[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 37: Lời lẽ đanh thép



“Ngày tám tháng ba, Túy Tiên lâu quận Định Dương, Ngọc Câu Công Tử Triệu Đoạt vì danh kỹ Tô Sảnh Nhi bên cạnh khen Bạch Mã Khách Tô Lạc đi qua dưới lầu một tiếng rằng thiếu niên đẹp thay, liền ra mặt khiêu khích, trận chiến này trọn nửa canh giờ, Triệu Đoạt trọng thương, Tô Lạc tay tàn, mà trước sau có bảy bách tính bình thường do chiến cuộc lan đến bị thương.”

“Ngày mười hai tháng ba, trên cầu Tô Hà huyện Bảo Định, Yên Ba Lão Nhân Hà Định và Minh Hà Chưởng Phó Minh trên cây cầu chỉ cho được một người bước qua giằng co không xong, rõ ràng bất cứ người nào cũng có thể nhảy lên, cởi bỏ khốn cục, lại cố tình muốn bức đối phương lui ra sau nhường đường. Cuối cùng hai người vì tranh cãi trở mặt mà mạnh tay đọ sức, sau trận chiến này, Hà Định hộc máu ba ngày, Phó Minh nằm trên giường đến nay chưa dậy được. Cầu Tô Hà chỉ cho một người đi qua nhưng thuận tiện cho vô số bách tính huyện Bảo Định bởi trận chiến này mà hủy. Bách tính hai bờ sông huyện Bảo Định bị liên lụy, càng thêm nghèo khổ tai nguy.”

“Ngày hai mươi bảy tháng ba, Phong Vân Kiếm Phương Trác và Tử Điện Kiếm Lưu Ký, vì hai người bài danh trước sau trên bảng khoái kiếm mà sinh ra tranh chấp, nhiều lần song kiếm liều chết, đại chiến một ngày một đêm, hai thanh danh kiếm bị hủy, Phương Trác bị phế cánh tay, Lưu Ký bị tước ngón cái, hai người đời này không thể cầm kiếm nữa.”

“Mùng bảy tháng tư, trên Hội Tiên lâu kinh sư, đệ tử Phong Dương võ quán và đệ tử Thái An võ quán vì đấu võ mồm mà dẫn phát nhiều người cùng chiến, sau đó lại đều tìm sư trưởng ra mặt, khiến võ sư của hai đại võ quán vỡ tổ mà ra, liên tục hơn nửa tháng, liều mạng không dứt, hai bên đều mời bè kéo bạn, mời cao thủ khắp nơi đến trợ trận, khiến tình thế càng nghiêm trọng, sau do ba đại trưởng giả vọng tộc trong Kinh triệu doãn và chín người đức cao vọng trọng trên võ lâm cùng ra mặt, mới bình ổn việc này. Lần tranh đấu này, trước sau chết mười ba người, trọng thương đến tàn mười một người, mà người trọng thương thì hơn ba mươi, người thương nhẹ càng không thể đếm hết…”

“Ngày mười chín tháng tư, Nhạn Châu…”

Tiếng đọc sang sảng của Thư Phóng truyền khắp cả sảnh, thần sắc thong dong, ngữ thanh vang dội, mà sắc mặt đại bộ phận khách quý thì càng lúc càng khó coi.

Quyển trục dài ngoằng kia, ghi lại tất cả ác đấu võ lâm nổi tiếng trong gần một năm qua, bình thường nói đến nhân vật võ lâm, kẻ này vỗ ngực bảo hành hiệp trượng nghĩa, kẻ kia ngẩng đầu hô vì nước vì dân, song thật sự có người nhất nhất thu thập những sự kiện tranh đấu một cách cẩn thận, sau đó chậm rãi đọc ra trước mặt mọi người, lại đủ để khiến tất cả những kẻ lăn lộn giang hồ xấu hổ đến mức hận không thể kiếm cái lỗ nẻ mà chui vào.

