Tiểu Khả Ái Cắn Tôi

Chương 12: Mùa xuân đến rồi hả?



Mùa xuân đến rồi hả?

Edit: Hinh


Hứa Thanh Hoan bị hai chữ ”Kiều Kiều” làm sợ hãi, nên gặp ác mộng.

Cô mơ thấy một tráng sĩ cao khoảng hai mét đi đến trước mặt mình, còn có BGM (nhạc nền) là rap nữa.

Não Kiều Kiều bị chấn động, còn eo lại bị thương, hai chân anh ta quấn vào nhau ngã sấp xuống đất, yếu ớt đứng lên rồi lại ngã xuống, mảnh mai khóc sướt mướt như con mèo bị bệnh, từ tóc cho đến chân đều đượm vẻ nương pháo.

Hứa Thanh Hoan lập tức bật khóc trong mơ, điên cuồng khóc thét, ”Mẹ! Con không cần tên Kiều Kiều này! Nương pháo quá!”

Buổi sáng tỉnh lại vẫn còn khóc, khóc đến gối đầu đẫm nước mắt.

Cô hít mũi ngồi dậy, thầm nghĩ hôn ước cuối cùng cũng đã thành công biến thành ác mộng rồi.

Xoay người lấy điện thoại, nhìn hồi âm của Lâm Miểu.

Tam Thủy: ”Cậu chân đạp hai thuyền, bây giờ tớ lại cảm giác mình đang NP*.”

Hứa Thanh Hoan: ”???”

Tam Thủy: ”Tớ xem một bộ phim sẽ đổi một anh chồng, xem một gameshow cũng đổi một anh chồng, từ nhỏ đến lớn chắc cũng đạp hơn mười lăm thuyền rồi, cậu chỉ hai thuyền thì tính cái gì.”

Hứa Thanh Hoan: ”Ha ha.”

Tam Thủy: ”Nhưng mà thầy giáo của cậu đúng là quá đẹp trai luôn, mắt kính gọng vàng, dây kính tinh tế, cõ thể cao gầy, mẹ ơi! Cứ như idol đang đứng trước mặt tớ vậy.”

Hứa Thanh Hoan: ”Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Tam Thủy: ”Hơn nữa, không phải cậu nói sẽ lấy E thần làm mục tiêu của mình sao? Nhưng hai người còn chưa gặp nhau ngoài đời bao giờ, làm gì có ai lại đi thích người mình chưa từng gặp bao giờ chứ, có điều mẹ tớ lại vô cùng thích một người.”

Hứa Thanh Hoan: ”Ai vậy?”

Tam Thủy: ”Mẹ tớ thích Nhạc Vân Bằng, haizz, có hơi ưu sầu một tẹo, ba tớ thích Quách Kỳ Lân, hai người họ vừa mới tranh cãi xong.”

”…”

Chuyện của Hứa Thanh Hoan bị Lâm Miểu rẽ sang một hướng khác, không còn sợ hãi đối với giấc mơ kia nữa, đột nhiên cô nhớ đến Phó Nhất Ngôn, bèn đắp chăn mỏng kín người, nằm sấp trong ổ chăn nhắn Wechat, nóng nực đến đỏ mặt.

Hứa Thanh Hoan: ”Thầy ơi, dạ dày của thầy ổn hơn chưa?”

Cô gửi xong tin nhắn thì nhìn chằm chằm vào giao diện, đếm ngược thời gian.

Mẹ Hứa bên ngoài kêu, ”Ngoan Ngoãn, thức dậy đi, đừng nằm nữa.”

Hứa Thanh Hoan không muốn rời giường, có rời giường cũng không muốn ăn cơm, cô lăn vài vòng trên giường, ”Con còn chưa tỉnh ngủ.”

Mẹ Hứa mắng vài câu sao con bé này lại lười đến thế, rồi sau đó mở âm lượng TV lớn hơn để làm ồn.

Hứa Thanh Hoan ngủ một giấc nữa.

