Tiểu Khả Ái Em Lại Đây

Chương 1-1



Edit: Bánh Cuộn Bơ

Beta: Tiếu Manh

________

Tháng 9, Lộ Thị nắng gắt như lửa.

Hôm nay là ngày tân sinh viên Đông đại nhập học, biểu ngữ 'hoan nghênh tân sinh viên 20XX' được treo đầy ở trong và ngoài trường, mọi nơi bạn có thể thấy hội sinh viên đeo băng tay màu đỏ đón người mới.

Là một tân sinh viên năm nhất, Dụ Mạt đã báo danh xong, sau đó đi cùng Tần Điềm Điềm ở chung ký túc xá đi siêu thị ngoài trường mua đồ dùng hàng ngày.

Tần Điềm Điềm cũng giống cô, nhà đều ở nội thành, đến tương đối sớm. Trong ký túc xá, có hai chỗ nằm vẫn trống không.

Hai người lúng túng trò chuyện với nhau.

Sau cuộc trò chuyện liền tạo ra một tình bạn nhỏ, không còn xấu hổ như lúc đầu nữa.

Đến cổng trường, Tần Điềm Điềm bắt đầu lộ rõ bản tính.

"Mạt Mạt, mau nhìn, có trai đẹp!" Hai mắt cô ấy tỏa ánh sáng, vô cùng kích động, con ngươi đen không ngừng liếc sang bên cạnh.

Tay trái Dụ Mạt xách theo túi to đựng đồ dụng hàng ngày, tay phải cầm một cái thùng rác, vô cùng phối hợp hỏi: "Trai đẹp ở đâu?"

"Cậu nhìn hướng hai giờ."

Dụ Mạt ngay lập tức vẽ một chiếc đồng hồ lớn trong đầu mình rồi nhìn về hướng hai giờ.

—— sau đó cả người liền sững sờ.

Phía trước cửa phòng bảo vệ, có một người. Cậu mặc áo sơ mi màu xanh xám, tóc mái rũ trên trán, ánh mắt dừng ở phía xa, đôi mắt sâu thẳm, lông mày nhíu chặt, dường như đang đợi người nào đó.

Không biết có phải cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của cô không, cậu bỗng nhiên quay mặt lại, nhìn qua đây.

Dụ Mạt giống một kẻ nhìn trộm bị phát hiện, vô cùng chột dạ, vội vàng quay người đi, trái tim nhảy bùm bùm, cô phảng phất có thể nghe được âm thanh tim đập của chính mình.

Cậu, cậu ấy tại sao lại ở chỗ này?

Chẳng lẽ cậu ấy cũng báo danh ở Đông Đại?

Đừng mà, lo lắng chột dạ nhiều hơn một chút là vui mừng.

Khóe miệng Dụ Mạt không tự giác mà hơi hơi cong lên một chút, nghĩ thầm: Về sau lại có thể trở thành bạn học.

Tuy rằng không cùng một khoa, không giống cao trung mỗi ngày đều có thể gặp mặt...... Từ từ...... Cao trung......

Hình ảnh ngày thi đại học kết thúc bỗng nhiên thoáng xuất hiện trong đầu, nhất thời Dụ Mạt xấu hổ đến nỗi không có chỗ trốn, mặt đỏ bừng, chỉ còn một suy nghĩ trong lòng ——

Tìm cái lỗ chui xuống.

Nhưng không có chỗ trốn.

Cổng trường phía Tây có hai cổng ở hai bên, nhưng cổng phía bên trái hôm nay đóng cửa, chỉ có thể ra vào từ bên phải.

Nói cách khác —— cô phải đi qua trước mặt cậu.

Cậu có thể nhận ra cô không?

Trong lòng Dụ Mạt thấp thỏm không thôi. Sợ cậu nhận ra mình, càng sợ cậu không nhận ra.

"Mạt Mạt, cậu trốn cái gì?" Tần Điềm Điềm nghiêng đầu hỏi.

"Hả? Không, không có......"

"Ồ." Tuy rằng Tần Điềm Điềm cảm thấy cô là lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.Cô ấy nắm lấy cánh tay cô kéo, vô cùng vui vẻ mà nói: "Đi, chúng ta đi hỏi một chút xem cậu ấy học khoa nào."

