Tiêu Khiển Hóa Yêu

Chương 46: Hứa



Tú Ảnh hiện đã đỡ hơn, chỉ còn băng bó nhẹ bên bả vai, mạn sườn và sụn mũi còn thâm tím nhẹ, sẽ sớm khỏi. Cô ngồi chồm dậy, xỏ nhanh đôi dép rồi chạy vù qua thư phòng của Viên Dạ Trì. Tới nơi, cô đập mạnh tay vào cửa, nói lớn:

- Dạ Trì, em cần nói chuyện

Bên trong là Dạ Trì và Chu Toàn đang nói chuyện gì đó, cũng xong rồi, hắn kí xoẹt hai bản giấy gì đó rồi đáp lại:

- Cửa không khóa, vào đi

Tú Ảnh nghe vậy liền nôn nóng mở cửa nhưng vấn đề là cánh cửa này sao nặng nề thế nhỉ? Cô phải dùng một tay kéo ra, mỗi lần kéo chỉ nhích được khe cửa một tí một. Chu Toàn quay ra nhìn thấy vậy liền nói nhỏ:

- Để tôi mở giúp cô chủ

Toan đi nhưng liền bị Dạ Trì ngăn lại, hắn nhàn nhã gác chéo chân, thoải mái đáp:

- Không cần, Tú Ảnh sức như sư tử cái, cứ để cô ấy tự mở

Cả hai người đàn ông mắt chăm chăm nhìn về khe cửa đang dần được mở ra, Tú Ảnh ướm cho cơ thể mình chui lọt vào. Vào trong căn phòng, Tú Ảnh khoan đi tới hỏi chuyện nam nhân mà đứng thở lấy lại sức, sau cùng chầm chậm tiến lại. Chu Toàn kính cẩn chào rồi rời đi, chỉ là lúc anh ta ra phía cánh cửa, mở một động tác nhẹ liền ra vào đóng cửa như bình thường. Tú Ảnh nhăn mày, thắc mắc:

- Sao...Sao cánh cửa kia em mở khó vậy? Chu Toàn lại...

Dạ Trì vươn vai đứng lên, ôn tồn giải thích:

- Cửa cách âm, tránh đạn pháo. Thư phòng tôi dạng như một lô cốt nhỏ, không thể phá vỡ

Hắn quay ra khoác vai cô, châm chọc:

- Cánh cửa này so với sức tôi hay Chu Toàn thì mở ra đơn giản. Còn em thì...um haha

Dạ Trì xấu tính bụm miệng cười, nghĩ lại nhìn cô vừa vật lộn với cánh cửa trông thực sự vô vọng khi mãi mới mở được. Tú Ảnh nghiêm túc trở lại, hỏi:

- Lão Phú chết...có liên quan gì tới anh không?

Câu hỏi này khiến Dạ Trì mặt hơi biến sắc, đơn điệu đáp:

- Có thì sao? Mà nếu không thì sao?

Câu trả lời không cụ thể, ngược lại cố ý thử xem phản ứng của nữ nhân. Tú Ảnh thở dài, chầm chậm giải thích:

- Tại sao anh làm vậy chứ? Như vậy là...có tội đó...

Viên Dạ Trì ngồi ngửa xuống ghế sofa, nhăn mày trước những lời đạo lý mà Tú Ảnh đang nói. Cô dẫn ra những trường hợp xấu, bị phát hiện, rồi nói đến cả chức tước của lão Phú, nếu bị điều tra sẽ bất lợi cho không chỉ mỗi hắn. Sau cùng Dạ Trì ngắt lời:

- Được rồi, Ảnh Ảnh. Em nghĩ tôi là một thằng ngu hay sao? Dĩ nhiên tôi cũng phải lo liệu hết các bước

Giọng hắn thâm trầm nói thêm:

- Và...cũng không phải lần đầu

Tú Ảnh trầm mặc cúi gục đầu xuống, cô mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, trong lòng như có gì đè nặng lên. Dẫu biết Viên Dạ Trì ngoài mặt là một tập đoàn làm ăn chính thống nhưng chắc chắn vẫn có những mối quan hệ ở thế giới ngầm, những vụ làm ăn có thật sự là minh bạch tất cả hay không Tú Ảnh cũng không chắc.

Nam nhân đã nói vậy thì đành thôi, Tú Ảnh khuyên nhủ:

- Được rồi, dù gì anh cũng đừng quá tự tin, người tính không bằng trời tính. Anh nên nghĩ đến cả bố mẹ mình, họ biết thì không hay đâu

Cô lén nhìn lên quan sát biểu cảm của nam nhân, chắc cũng không lay chuyển được ý định trong việc giải quyết xung đột hay hiềm khích bằng bạo lực như này. Đành sử dụng ý đồ cuối, Tú Ảnh chạy ra trước mặt hắn, giọng nhẹ nhàng yểu điệu:

- Với cả, hứa với em nhé. Từ nay trở đi anh sẽ không bao giờ có hành vi bạo lực như thế nữa

Ánh mắt cô long lanh nhìn lên vẻ mong chờ, còn giơ ngón út ra đòi ngoắc tay giữ lời với Dạ Trì nhưng xem ra hắn vẫn còn khó chịu trong lòng. Tú Ảnh mè nheo:

- Chỉ cần anh đồng ý thì chuyện gì anh bảo em cũng làm

Có vẻ điều này tác động đến Viên Dạ Trì, hắn lập tức quay lại, ra điều kiện:

- Tha thứ mọi chuyện trước đây, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh tôi. Em làm được không?

Khuôn mặt Tú Ảnh bất biến, vẫn giữ nguyên vẻ trong sáng không chút cơ đồ nào, gật gù kiên định:

- Được. Em ở bên cạnh anh đến khi nào anh không cần em nữa, đến khi anh tìm được một người mới hoàn hảo hơn, Dạ Trì

Hắn thở dài, ngoắc tay vào ngón út nhỏ nhắn của Tú Ảnh, cụng trán vào đầu cô, mắt nhắm nghiền lại, đáp:

- Ảnh Ảnh, em biết rõ tâm tình tôi như nào mà. Chỉ cần em đồng ý bên tôi mãi, không thất hứa thì chuyện gì tôi cũng chiều theo ý em

Vậy sau đó mọi việc được giải quyết êm đẹp trong mối quan hệ cả hai, Tú Ảnh tuần sau cũng đi làm trở lại bình thường, nhận được nhiều lời hỏi han mà cô cũng gượng gạo, đâm lao đành phải theo lao, cứ thế cô biện ra vài lí do. Chiều tan làm lại về nhà ông bà Võ, bê thêm mấy túi quà ngoại rồi vờ như đi công tác về có mua ít quà để họ đỡ nghi. Dạ Trì ở bên ngoài đưa đón cô rồi quan sát mọi việc Tú Ảnh lo liệu khẽ cười thầm, trêu chọc:

- Ảnh Ảnh, em diễn đạt lắm