[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 75: Là đúng hay sai



Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại đó, cả thế giới giống như cũng bị Địch Cửu tiện tay đẩy, đóng lại ngoài phòng như vậy, trong gian phòng tĩnh lặng, chỉ có hai người, thành một thế giới khác.

Địch Cửu đến lúc này mới buông bàn tay vẫn nắm chặt Phó Hán Khanh, cười lạnh nói: “Ngươi muốn nói gì…” Thoại âm lại chợt ngừng, y cúi đầu nhìn máu tươi trong lòng bàn tay mình.

Phó Hán Khanh a một tiếng, đến đây mới giật mình tỉnh ngộ. Khi ra tay ngăn cản người khác đồng quy vu tận trong sảnh, hai tay y nắm đao, ngón tay bị cắt đứt toàn bộ, vẫn đang chảy máu. Vừa rồi bị Địch Cửu kéo đi một mạch, lại dính đầy tay và tay áo.

Y vừa sợ vừa gấp, tự nhiên liền chọn phương thức trước kia thường dùng nhất để đối mặt với vấn đề. Một phen kéo tay Địch Cửu, kéo áo mình giúp y lau máu.

Địch Cửu nhìn y máu rướm đầy tay, lại thêm kiếm thương trên vai cũng vẫn chưa xử lý, theo động tác mạnh mẽ, máu liên tục tuôn ra ngoài, song vẫn chuyên tâm muốn lau sạch máu trên tay mình một cách ngu ngốc.

Địch Cửu cũng không biết nên phẫn nộ hay nên tức giận, cuối cùng lại chỉ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng giãy ra, rồi lại trở tay nắm tay Phó Hán Khanh, hơi dùng lực mở lòng bàn tay y ra, một tay thò vào lòng móc kim sang dược giúp y trị liệu.

Phó Hán Khanh ngơ ngác ngồi ở đầu giường, ngơ ngác nhìn y cực chuyên tâm giúp mình thoa thuốc băng bó. Việc trước kia có thể thản nhiên xử trí, xem như bình thường nhất, mà nay lại bỗng mất tự nhiên. Ngón tay lặng lẽ gập vào duỗi ra mấy lần, muốn giãy ra, lại không dám. Cúi xuống nhìn máu của mình rơi trên tay, trên ngón tay, giữa tay áo, trên đầu gối y, bản năng lại muốn lau đi.

Địch Cửu cảm thấy tay Phó Hán Khanh hơi co rút, nhàn nhạt ngẩng lên, cho y một ánh mắt không hề có vẻ không vui rõ ràng, lại có lực uy hiếp mười phần.

Phó Hán Khanh lập tức cứng đờ, không dám nhúc nhích một chút.

Địch Cửu vừa trị thương cho y, vừa nhẹ nhàng nói: “Từ khi ra khỏi tổng đàn, dọc đường đến đây, ngươi cứ không ngừng bị thương.”

Phó Hán Khanh cúi đầu không nói gì, dọc đường đến đây luôn cần người nhọc lòng vì y, không ngừng trị thương giúp y, chẳng qua trước kia vẫn do Địch Nhất làm, Địch Cửu tự tay liệu thương cho y, đây là lần đầu tiên.

“Mà còn luôn quên mình bị thương, nơi nơi đều cần người khác nhớ thay.” Địch Cửu bỗng thở dài khe khẽ “Con heo lười nhà ngươi, nếu có một ngày, chúng ta đều không còn bên cạnh, ngươi phải làm thế nào?” Lần thở dài này, dường như vô tình, rồi lại như hàm chứa rất rất nhiều cảm khái thở than mà ngôn ngữ không thể nói hết.

Phó Hán Khanh chấn động. Tại sao một lời đơn giản như vậy, nghe mà ngực người lại như bị giáng một đòn nghiêm trọng. Tại sao những lời dĩ vãng nghe toàn là mù tịt không hiểu, vô tri vô cảm, hôm nay vào tai, chữ chữ câu câu, khiến ngực người ngột ngạt khó thở.

Y ngơ ngác nhìn Địch Cửu, không thể ra lời, không thể ra tiếng.

Từ tổng đàn đến đây, quãng thời gian dài lâu như vậy, con đường xa xôi như vậy.

Người kia hung y, giận y, quản y, trêu chọc y, lấy khó dễ y làm vui, động chút là muốn đánh muốn giết, mấy lần suýt nữa đã thật sự hạ sát thủ.