"Đừng ——"

Dụ Mạt muốn giữ chặt Tần Điềm Điềm, nhưng đã không còn kịp rồi, Tần Điềm Điềm vừa động, cô liền bị động xoay người, thấy ánh mắt của người đứng ở cổng vừa quay lại đây.

Cô cực kì hoảng loạn.

Làm, làm sao bây giờ?

Đang hoang mang lo sợ, bỗng nhiên trong đầu Dụ Mạt có tia sáng chợt lóe, cô nhanh chóng quyết định lấy thùng rác mới mua trong tay để lên trên đầu. Cảm giác an toàn lập tức bao trùm.

Cô thở ra một hơi, yên lặng thầm khen ngợi sự cơ trí của mình.

Sau vài giây, nỗi buồn lại dâng lên.

Ai, không thể tưởng tượng được cảm giác an toàn của cô, lại là một cái thùng rác tạo ra.

Cơ thể Du Mạt nhỏ bé cao một mét sáu, vì cái thùng rác trên đầu mà kéo dài thêm mười cm.

—— Tự nhiên cảm thấy mình trở thành một người thiểu năng trí tuệ.

Tần Điềm Điềm: "......"

Tần Điềm Điềm: "Thùng rác dùng để đựng rác, cậu có tôn trọng nó một chút không? Không phải tất cả thùng rác đều nguyện ý thành mũ để dùng đâu."

Tần Điềm Điềm: "Hơn nữa nó có màu xanh lục."

"......"

Mũ xanh thì mũ xanh đi.

Không để ý được nhiều như vậy.

Lúc này đổi lại là Dụ Mạt gắt gao túm chặt lấy Tần Điềm Điềm.

"Từ giờ trở đi, cậu là mắt của tớ." Cô lấy lòng mà nói.

Tần Điềm Điềm: "......"

Tần Điềm Điềm: "Có thể nói cho tớ lí do trước không?"

Dụ Mạt vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn dưới ánh mặt trời như tiên giáng trần qua thùng nhựa màu xanh mượt mà.

Cái này làm cho cô càng hổ thẹn, biết trước cô đã không làm.

Ngày đó cô nhất định là bị ma nhập, mới có thể mạnh mẽ đem cậu......

"Tớ không thể để cậu ấy thấy tớ." Dụ Mạt bảo thủ nói.

Trên mặt Tần Điềm Điềm hiện lên một cái dấu chấm hỏi: "Ai?"

"Hướng hai giờ."

"Aaaa——"

Tần Điềm Điềm kéo dài âm cuối,có chút hiểu ra liếc nhìn anh chàng đẹp trai hướng hai giờ một chút, suy nghĩ qua loa, đưa ra kết luận: "Bạn trai cũ?"

"...... Không phải."

Cô thật sự muốn. Nhưng từ 'cũ'nên bỏ đi.

Dụ Mạt gục đầu xuống, cảm thấy thẹn mà nhỏ giọng nói thầm: "Học cùng cao trung."

"À——"

Tần Điềm Điềm lại lần nữa hiểu ra, suy nghĩ khác thường: "Cho nên cậu đội cái thùng rác trên đầu, là muốn hấp dẫn sự chú ý của 'bạn học cao trung'? 'bạn học cao trung ' bốn chữ được nói ra vô cùng mạnh, rõ ràng không tin chỉ là bạn học đơn giản như vậy.

"......"

"Dụ Mạt cậu thật giỏi."

"......"

Sau khi trở lại ký túc xá, Tần Điềm Điềm vẫn còn cảm thán: "Tớ nói cho cậu biết 'Bạn học cao trung' của cậu nhìn chằm chằm cậu rất lâu."

Cậu nhìn cô? Dụ Mạt tức khắc tâm hoa nộ phóng*: "Thật sự?"

(*心花怒放: tương đương với các thành ngữ tiếng Việt: mở cờ trong bụng / nở gan nở, tương tự như niềm vui dạt dào/ tưng bừng vui nhộn....)

"Đúng vậy. Tớ đoán cậu ấy đã suy nghĩ —— thiểu năng trí tuệ có thể lây bệnh không?"

"......"