Tiểu Khả Ái Em Lại Đây

Chương 2-1



Edit: Khủng Long

Beta: Tiếu Manh

- ---------------------

Buổi tối, quả nhiên Dụ Mạt nhận được lời mời chơi game của Nam Phong gửi tới, vẫn là đối chiến 5V5 như cũ.

Hệ thống bắt đầu ghép đôi, Nam Phong gửi tin nhắn qua: Quy tắc cũ!

Lập tức Dụ Mạt nhớ đến trước đây: Được!

Quy tắc cũ có nghĩa là —— anh hỗ trợ cô đánh.

Đại thần hỗ trợ mình đánh phụ trợ khiến Dụ Mạt cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô ngoại trừ tự tìm chết và núp phía sau người đại thần ra thì thật sự không có kỹ năng đặc biệt gì khác.

Hơn nữa, trò chơi này cô đã chơi được gần hai tháng. Tại sao mà một chút tiến bộ cũng không có chứ?

Dụ Mạt nhìn trần nhà mà tự kiểm điểm bản thân mình một phen. Cô cảm thấy nguyên nhân chủ yếu là do đại thần bảo vệ mình quá mức khiến cô không có có hội để tiến bộ.

Đây là phiền muộn khi cô làm bạn với Đại thần?

Dụ Mạt vô cùng thiếu đòn mà tự hào về bản thân mình.

Trò chơi rất nhanh đã bắt đầu, dựa theo chiến thuật trước sau như một mà bọn họ đã giao hẹn từ trước. Cô gánh nhiệm vụ giết lính bên đối phương để tích lũy chiêu cuối, còn Nam Phong chịu trách nhiệm bảo vệ cô, đồng thời đưa kẻ thù đến trước mặt để cô giết.

Mỗi khi tướng địch chỉ còn cây máu cuối cùng, anh lập tức phát tín hiệu thông báo cho cô: Giết.

Sau khi tiếp nhận tín hiệu, cô lập tức tung ra đòn cuối đã để dành từ lâu cho kẻ thù, một chiêu lấy mạng.

Trong trò chơi Vương Giả Vinh Diệu này, khi tướng địch bị giết, ai là người gây sát thương cuối cùng sẽ lập công, số lần thành tích giết người sẽ tăng thêm một.

Với chiến thuật như vậy có thể đảm bảo Dụ Mạt có số lần tử vong thấp nhất và thành tích giết địch nhiều nhất. Số lần giết địch cao hơn số lần tử vong của người chơi thì thành tích càng tốt.

Nói cách khác, chiến thuật này có thể chắc chắn Dụ Mạt không cần bỏ ra nhiều sức lực mà cũng có được thành tích tốt nhất.

Đương nhiên, chiến thuật thiên tài này là do chính bản thân Dụ Mạt nghĩ ra.

Ban đầu khi cô nói ra, dường như đại thần chưa gặp qua tay chơi gà nào mà lại không biết xấu hổ như này. Khoảng 5 phút đồng hồ sau mới đáp lại: Được.

.......

Trận đấu trôi qua hơn phân nửa, tất cả thông báo kênh đội đều là tin Nam Phong hạ gục tướng địch, đằng sau chữ 'hạ gục' còn kèm theo một dấu chấm câu.

Dường như Dụ Mạt cách màn hình cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ ung dung bình tĩnh của Nam Phong khi ra tay. Cô vừa điên cuồng tung chiêu giết địch, vừa kiêu ngạo tự mãn: A, thao tác không tốt bằng anh rồi!

Đại thần mà còn sống thì mạng người không cần lo nha.

"Mạt Mạt, Lỗ Ban là ai?" Tần Điềm Điềm đang lướt Weibo đột nhiên hỏi.

Dụ Mạt dành chút thời gian trả lời, "Là tôi."

"Sao cậu lại tự nói chính mình là đồ ngốc vậy?"

"..."

Cô có đâu?

Lúc này hệ thống vang lên tiếng thông báo hàng ngày của Lỗ Ban ——

'Sư phụ Lỗ Ban, chỉ số IQ của ngài là 250(*).'

(*) 250: Khi một ai đó bị gọi là "250" nghĩa là người đó ngu ngốc, vô dụng và chả được cái tích sự gì cả.

.... Nghe đúng là giống đồ ngốc thật.

'Sư phụ Lỗ Ban, chỉ số IQ của ngài là 250.' Hệ thống nói lại lần nữa.

Không sai, chính là đồ ngốc.

Dụ Mạt quyết định, sau này cô sẽ không bao giờ chơi với nhân vật Lỗ Ban này nữa!

Trận đấu kết thúc, không khó đoán trước khi Dụ Mạt đạt thành tích tốt nhất —— Số người giết cao nhất, số lần tử vong là 0.

Nháy mắt kênh đội bùng nổ ——

"Cầu đại thần kéo em theo nha ~"

"Tui nguyện ý dùng 20 cân thịt để đổi lấy một vị đại thần bằng lòng hỗ trợ tui nha ~"

" Để đại thần đứng đầu sever làm sport, xin hỏi làm sao anh Lỗ Ban làm được thế?"

Đứng đầu sever?

Dụ Mạt chớp chớp mắt, cô không biết còn có loại xếp hạng này nữa.

Quả nhiên, cái bánh ngon nào cũng có mức độ.

Cô nhắn tin riêng cho Nam Phong: Cậu đứng đầu sever sao?

Nam Phong chỉ đáp: Ừ.

Chỉ như vậy thôi sao?

'Ừ'?

—— Quả nhiên làm đại thần đều kiệm lời như vàng.

Sau khi biết được Nam Phong là vị đại thần vĩ đại trong số các đại thần vĩ đại khác thì level chân chó(*) của Dụ Mạt tiếp tục tăng cao hơn, cô ngay lập tức nịnh hót: Nam thần đỉnh quá đi ~

(*) Chân chó: nịnh bợ, xun xoe.

Đối phương như thường lệ trả lời lại rất vô vị: 'Ừ.'

Sau vài giây, anh gửi tin nhắn khác: Làm ván nữa không?

Dụ Mạt nhìn những người bạn cùng phòng đang thu dọn hành lý – trước tiên vẫn nên chào hỏi bọn họ trước đã.

Một đóa hoa nhài: Không được, bạn học mới đến ký túc xá rồi.

Nam Phong: Thế thôi.