Song, công tác nặng nhọc của y, người kia im lặng một vai gánh hết, trùng trùng trách nhiệm của y, người kia hờ hững dốc sức tiếp nhận. Y lười nhác, y ham ngủ, y không chịu đối mặt với hiện thực. Người kia từng giận, từng gầm, từng tìm y gây chuyện, song tất cả các vấn đề, người kia đều tận lực giúp y giải quyết, tất cả hậu quả, người kia tự lực giúp y làm thỏa. Rất nhiều ý nghĩ viển vông của y, người kia cho dù không tán đồng, cho dù luôn phản đối, nhưng một khi thực thi, lại chưa từng một lần thoái thác lui bước. Rất nhiều ý tưởng gọi là công đức vô lượng của y, nếu không phải cái người luôn là người đầu tiên nói ta không đồng ý này đứng ra giúp y an bài kỹ lưỡng, thực thi thích đáng, những ý tưởng đó cũng vĩnh viễn chỉ là ý tưởng mà kẻ lười chưa bao giờ chịu thực hiện thế thôi.

Y bị thương, người kia phẫn nộ như điên, y chịu nhục, người kia liền trăm kế ngàn phương giúp y đòi lại công đạo.

Ai cũng chưa từng nợ ai, không ai phải thay ai một đời nhọc lòng, vĩnh viễn tận tâm tận lực. Dọc đường, trừ thỉnh thoảng phân tranh vài lần, những chuyện khác y chưa từng hỏi, chỉ lo ăn uống ngủ nghỉ, an an tâm tâm, không hề cảm thấy gì mà hưởng thụ hết thảy, không biết quý trọng, không biết cảm ơn, không hiểu thâm ý.

Y tạo một cái xác, nhốt mình sâu tít trong đó, lúc im lặng chối từ tất cả nguy hiểm, đau thương, khủng bố, cũng vô tri vô giác sai thất bao nhiêu thiện ý, quan tâm, chân tình.

Nếu có một ngày, chúng ta đều không còn bên cạnh, ngươi phải làm thế nào?

Y cúi đầu, không thể đáp.

Nếu không phải Địch Nhất tàn nhẫn chọc thủng lớp vỏ cứng nực cười kia, có thể nào mãi đến một ngày kia, mọi người đều không còn bên cạnh, y vẫn vĩnh viễn mù mờ chẳng biết, từng nhận được gì, từng phát sinh gì?

Nếu có một ngày, chúng ta đều không còn bên cạnh, ngươi phải làm thế nào?

Sinh mệnh người ta ngắn ngủi như thế, nếu như đến một ngày kia, cho đến khi họ vĩnh viễn biến mất, vĩnh viễn rời đi, ta trong mắt họ, vẫn mê mang ngây ngô mà tàn nhẫn, tâm tình của họ sau cùng, lại sẽ là thế nào?

Y chầm chậm, cơ hồ hơi dè dặt mà kéo tay Địch Cửu, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì, đừng xa nhau, được không?”

Y nhìn người kia, hơi chờ mong, hơi thấp thỏm, cũng hơi mê mang mà nói: “Vậy thì, vĩnh viễn đừng xa nhau, được không?”

Sinh mệnh của người ta ngắn ngủi như vậy, những vết thương từng có, khắc sâu như thế, nếu ta từng tổn thương ngươi, vậy thì, liệu có thể dùng tất cả thời gian còn thừa đó, để ta tận lực, khép lại những vết thương như thế?

Địch Cửu thoáng sửng sốt, chỉ cảm thấy ngữ khí y nói chuyện chưa bao giờ nghe thấy, đưa mắt nhìn, lại thấy ánh mắt y kỳ dị khiến người không thể nhìn thẳng.

Địch Cửu chần chừ một thoáng, sau đó cười cười nhàn nhạt, phảng phất như bâng quơ, đáp ứng một chuyện cực cực nhỏ: “Được.”

Nói rồi y buông tay Phó Hán Khanh ra, đưa tay xé y phục trên vai Phó Hán Khanh, xử lý vết thương trên vai. Miệng thản nhiên hỏi: “Đây chính là chuyện ngươi muốn nói với ta?”

Ngữ khí trả lời quá nhẹ nhàng, không phẫn nộ, cũng không khó hiểu, phản ứng hoàn toàn bất đồng với trước kia khi đối mặt với chủ đề kiểu này. Phó Hán Khanh cũng ngẩn ra, nhìn thật sâu vào mắt y, ánh mắt thoáng bi thương: “Không, kỳ thật ta vốn muốn xin lỗi ngươi.”

“Xin lỗi? Tại sao?” Địch Cửu hờ hững hỏi.

“Vì, ta… tìm ngươi làm tình nhân của ta.”