Tỉnh lại sau giấc ngủ ngon, lúc cô mở mắt ra đã là 11 giờ, trong bụng hoàn toàn trống rỗng, ỉu xìu nhìn điện thoại.

A a a!

Tin nhắn cô gửi buổi sáng sau hai phút đã được Phó Nhất Ngôn trả lời!

Phó Nhất Ngôn: ”Uống thuốc rồi, không đau nữa.”

Còn gửi ảnh viên thuốc đau dạ dày.

Hứa Thanh Hoan nhanh chóng trả lời.

Hứa Thanh Hoan: ”Dạ dày thầy không đau nữa là tốt rồi.”

Hứa Thanh Hoan: “Em lại ngủ một giấc nữa, vừa mới tỉnh QwQ.”

Cô nghĩ Phó Nhất Ngôn sẽ không trả lời ngay nên đặt điện thoại xuống, mặc nội y chuẩn bị rời giường, nhưng vừa mặc xong nội y, Phó Nhất Ngôn đã trả lời!

Phó Nhất Ngôn: ”Lúc trước em nói em học trường số 3 nhỉ, ban mấy thế?”

Hứa Thanh Hoan chưa bao giờ gặp người nào trả lời nhanh như vậy cả, mỗi lần Lâm Miểu trả lời thì đều lèo nhèo hồi lâu.

Cô lập tức vui vẻ, lại nằm sấp trên giường, gập chân trả lời.

Hứa Thanh Hoan: ”Ban 26, khai giảng sẽ vào lớp 12, sao vậy ạ?”

Phó Nhất Ngôn: ”Không có gì, chỉ là có một học sinh cũng học trường ấy.”

Bình thường Hứa Thanh Hoan rất hay tán gẫu, hoàn toàn không sợ thiếu chủ đề.

Hứa Thanh Hoan: ”Thầy ơi, Đại học có câu lạc bộ nào vui vui không?”

Lần này Phó Nhất Ngôn không trả lời ngay, mấy giây sau mới đáp.

Phó Nhất Ngôn: ”Sở thích không giống, khó mà nói được.”

Hứa Thanh Hoan: ”Đúng rồi, thầy học ngành gì thế?”

Phó Nhất Ngôn lại vài phút không trả lời.

Hứa Thanh Hoan đứng lên súc miệng, đi vào bếp tìm đồ ăn.

Phó Nhất Ngôn: ”Tài chính.”

Hứa Thanh Hoan: ”Tài chính, lợi hại quá! Mẹ em cũng muốn cho em học tài chính, nhưng em lại thích tiếng Pháp.”

Hứa Thanh Hoan: ”Chú nhỏ của em là thầy dạy tiếng Pháp, chú ấy lợi hại lắm luôn.”

Hứa Thanh Hoan: ”Nhưng mà, rốt cuộc là Tài chính phải học gì thế?”

Cô gửi ba tin nhắn này xong, cảm giác mình có hơi to gan, hơn nữa Phó Nhất Ngôn cũng chưa trả lời, cô gục đầu, muốn xóa tin nhắn.

Phó Nhất Ngôn trả lời, nói: ”Tạm thời không nhắn được nữa, bây giờ tôi phải đưa Đỗ Bân Bân đến ga tàu cao tốc.”

Hứa Thanh Hoan: ”Nhà bạn học Bân Bân không ở đây ạ?”

Phó Nhất Ngôn: ”Không phải, là đặc biệt đến học thêm.”

Trong nháy mắt, sự sùng bái đối với thầy Phó của Hứa Thanh Hoan lại thêm sâu sắc.

Phó Nhất Ngôn cũng quá lợi hại đi chứ, nhảy lớp, còn vĩ đại đến nỗi khiến học sinh phải ngồi tàu cao tốc đến học thêm toán!

Nhưng nếu Phó Nhất Ngôn đã nói không tán gẫu, thì Hứa Thanh Hoan sẽ không tiếp tục nữa, cô lễ phép gửi một sticker hẹn gặp lại.