Chỉ trong mấy chuyện vừa rồi Thư Phóng tùy tiện đọc, trăm vụ ẩu đả, có hơn mười vụ là vì tư oán. Hơn hai mươi vụ chỉ thuần vì vài việc lông gà vỏ tỏi nhỏ đến không thể nhỏ hơn. Tỷ như, trên đường ai đi trước, lúc qua cầu người nào đầu tiên, lúc vào thành ngựa ai nhanh hơn, tranh được vị trí đầu, trong hẻm nhỏ ai nhường đường cho ai, lúc lên tửu lâu ai bao phòng tốt nhất không chịu nhường, lúc đi kỹ viện ai giành cô nương xinh đẹp nhất trước, đi rồi lại không chịu cho người đến sau chút cơ hội thân cận giai nhân. Hơn hai mươi vụ, thuần là vì ghen tuông. Vì tranh đoạt mắt xanh của vị nữ hiệp nào, vì giai nhân nào đó nhìn ai nhiều một cái, khen ai ít một câu. Còn có hơn hai mươi vụ, vì võ công của ai cao hơn, bài danh của ai trước hơn, danh tiếng của ai trên giang hồ càng vang dội hơn.

Về chuyện hành hiệp trượng nghĩa cũng không phải là không có. Miễn cưỡng vẫn có mười mấy vụ vì hành hiệp mà đánh nhau được ghi lại.

Có điều, tường tận mà nói, những hiệp hành này cũng chẳng phải đặc biệt vẻ vang.

Một đại hiệp nào đó đang uống rượu thì thấy người ta thu phí bảo hộ, ra tay đánh tên vô lại một phen, đại hiệp cơm no rượu say, thỏa mãn phủi mông đi, sau đó bang phái vô lại trên phố người ta kéo đến tửu lâu, chẳng những đánh gần chết cả ông chủ lẫn tiểu nhị, lại đòi một đống tiền thuốc men, còn nâng phí bảo hộ về sau lên gấp đôi.

Một thiếu hiệp nào đó, thấy một nam tử đuổi theo một nữ nhân yếu đuối trên đường đòi đánh đòi giết, thân là nam tử hán, thấy mỹ nhân gặp nạn đương nhiên phải đứng ra bảo vệ, cũng chẳng thèm hỏi rõ căn nguyên, trực tiếp xông đến, một kiếm làm thịt nam nhân thoạt nhìn khẳng định là bại hoại kia, quay đầu cao cao hứng hứng giới thiệu xuất thân lai lịch của mình với mỹ nữ được cứu, lấy danh nghĩa hộ tống giai nhân về nhà, hoan hoan hỉ hỉ cùng người đẹp đồng hành. Lại không biết đám người bàng quan vây quanh thi thể mà thở dài “Lão Triệu đáng thương, vất vả tích cóp mười mấy năm, muốn cưới một nàng dâu mới, chẳng ngờ bị người lừa hết sính lễ, chẳng dễ dàng gì tìm được ả lừa đảo, chưa đuổi kịp thì đã bị gian phu của nữ nhân kia giết.”

Nói tóm lại, trong vẻn vẹn hơn mười ghi chép gọi là hành hiệp, ít nhất có năm vụ là hồ đồ, căn bản không làm rõ ngọn nguồn sự tình, chỉ bằng chút ấn tượng vừa thấy trước mắt đã tùy ý động thủ, kết quả cơ bản đều giúp nhầm người xấu, hại thảm người tốt.

Ít nhất bốn vụ khác mặc dù không hành hiệp sai đối tượng, nhưng không giải quyết tốt, kết quả là đại hiệp làm xong chuyện tốt, cao cao hứng hứng tự mình cảm thấy cực tốt rồi rời đi, mà người nhận trợ giúp thì phải đối mặt với hậu quả càng thê thảm bi thương hơn.

