[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 117-2: Người nào đáng tin (hạ)



Ngày kế Địch Cửu rời khỏi, Tô Mi đặc ý dẫn thị nữ đi dâng hương trước phật, hỏi lành dữ cho Địch Cửu. Vừa may bốc được một quẻ thượng thượng, lập tức mừng càng thêm mừng, luôn mãi không nỡ bỏ, vuốt ve trong tay rất lâu, mới cầm xăm đi về phía tăng nhân mày trắng hỏi kỹ.

Ý lão tăng tuổi già giải trong quẻ, đều là điềm đại cát, Tô Mi lại mừng rỡ ngượng ngùng, mỉm cười phân phó nha đầu bên cạnh thưởng mạnh, lúc này mới thỏa mãn trước phật ba bái từ biệt mà về. Đi đến trước cửa, lại bỗng nhiên dừng bước quay người, nhìn nhang khói tỏa khắp điện, chập chờn trong gió. Sau khói nhẹ mơ hồ, phật tượng bảo tướng trang nghiêm lúc ẩn lúc hiện, giữa mi mắt là vẻ từ bi vô hạn. Vẻ vui mừng vừa nãy như còn đó, trong mắt lại bỗng nhiên ngơ ngẩn rơi lệ.

Nha hoàn hầu hạ bên cạnh hoảng sợ hô lên: “Tiểu thư, người sao vậy, chỗ nào không thoải mái?”

Tô Mi vội đổi vẻ tươi cười an tĩnh dịu dàng: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ gia.”

Thị nhân cũng vội vàng đúng cảnh cười bồi: “Tiểu thư, phân tâm tư kia của người với gia, dù là sắt đá cũng phải cảm động, huống chi gia vẫn là một người có tình biết đau biết ấm. Người yên tâm, gia nhất định có thể về kịp trước sinh nhật người.”

Tô Mi chỉ mỉm cười, cũng không nhiều thêm lời nào, chỉ chầm chậm ra cửa miếu, vào kiệu, nhẹ nhàng buông mành, nhẹ nhàng ngăn cách hồng hoa lục liễu, cảnh xuân tươi đẹp ngoài kiệu này.

Trong miếu dòng người qua lại bất tận, nam nữ thế tục xin xăm hỏi xăm không dứt, mỗi người đều quan tâm phúc lợi nhân duyên bản thân, không một ai chú ý, quẻ xăm thượng thượng lão tăng thả lại vào ống xăm và Tô Mi cầu, đã không phải cùng một quẻ.

Mấy ngày sau, trong tổng đàn Tu La giáo, Dao Quang nhẹ nhàng vê một quẻ trúc, rút ra một mảnh lụa mỏng tầm một tấc, ngưng thần xem qua, cười nói với Tiêu Thương bên cạnh: “Tin tức phong tín tử kia của ngươi nhận được quả thật không tồi, y đúng là muốn động thủ với đám đại hiệp chuyên làm phiền y kia rồi.”

“Thừa lời, hiện tại khắp giang hồ đều đang loan truyền chuyện kho báu, bản đồ kho báu xuất hiện hết tấm này đến tấm khác, đám gia hỏa không đầu óc kia cả ngày vì mấy tấm vải rách đó mà đánh sống đánh chết. Tinh nhuệ thủ hạ của Địch Cửu cũng phần lớn đã điều động tập trung đến Lạc Phượng lĩnh. Nếu ta còn đoán không ra tâm tư của Địch Cửu, Đại Bằng vương này thôi khỏi làm nữa.”

“Ngươi chỉ dò được nơi Địch Cửu động thủ, lại không tra ra thời gian y đại cử hành động nhỉ?” Dao Quang cười mỉm giương tấm lụa mỏng trong tay lên: “Còn không mau đến thỉnh giáo ta?”

Tiêu Thương kinh ngạc: “Trước kia còn tưởng ngươi chỉ khoác lác. Thì ra đám đồ tử đồ tôn đó của ngươi, vẫn thật có người lẩn đến bên cạnh tiểu tử kia? Bội phục!”

Dao Quang chỉ mỉm cười, không hề nói rõ đến cuối cùng.

Người bên cạnh luôn cười gọi nàng là tú bà đệ nhất thiên hạ, tổng đầu mục hồ ly tinh, cho nên thường xuyên có người hiểu lầm, những người đắc lực dưới quyền nàng, đều là hạng người dựa vào thuật nội mị kia, yên hành mị thị. Nhưng kỳ thật, thiên hạ nam tử đủ kiểu đủ loại, nữ tử có thể hấp dẫn nam tử thiên hạ, tự nhiên cũng mỗi người bất đồng. Vô luận là băng thanh ngọc khiết, tài hoa xuất chúng, thiện giải ý người, lịch duyệt hơn người, thiên hạ nữ tử, chỉ cần có chỗ đặc biệt có thể thu phục lòng nam tử, nàng và thủ hạ phát hiện, đều sẽ tìm cơ hội nhất nhất thu nạp. Về phần đối phương có nguyện ý hay không, họ không phải phí tâm lo lắng. Đã bị họ coi trọng, những nữ tử này căn bản chẳng có cơ hội không bị họ chiêu nạp. Cái danh Ma giáo này của Tu La giáo, không phải không dưng mà đến.

