Tiêu Khiển Hóa Yêu

Chương 38: Thái độ tốt



Tú Ảnh cầm lên một hộp sâm đỏ bổ dưỡng, ngắm nghía một hồi rồi nói:

- Đây, loại này. Ở nhà mẹ em hay mua...

Dạ Trì gật gù theo ý cô chứ thực chất hắn cũng không mấy quan tâm đến món đồ đó. Quà cáp biếu hắn chuẩn bị đủ loại mỹ vị bồi bổ sức khỏe người lớn tuổi, hàng đắt và khó mua chứ đâu thể tầm thường dễ mua ngay ngoài mấy cửa hiệu này được. Dù gì cũng muốn có ấn tượng tốt trong mắt ông bà Võ nên hôm qua khi Tú Ảnh báo tin Dạ Trì đã tự chuẩn bị kĩ càng mọi thứ

Xẩm tối...

Hai ông bà Võ chuẩn bị xong xuôi hết bữa tối, bày biện thêm chút nữa là được. Tiếng chuông cửa vang lên, cả hai nhanh chóng ra mở cửa, là Dạ Trì và Tú Ảnh. Cô niềm nở:

- Ba mẹ...

Ông Võ quay ra hồ hởi:

- Dạ Trì, cảm ơn con đã đồng ý dùng bữa với gia đình bác. Cũng biết con bận công việc nên giờ mới có cơ hội

Dạ Trì cười mỉm, lịch sự:

- Vâng, con cũng rất vui vì được cả nhà mình chào đón. Tiện là con có món quà nhỏ muốn biếu hai bác, chút đồ bổ dưỡng cho sức khỏe ấy mà

Bà Võ đón cầm lấy, cười đùa:

- Haiz, con khách sáo quá, còn quà cáp làm gì?

Viên Dạ Trì đáp:

- Không sao đâu bác

Nói rồi hắn quay ra ám hiệu, Chu Toàn gật gù rồi một xe ô tô khác đi sau tiến lại, Tú Ảnh mơ hồ nhìn theo không hiểu. Bỗng hai người của Viên Dạ Trì bước xuống từ xe xách theo mấy túi quà khác, cứ thế họ đặt tới thềm nhà rồi lại thêm 2-3 chuyến ra xe lấy nốt đống quà. Tú Ảnh ngờ nghệch, hoàn toàn không biết, ông bà Võ thì đơ người ra nhìn theo, lắp bắp:

- Dạ Trì... Đây là?

Hắn cười tươi, hồ hởi đáp:

- Ít quà mọn, hai bác nhận cho con vui

Tú Ảnh quay sang nhìn ba mẹ đang khó xử thì giải vây:

- Anh Trì nói vậy rồi ba mẹ thoải mái đi, anh ấy đã đích thân đi chọn, cũng toàn đồ bổ đó ạ

Nói rồi cô quay sang nhìn nam nhân đứng bên, vẻ mặt cô hơi nhíu mày lườm hắn xong quay đi xách túi đồ bên thềm cất gọn vào.

Bữa tối..

Bao nhiêu là món bày ra, nóng hổi mới nấu, mùi vị thức ăn đượm lên thơm nức. Bà Võ gắp cho Dạ Trì một miếng cá sốt, bông đùa:

- Con ăn thử xem... Món này cái Ảnh rất thích, ngày xưa nó ăn nhiều đến độ ngủ mơ cũng gọi cá sốt, cá sốt

Bà Võ nói ra khiến ông Võ cùng Viên Dạ Trì bỗng bật cười, Tú Ảnh xấu hổ, bụm miệng:

- Mẹ à...

Dạ Trì từ tốn thưởng thức, xong không tiếc lời:

- Đúng ngon thật, thịt cá mềm, sốt đậm đà thêm phần da cá rán giòn. Con cũng hiểu sao Tú Ảnh lại mê như thế

Bữa tối diễn ra trong không khí vui vẻ, cũng nhiều câu chuyện để nói, ông bà Võ có vẻ ưng Viên Dạ Trì, tấm tắc khen hắn, ngược lại còn lấy Tú Ảnh ra để châm chọc, kể lại những kỉ niệm hồi bé của cô cho hắn nghe. Tú Ảnh cười cười, có nhiều chuyện cũng xấu hổ, nghĩ lại đúng là trẻ con nên không biết gì, cô đỏ mặt lên tiếng:

- Nè, mọi người chỉ có kể xấu con thôi à

Tối muộn, Dạ Trì và Tú Ảnh cũng tạm biệt ông bà Võ để trở về. Chu Toàn đã đỗ xe đợi sẵn, đi dọc đường thi thoảng bỗng Dạ Trì vẫn tủm tỉm cười. Tú Ảnh thắc mắc:

- Anh có gì vui thế?

Dạ Trì quay sang nhìn cô, ngón tay đưa lên vuốt tóc nữ nhân, xoa xoa da đầu rồi đáp:

- Nghĩ lại chuyện hồi nhỏ của em, thấy buồn cười

Cô đỏ mặt, lầm bầm:

- Dở hơi

Dạ Trì sau cùng trầm mặc, kéo cô lại trong lòng, hôn lên đầu cô, thủ thỉ:

- Hôm nay tôi thực sự vui. Cảm ơn em và hai bác

Hắn nói tiếp:

- Vả lại em thấy tôi như nào? Biểu hiện có chân thành không? Tôi thấy hai bác có vẻ thích chàng rể này

Tú Ảnh nghe thế liền huých vào người hắn, chành chọe:

- Chàng..chàng rể gì chứ? Anh cứ vớ vẩn

Cô ngập ngừng một hồi rồi nói tiếp:

- Hmm, biểu hiện cũng không tệ, coi như anh cũng khéo mồm đi

Kể từ hôm đó Dạ Trì lấy lòng được hai ông bà Võ, mỗi khi cô về nhà ông bà lại hỏi thăm qua về Dạ Trì, một phần họ vẫn chưa nguây ngoai chuyện vì Khuyết Thi đã đâm chết Dạ Khương nên trước giờ vẫn mặc cảm, này được bà Viên và Dạ Trì đều tha thứ, thái độ vẫn ôn hòa khiến ông bà Võ như phần nào trút được gánh nặng.

Một hôm nọ

Tú Ảnh đang ở trường thì nhận điện thoại của Chu Toàn gọi tới. Chu Toàn đang ở cổng trường hẹn cô ra lấy đồ gì đó. Tú Ảnh nhanh chạy ra, hỏi:

- Có chuyện gì mà gấp thế?

Chu Toàn gửi cô túi đồ, báo cáo:

- Ngài Viên chiều nay đi hẹn bạn sẽ dẫn cô Võ theo mà hôm trước quên nói nên báo tôi mang đồ tới cho cô để chiều có sự chuẩn bị

Tú Ảnh nhìn qua túi đồ rồi thắc mắc:

- Gấp thế à? May lịch chiều tôi cũng rảnh

Chu Toàn lịch thiệp đáp lại:

- Vâng, mong cô thứ lỗi vì báo muộn. Chiều nay ngài Viên sẽ qua đón, khoảng 6 giờ hơn

Tú Ảnh gật gù rồi chạy vào trong, tiếp tục dạy nốt hai ca cuối