Còn có ít nhất ba vụ tuy không giúp sai người, cũng không lưu lại hậu hoạn gì, nhưng trong quá trình hành hiệp hại đến rất nhiều người vô tội, tạo thành tổn thất rất lớn, trên cơ bản hành hiệp qua đi, số người xui xẻo đã vượt qua trước khi hành hiệp.

Nói đến thì kỳ thật những sự cố trong tranh cường háo thắng, bất hòa trong tranh giành tình nhân, hậu quả của hành hiệp lỗ mãng này, trong võ lâm xưa nay đã có không ít, chẳng qua trước kia mọi người chỉ cho là việc bình thường, người mới xuất đạo có lẽ còn hơi than thở, hơi cảm khái, những lão giang hồ đó nghe xong, ngay cả lông mi cũng chẳng buồn rung rinh.

Thế nhưng, chưa từng có ai thu thập hết thảy tư liệu một cách tường tận như thế, tập trung tất cả sự tình một chỗ mà đọc như thế.

Khi những sự kiện đơn lẻ, hoàn toàn bình thường, bị mọi người tập mãi thành quen, tích lũy đủ nhiều, đồng thời triển hiện toàn bộ trước mặt mọi người, quả thật có thể tạo thành chấn động cực lớn.

Quyển trục còn một đoạn rất dài vẫn đang cuộn, chưa hoàn toàn mở ra, đủ thấy nội dung Thư Phóng phải đọc vẫn còn rất rất nhiều.

Song chỉ mấy việc vừa nói trước mắt đã đủ khiến tất cả các nhân vật giang hồ ở đây phải xấu hổ.

Huống chi, những phân tranh của các nhân vật có danh được liệt kê ra này, chắc chắn không thể hoàn toàn không liên quan đến họ. Đồng môn, thuộc hạ, thân tín, thậm chí chính họ, đều từng lục tục xuất hiện trong nội dung Thư Phóng đọc. Nhưng họ thậm chí không cách nào thẹn quá hóa giận mà trở mặt om sòm với Chấn Vũ võ quán. Bởi vì Chấn Vũ võ quán đối với chính mình cũng không hề khách khí, trong những sự tích Thư Phóng đọc không thiếu thuộc hạ cao thủ của Chấn Vũ võ quán, những chuyện hoang đường các võ sư đã làm.

Dù là những người trong thương trường quan trường bình thường có thể vui vẻ ở chung với các nhân vật võ lâm, lúc này lắng nghe ngần ấy thí dụ, không khỏi dần dần ngầm toát mồ hôi lạnh, trong lòng kinh hãi, lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, phỏng đoán tâm tư.

Trước kia lại chưa từng phát hiện, hành vi cậy dũng hiếu chiến, coi thường luật pháp này của các nhân vật võ lâm, có sức phá hoại lớn như thế. Xem ra về sau mọi người thật sự phải suy xét cẩn thận một chút, xem thái độ dung túng với nhân vật võ lâm trước kia phải chăng là sai lầm.

Theo sắc mặt mọi người càng lúc càng khó coi, thần sắc càng lúc càng nặng nề, Thư Phóng đọc cũng dần dần hơi khô miệng, bèn ngừng lại, vẫy đệ tử đưa trà qua.

Ánh mắt Địch Cửu đúng lúc nhìn quét mọi người, cười nói: “Mọi người còn muốn để Thư phó quán chủ tiếp tục đọc nữa hay không?”

Sau một hồi trầm mặc, mới rốt cuộc có người ho khan đôi tiếng: “Thư phó quán chủ cũng mệt rồi, vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi.”

Địch Cửu cười nhàn nhạt, lại nhẹ nhàng phất tay, Thư Phóng cũng cười, vội vàng lui qua bên, uống một ngụm trà lớn.