Tô Mi một nhược nữ, tự nhiên cũng chỉ đành cúi đầu phục tùng, chịu huấn luyện và dạy dỗ, sau đó đảm nhận trách nhiệm điều tra các loại cơ mật. Nàng trong mấy năm ngắn ngủi, lịch nhiệm nhiều vị chủ nhân, không phải quyền cao chức trọng thì là giàu có bốn bể. Trong đây, vốn có công Tu La giáo trợ giúp. Song ngày hôm đó, địch nhân lớn nhất của Tu La giáo đến trước mặt nàng, mỉm cười nói: “Ngày đó xem một điệu múa của ngươi, làm sao quên được” lại chỉ là âm sai dương thác.

Năm đó, lúc vị phân đàn chủ kia an bài Tô Mi trước mặt Địch Cửu múa một điệu khuynh thành, không hề biết thân phận của nàng. Khi đó, mục tiêu nhiệm vụ của Tô Mi không phải Địch Cửu, cho nên nàng mới vào lúc vị phân đàn chủ kia muốn nàng đi hầu hạ Địch Cửu, không chút để ý nhắc đối phương một chút, làm như vậy sẽ khiến giáo chủ chân chính bất mãn. Nàng lúc ấy dụ vị kia tiễn nàng rời đi, kỳ thật chẳng qua là vì có thể nhanh chóng thoát thân. Ai biết được, âm sai dương thác, Địch Cửu lại bởi vì một điệu múa kia mà thu Tô Mi, khiến Dao Quang không mảy may mất sức, đã xếp tai mắt bên cạnh y, làm được chuyện Tiêu Thương hao hết sức lực cũng chẳng làm nổi.

Dao Quang không phải chưa từng có ý, muốn nhân lúc Địch Cửu thăm Tô Mi, tập hợp nhân mã vây giết. Nhưng Địch Cửu mỗi lần đến chỗ Tô Mi đều là hành tung bất định, trước đó hoàn toàn không có tin tức, muốn lâm thời vây quét là không thể, muốn phái hàng loạt nhân mã trường kỳ bố phục, lại sợ bại lộ cơ sở ngầm khó được là Tô Mi này. Hơn nữa cho dù như thế có thể giết chết Địch Cửu, cũng không thể đồng thời một lưới bắt hết thủ hạ tinh nhuệ của y lẫn Minh vương vẫn không lộ diện, cuối cùng vẫn khó mà trừ hết họa lớn. Cho nên Dao Quang mới kiềm chế nỗi lòng, hạ tử lệnh cho Tô Mi, ngồi chờ thời cơ, không phải tình báo trọng đại thì không cần mạo hiểm điều tra, không cần ra mặt truyền tin. Khoảng thời gian hơn hai năm, mãi đến hôm nay, Tô Mi mới chuyển phần mật báo đầu tiên. Một phần mật báo, cũng đã đáng giá hai năm ẩn nấp này.

Nhìn mật tấn trong tay, ý cười bên môi Dao Quang không ngừng.

Bích Lạc nhàn nhạt nói: “Đã có đại sự như thế, chúng ta vô luận thế nào cũng phải góp vui.”

Tiêu Thương cười nói: “Thật không biết đám nhân vật chính đạo đó đầu óc sinh ở đâu, nhiều năm như vậy, vẫn cho rằng thứ như kho báu này, là vĩnh viễn không bị dùng hết, sẽ chỉ vĩnh viễn ngồi chồm hổm trong hốc núi nào đó, chờ họ tìm được. Tuy nói bọn họ một lòng muốn tìm chết, nhưng ngần ấy tên đần, không lợi dụng một chút thì đáng tiếc biết mấy.”

Dạ Xoa chỉ lạnh lùng nói: “Xác định thời gian, ta triệu tập Minh quân.”

Dao Quang cười nói: “Gấp gì, nhân mã từng người chúng ta đều phải triệu đến, rồi lại thương nghị hợp tác hành động như thế nào.”