Mẹ Hứa đã ra khỏi nhà, trong phòng bếp có cháo và trứng gà, Hứa Thanh Hoan ngồi xuống ăn, một bên lật xem bài hàm số ẩn lát nữa phải học cùng Cố Chi Chu.

Trứng gà chưa chín, là trứng lòng đào, cô cắn một miếng đã chảy lòng đỏ ra.

Điện thoại ting một tiếng, là Phó Nhất Ngôn.

Sau khi Hứa Thanh Hoan nhìn tin nhắn trên màn hình thì ngẩn ra một lát, sau đó nụ cười dần hiện lên, nhếch môi, nhiệt độ cả cơ thể vọt lên hai gò má, cứ như bị hơi nóng hung vào mặt.

Phó Nhất Ngôn: ”Lén chụp vài tấm ảnh.”

Sau đó là 9 bức ảnh anh gửi đến.

Là 9 bức chụp cô và Đỗ Bân Bân cùng nhau cào thẻ, cười vô cùng vui vẻ.

Phó Nhất Ngôn: ”Sinh nhật tôi, em tặng tôi một nốt ruồi.”

Phó Nhất Ngôn: ”Sinh nhật em, tôi giúp em vui vẻ [Nhắm mắt mỉm cười].”

Anh chụp ảnh khi nào thế!

Hứa Thanh Hoan ôm lấy gương mặt đỏ bừng, không nhịn được ”A a a” mấy tiếng.



Phó Nhất Ngôn cất điện thoại, mặt Đỗ Bân Bân như thấy quỷ, khiếp sợ hỏi: ”Ngôn ca, mùa xuân* của cậu đến rồi?”

[*] Mùa xuân là mùa vạn vật đâm chồi, sinh sôi (giao phối), theo Hinh thì ý ông này là Phó Nhất Ngôn yêu rồi hả.

Phó Nhất Ngôn dùng khóe mắt trừng anh ta, ”Ba, dừng xe, Đỗ Bân Bân muốn tự đến ga tàu.”

Đỗ Bân Bân vội lấy lòng, ”Tớ nói giỡn thôi, nóng thế làm gì, chú ơi, chú đừng nghe cậu ta.”

Ba Phó lái xe, đưa vợ và con trai cùng tiễn Đỗ Bân Bân đến ga tàu cao tốc.

Đỗ Bân Bân cảm thấy mình thật vinh hạnh, không ngờ anh ta lại có thể ngồi cạnh người thiết kế công trình nổi tiếng mà ba mình luôn lải nhải bên tai, bèn dò hỏi: ”Chú ơi, cháu nhớ lúc trước chú đâu có đeo mắt kính, chú bị cận à?”

Ba Phó đẩy gọng kính, ”Ừ, cận, gần đây phải dùng mắt khá nhiều.”

Đỗ Bân Bân tò mò: ”Cận bao nhiêu độ?”

”Ba mươi độ.”

”…”

Đỗ Bân Bân quay lại nhìn vị thiếu gia nhã nhặn đeo mắt kính gọng vàng, cuối cùng cũng biết tính cách của Phó Nhất Ngôn là từ đâu mà ra.

Anh ta nhạt nhẽo ngồi vững lại, thấy dì Phó bên ghế phó lái lấy mắt kính trên mặt chú Phó xuống, thầm hỏi hai vợ chồng ân ái như vậy mà sao lại dạy dỗ ra một Phó Nhất Ngôn có tính tình ác độc thế nhỉ.

Phó Nhất Ngôn bỗng nhiên nói: ”Ba, chiều nay chuyển nhà đi.”

Ba Phó không hỏi một tiếng, trực tiếp phối hợp, ”Được.”

Đỗ Bân Bân không hiểu, ”Sao lại chuyển nhà vậy?”

Phó Nhất Ngôn lạnh nhạt nói: ”Sợ lần sau cậu lại đến.”

Đỗ Bân Bân: ”…”

Mẹ Phó cười nói: ”Bân Bân không cần xen vào hai người họ, lần sau còn muốn đến chơi thì cứ gọi điện thoại cho dì, dì đi đón cháu.”