Địch Cửu thản nhiên bước về trước hai bước, ánh mắt hơi ngưng lại trên mặt Lư Sâm, nhẹ nhàng cười nói: “Gọi là giang hồ hào kiệt, gọi là nam nhi trượng phu, làm chính là những chuyện như vậy đó sao? Gọi là học thành võ nghệ, muốn đánh một trận với anh hùng thiên hạ, dùng chính là phương pháp thế này sao? Gọi là hành hiệp trượng nghĩa, gọi là vì nước vì dân, sử dụng chính là thủ đoạn như thế sao?”

Y nói cười thong dong, ánh mắt thản nhiên lướt qua khuôn mặt Lư Sâm đã bắt đầu tím tái kia: “Có lẽ kẻ gọi là lão giang hồ như ngươi, thấy đây là việc nhỏ nhặt bình thường, tiếc rằng những người chưa từng nhìn thấy việc đời như ta và sư huynh, sau khi xem rất nhiều ghi chép, chỉ cảm thấy kinh tâm động phách, chỉ cảm thấy xuyên tâm thứ cốt. Chẳng lẽ chúng ta học võ, chính là vì tranh khí phách một lúc, đoạt bài danh một khắc, sính anh hùng một chớp mắt sao?”

Lư Sâm mở miệng, mở rồi lại khép, khép lại mở, cả buổi cũng không thể nói ra một câu.

Địch Cửu lạnh lùng nhìn bức hắn: “Nói đến thì ta còn chưa hỏi ngươi, sư huynh ta rốt cuộc có chỗ nào làm không tốt, chọc thiếu hiệp tức giận, nhất định phải cùng y liều một trận ngươi chết ta sống như thế?”

Lư Sâm ấp úng nói: “Ta nghe nói y tự xưng thiên hạ vô địch, cảm thấy y quá cuồng vọng…”

“Nghe nói?” Địch Cửu lạnh lùng nhướng mày “Chỉ nghe thế nhân đồn đãi, thậm chí chưa từng chính miệng chứng thực một câu với sư huynh ta, đã phải phiền thiếu hiệp vất vả đến giáo huấn y như thế?”

Lư Sâm ngậm miệng, không dám hó hé nửa tiếng.

Địch Cửu nhìn quanh bốn phía, ánh mắt lạnh lẽo, hai tay từ từ ôm quyền: “Hào kiệt nổi danh trên giang hồ, nhân sĩ tin tức linh thông nhất trong võ lâm, còn cả mọi người ngày đó từng tham dự cuộc hiểu lầm kia, hôm nay đều có mặt, ta muốn thỉnh chư vị nói một câu công bằng, sư huynh ta có từng nói qua mình thiên hạ vô địch, dù là Chấn Vũ võ quán chúng ta, có từng có đệ tử nào nói với bên ngoài, y thiên hạ vô địch?”

Bốn phía vắng lặng. Qua cả buổi, mới có kẻ trong đám người hàm hàm hồ hồ đáp một câu “Phó công tử quả thật chưa từng tự xưng như thế, có lẽ chỉ là thế nhân nghe nhầm đồn bậy thôi.”

Địch Cửu lúc này mới lại chầm chậm bức ánh mắt về hướng Lư Sâm: “Các hạ chỉ bằng lời một phía, đã tới tìm sư huynh ta liều mạng. Nếu sư huynh ta võ nghệ thấp kém, chết dưới kiếm các hạ, chỉ sợ trong mắt các hạ cũng chẳng qua là đáng kiếp. Hôm nay may mà sư huynh ta thân thủ còn được, mới có thể dưới kiếm thong dong trở ra. Các hạ xem mạng người bằng cỏ rác như thế, vẫn chỉ cho là ngạo không coi là sỉ, chẳng lẽ sư huynh ta tự dưng bị người gây hấn, vì không chịu đả thương người mà tình nguyện tự thân chịu nhục, lại thành việc hèn hạ có thể bị thế nhân chỉ trích sao?”

Lời này lạnh lùng sắc sảo, hùng hổ bức người, nhưng lại nói năng khí phách.

