn đứng ở phía trước nàng......

Tóc đen bị gió thổi tung, áo bào trắng lay động, tay áo cùng đêm đen giằng co, phong thái tự nhiên cuồng tứ, con vật khổng lồ vọt lên phóng tới gần như đang ở trên đỉnh đầu hắn nhưng hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích. Diễn0đànLêQuýĐôn Vô Tà nhìn gò má hắn dưới ánh trăng quỷ dị càng thêm lãnh khốc cùng hờ hững, bỗng nhiên khóe miệng hắn chậm rãi gợi lên đường cong tàn khốc mang theo nồng đậm giễu cợt cùng khinh thường, chợt con vật khổng lồ rống giận bổ nhào tới bị hắn một tay bắt được đỉnh đầu, nó ầm ầm ngã xuống đất, tình huống trước mắt đã phá vỡ nhận thức người thường......

Tần Yến Quy...... Là Tần Yến Quy......

Trong chớp mắt đó, Vô Tà không cách nào phủ nhận bản thân nhìn thấy nam nhân có thể so với ma quỷ này trong lòng rất vui vẻ, thậm chí kích động đến mức không cách nào duy trì tỉnh táo như lúc đối mặt với mãnh thú trước đó.

Con vật khổng lồ bị Tần Yến Quy một tay bắt được đỉnh đầu đập xuống hình như có chút bối rối, hoàn toàn không ngờ một nhân loại lại có sức lực đáng sợ như vậy nhưng mãnh hổ này cũng không có mộng quá lâu, một tay Tần Yến Quy giữ đầu hổ, một tay khác vẫn treo trước ngực, thậm chí nơi đứng cũng không có lệch đi chút nào.

Vô Tà phục hồi lại tinh thần hô to “cẩn thận”, vội lấy chùy thủ của bản thân ném lên, Tần Yến Quy ghé mắt liếc nhìn nàng một cái, cúi đầu cắn đầu buộc đai ngọc, đai ngọc vòng qua cổ hắn chợt bung ra bị gió thổi giữa không trung. Cánh tay phải bị thương của hắn cực kỳ chuẩn xác tiếp nhận chùy thủ Vô Tà ném tới, nâng lên hướng xuống dưới cắm trực tiếp vào cổ mãnh hổ, mùi máu tươi tanh hôi phun ra trên mặt Tần Yến Quy, hắn cũng không chớp mắt, dùng sức, chùy thủ đã lấy cả đầu hổ xuống, cả quá trình nhanh đến mức người ta không thấy rõ......

Nam nhân đáng sợ mà lãnh khốc này.