“Chém giết quyết đấu, xưa nay là chuyện của Minh quân, trông chờ thủ hạ các ngươi có thể giúp bao nhiêu?” Dạ Xoa không chút khách khí nói: “Dựa vào mỹ nữ mỹ nam thủ hạ của ngươi õng ẹo ra dáng? Xui khiến người đi tự sát? Hay dựa vào đám phong tín tử kia của ngươi tra đông hỏi tây, dùng chuyện riêng tư của người ta bức người tìm chết? Ừ, đúng rồi, đám thủ hạ kia của Bích Lạc, tốt xấu cũng có thể trốn xa tít thả chút độc dược này kia, xem như có chút tác dụng.” Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn sắc mặt ba người không dễ coi lắm, ngữ khí của Dạ Xoa vẫn lạnh tanh: “Bản thân các ngươi đến là được, đám tiểu tốt tử kia, đến hay không đều không hề gì.”

Mắt thấy cục diện lại cương lên, Long vương vội vàng hòa giải: “Việc quyết chiến, tất nhiên là phải nhờ Dạ Xoa, nhưng cấp dưới của họ mặc dù đánh trận không phải sở trường, bên trong cũng có không ít cao thủ. Trận này quan hệ trọng đại, không cho có sơ suất. Minh vương kia đến nay cao thâm khó dò, cho nên vẫn phải cẩn thận phòng bị thì tốt, có thể dẫn thêm những nhân thủ này thì cứ dẫn nhiều vẫn hơn. Theo quy củ cũ có ta trấn giữ tổng đàn chờ tin lành, thành thì khánh công cho các ngươi, bại thì…”

Bốn người đồng thời giận dữ nhìn ông ta, Long vương cười khan một tiếng: “Bại thì… Đương nhiên không có khả năng.”

Cục diện thoáng dịu đi, trừ Dạ Xoa, những người khác đều miễn cưỡng cười đôi tiếng, để cho thấy mọi người là đồng bọn cùng một trận tuyến, lúc này vẫn đang hợp tác vui vẻ.

Sau khi nỗ lực cười cười, Dao Quang bỗng nhẹ giọng nói: “Có nên nói cho y biết không?”

Mọi người nhìn nhau một cái, muôn miệng một lời: “Đương nhiên không thể.”

Tiêu Thương lập tức nói: “Chúng ta tìm lý do, trước sau rời giáo là được.”

Bích Lạc gật đầu: “Lén điều động nhân thủ, đừng để y phát hiện.”

Dạ Xoa lạnh lùng nói: “Người của ta vốn chưa từng báo cáo với y, cho dù dốc hết mà ra, y cũng không thể phát hiện được.” Mọi người đạt thành ý kiến nhất trí, lại nhìn mắt nhau, trừ Dạ Xoa, mấy người khác cuối cùng không tự chủ được thở một tiếng rõ dài.



Bất tri bất giác, hội nghị sự mỗi buổi sáng ở tổng đàn, người tham dự càng ngày càng ít.

Dạ Xoa vốn đã quanh năm không ở tổng đàn.

Gần đây lại vừa lúc đến phiên Tiêu Thương tuần tra tứ phương.

Dao Quang nhận được phi tấn, nói là đâu đó phát hiện một nhân tài có thể đào tạo tư sắc cực tốt, có thể kế thừa y bát, thế là cao cao hứng hứng xuất môn đi tìm đồ đệ mới.

Không bao lâu, phân đàn Triệu quốc lại nảy sinh chút biến cố, những người khác đều có việc quấn thân, tự nhiên chỉ còn Bích Lạc ra mặt xử lý, thế là nàng vội vàng lên đường.

Mọi người rời đi đều hợp tình hợp lý. Phó Hán Khanh có lý do gì để hoài nghi, để liên tưởng? Ít nhất trong mắt Mạc Ly, giáo chủ lắm bệnh, đối với những đi đi lại lại, phân phân hợp hợp này, đều chỉ im lặng tiếp nhận, chưa từng nói gì nhiều.

Chỉ là người đi mất mấy, sự tình liền đè hết lên người còn lại. Phó Hán Khanh mặc dù rất nỗ lực muốn làm thêm chút việc, bất quá rốt cuộc thể nhược, mọi người cũng đều không nhẫn tâm để y phiền lòng nhiều, thế là Long vương Mạc Ly trấn giữ tổng đàn, không thể không cắn răng dùng bộ xương già cố gánh vác, cả ngày bận đến chân không chạm đất, xử lý vô số việc lớn lớn bé bé từ trên xuống dưới trong giáo.

Bởi vì quá bận, không có quá nhiều thời gian chú ý kinh biến khác trong giáo. Cho nên, khi Địch Nhất một lần nữa cầm trong tay lệnh bài giáo chủ, một đường thông hành không trở ngại, chẳng chào một tiếng trực tiếp chạy đến nói việc nhà với giáo chủ đại nhân, ông ta nhận được tin tức, đã chậm một bước.