Không ai có thể không thừa nhận Phó Hán Khanh quỳ xuống trước người lại là việc cực vĩ đại, cũng không ai có thể không khinh bỉ Lư Sâm điên cuồng ích kỷ tự dưng khiêu khích.

Địch Cửu nhìn sắc mặt Lư Sâm đã trở nên xanh xám, vẫn thong dong cười nói: “Đương nhiên, các hạ đâu phải mới làm vậy một hai lần, có lẽ cũng đã thành quen rồi.”

Câu này nói xong, khuôn mặt Lư Sâm xanh xám thảm hại kia, cư nhiên lại uỳnh một tiếng, lộ ra một luồng đỏ.

Nói đến thì việc này hắn thật sự không phải mới làm lần đầu, vừa rồi khi Thư Phóng đọc mấy tư liệu tư đấu trên giang hồ đó, đã hai lần nhắc tới tên hắn.

Một lần là hắn không biết sống chết khiêu chiến với một võ lâm danh túc nào đó, muốn mượn đây nổi danh, người ta chẳng buồn quan tâm hậu bối hắn, vung tay áo đánh hắn ngã lăn dưới đất, mặt mũi bầm giập.

Một lần là hắn đồng hành với Lăng Ba Tiên Tử, Lăng Ba Tiên Tử nhìn thiếu hiệp tuổi trẻ nào đó nhiều vài lần, hắn liền nhịn không được xông lên gây hấn, kết quả người ta đánh không lại, giao thủ mấy chiêu rồi nhanh chóng chạy mất.

Nói đến thì cũng coi như hắn may mắn. Trên giang hồ lỗ mãng lăn lộn ba năm như vậy, lại không thiếu tay thiếu chân, vẫn là một thiếu hiệp anh tuấn đẹp đẽ tuổi trẻ đầy hứa hẹn.

Nói đến lại thật sự là hắn quá bất hạnh. Chuyện hắn làm, kỳ thật rất nhiều người trẻ tuổi trên giang hồ đều đã làm, khiêu chiến tiền bối cao thủ để cầu nhanh chóng thành danh, vì nữ tử xinh đẹp mà đi đánh nhau với người ta, có mấy thiếu niên huyết khí phương cương không đi qua con đường này, làm chuyện cùng loại đâu.

Nhưng hắn lại xui xẻo, đi trêu chọc Phó Hán Khanh, lao vào tay Địch Cửu âm độc, để Địch Cửu quang minh chính đại trước mặt vô số cao nhân giang hồ sỉ nhục thiếu điều độn thổ như thế.

Địch Cửu thấy tên không biết sống chết này đã hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, đương nhiên cũng chẳng buồn tốn tâm tư trên loại tiểu nhân vật này nữa. Ánh mắt y đảo qua trong đám người, ngừng lại trên Tông Vô Cực, cười thản nhiên: “Tông quán chủ, khách quý lần này chúng ta mời quý quán hình như chưa đến hết mà.”

Tông Vô Cực bất giác sửng sốt, không rõ y đột nhiên nói sang chuyện khác, chuyển mục tiêu lên người mình, là vì sao. Chỉ chần chừ một chút liền cười nói: “Lão đệ kia của ta từ năm đó sau khi bị thương, vẫn ru rú trong nhà, ít kết giao với người ngoài, dù là mấy lão huynh đệ võ quán chúng ta đi khuyên bảo, cũng không thể khuyên động y, thật là đã cô phụ một phen hảo ý của Địch công tử và Tề quán chủ.”

“Phải không?” Địch Cửu cười thản nhiên, thong dong nói “Việc này thật kỳ lạ, lão huynh đệ của Tông quán chủ đích thân ra mặt, cũng chưa thể mời động vị lão bằng hữu này, trái lại hai võ sư chúng ta phái ra, đã mời được vị khách quý này đến.”