Đỗ Bân Bân đến đây một chuyến, cảm thấy cho dù có chết cũng không dám bước vào cửa nhà Phó gia lần nữa.

Thấy đã sắp đến ga tàu cao tốc, Đỗ Bân Bân liền gọi điện kêu lái xe trong nhà đúng giờ đi đón anh ta, thuận miệng hỏi Phó Nhất Ngôn, ”Lần này cậu có thể ở đây bao lâu? Đừng có một học kỳ lại chuyển trường, trước khi chuyển trường còn đánh nhau một trận nữa chứ?”

Phó Nhất Ngôn im lặng, mới đến đây chỉ một tháng, nhưng hình như anh đã có cảm tình với thành phố này.

Trong âm thanh có chút mất hứng, ”Tùy công trình của ba tớ, nếu mai ba tớ đi, thì đêm nay sẽ lập tức kiếm chuyện.”

Ba Phó thở dài: ”Ba biết con không muốn chuyển trường, nhưng không phải mỗi lần đều là mẹ con đòi chuyển hay sao? Đừng đổ hết lên người ba chứ.”

Mẹ Phó trừng ông, ”Nếu không phải do ông cứ nhận hạng mục lung tung, thì tôi làm gì cứ hai tháng lại phải chạy loạn theo ông hả?”

Ba Phó nhíu mày: ”Vậy hai người cứ ở nhà đi, tôi cũng đâu kêu hai người đi theo tôi.”

Thấy hai người lại chuẩn bị cãi nhau, Đỗ Bân Bân vội cắt ngang, hỏi mẹ Phó, ”Dì, chắc dì cũng chuyển tầm mười lần rồi nhỉ? Cháu cảm giác Ngôn ca đã chuyển vài trường rồi.”

Mẹ Phó không cãi nữa, thâm tình nhìn thoáng qua chồng: ”Ba nó ở đâu thì nhà ở đó, người một nhà dĩ nhiên là phải ở cùng nhau.”

Ba Phó nghiêng đầu nở nụ cười, cũng không ầm ĩ nữa.

Đỗ Bân Bân nhớ đến bạn học Hứa Thanh Hoan, hỏi: ”Dì, Ngôn ca khai giảng sẽ chuyển đến trường số mấy vậy?”

Mẹ Phó vừa nhắc đến chuyện này liền vui vẻ, ”Trường số 3, trùng hợp là Ngoan Ngoãn cũng ở đó.”

Phó Nhất Ngôn mở miệng, giọng rất cao: ”Trường số 3?”

”Đúng vậy, trường số 3, sao con lại kinh ngạc thế?”

Phó Nhất Ngôn hít sâu một hơi, cảm thấy con mẹ nó xong đời rồi, Hứa Thanh Hoan cũng ở trường số 3.

Đỗ Bân Bân rất hứng thú với Ngoan Ngoãn, ”Ngoan Ngoãn là ai vậy ạ?”

Phó Nhất Ngôn lạnh nhạt nói: ”Một người đáng ghét.”

”Ông xem thằng bé này này.” Mẹ Phó muốn nói là vị hôn thê, nhưng nhận được ánh mắt cảnh cáo của con trai, đành nuốt trở về, ”Nhưng mà con vào ban nào trường số 3 còn chưa rõ, nghe mẹ Ngoan Ngoãn nói con bé học tập kém, nên có khi hai đứa sẽ không học cùng lớp đâu.”

Gương mặt lạnh lẽo của Phó Nhất Ngôn ấm lên vài phần.

Mẹ Phó lại hỏi: ”Hay là lúc con làm bài thì làm kém một chút đi? Kém một chút biết đâu sẽ chung ban với Ngoan Ngoãn ấy?”

Phó Nhất Ngôn lạnh lùng: ”Mẹ, mẹ còn nhắc đến hai chữ này nữa, con sẽ giết Đỗ Bân Bân.”

Đỗ Bân Bân: ”???”