“Thế nào, ngươi lại thay đổi chủ ý, thay lòng rồi.” Địch Cửu cười khẽ, tiếng cười nghe nhẹ nhàng là như thế, nhưng Phó Hán Khanh lại cảm thấy có một luồng hàn khí từ dưới đáy lòng dâng lên.

Y trầm mặc một lúc, mới hỏi: “Ngươi cũng nói có chuyện nói với ta?”

“Phải, ta muốn nói với ngươi, về sau không được tùy tiện tìm người lên giường ngươi, đừng tùy tiện bảo thủ hạ tìm cho ngươi một tình nhân nữa.” Ngữ khí vẫn bình thản như cũ, cư nhiên không hề nghe ra ý tức giận.

Phó Hán Khanh thấp giọng nói: “Về sau ta sẽ không làm vậy nữa, ta…”

“Ta biết nói thể diện thần giáo gì đó với ngươi chỉ uổng phí sức lực, nhưng ta phải nói rõ với ngươi, ta không phải người gọi là đến vẫy là đi. Ngươi đã chọn ta, ngươi đã nói với ta, ta là tình nhân của ngươi, ta đã đáp ứng ngươi, về sau không cho ngươi nói những lời như vậy với người khác nữa, bằng không…”

Địch Cửu ngữ thanh chợt ngừng, một tiếng bằng không kia, vĩnh viễn không có đoạn sau.

Phó Hán Khanh kinh hoảng: “Ta sẽ không vậy đâu, chuyện kiểu này, về sau ta sẽ không bao giờ làm nữa. Trước kia ta đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng hiện tại ta đã hiểu được, ta…”

Lời y nói mỗi chữ Địch Cửu đều nghe thấy, rồi lại dường như không hề để ý, chỉ mỉm cười nhàn nhạt: “Như vậy là được rồi!”

Lúc mở miệng, y đã xử lý xong vết thương của Phó Hán Khanh, sau đó tay lại không buông khỏi vai Phó Hán Khanh, mà chuyển thành tự nhiên ôm lấy đối phương, ngón tay hơi dùng lực, áo Phó Hán Khanh đều bị y xé ra toàn bộ.

Phó Hán Khanh cả kinh, cơ hồ nhảy dựng khỏi giường: “Ngươi làm gì thế?”

“Ta đã là tình nhân của ngươi, tự nhiên phải làm chuyện tình nhân cần làm.” Ngữ khí bình thản, trong ánh mắt thậm chí có chút ý cười.

Y ôm lấy người kia, sức mạnh bả vai đủ để ngăn cản bất cứ động tác nào của Phó Hán Khanh, sau đó mỉm cười, cúi đầu, bắt đầu hôn từ chỗ bị thương trên vai.

Phó Hán Khanh run rẩy.

Động tác như vậy, tư thái như vậy, y rất rất quen thuộc.

Nếu là mấy ngày trước, y sẽ không kháng cự, sẽ không phản đối. Thân thể mỗi một đời chẳng qua là cái xác, đối với phòng sự, y không thích, cũng chưa bao giờ cảm thấy khuất nhục hoặc bất kham.

Nhưng mà hiện tại không thể, việc này là không đúng…

Y giãy giụa với sắc mặt tái nhợt, việc này là không đúng.

Ta đã mở mắt đối mặt với thế giới này, ta đã không còn là tảng đá ngu dốt hỗn độn mơ màng, vô tri vô giác với cảm thụ của người khác.

Ngươi không phải yêu ta, ngươi hận ta!

Việc này là không đúng.

Vì thù hận mà ôm, vì thù hận mà hôn, vì thù hận mà nhiệt liệt dung hợp.

Cuối cùng phải bị thương, không chỉ là ta, cũng có cả ngươi nữa.

Phó Hán Khanh ra sức kháng cự Địch Cửu. Điên cuồng như vậy, đau thương như vậy, thù hận như vậy, y thấy nhiều lắm rồi.

Y không còn là gỗ đá vô tri hồi đó nữa, không thể hờ hững nhìn người khác dại dột điên cuồng nữa.

Địch Cửu, ngừng lại, thế này, không đúng…

Đừng vì hận… mà thương tổn ta, bởi vì cuối cùng cũng sẽ thương tổn bản thân ngươi.

Địch Cửu cười nhẹ nhàng, một tay ôm chặt y, không cho y có đường giãy giụa, một tay đã nhanh chóng cởi xiêm y của mình: “Ngươi đã quên, là ngươi muốn ta làm tình nhân của ngươi.”

Nụ cười rất nhẹ rất nhạt, lời y nói là lạnh, ánh mắt y là lạnh, vòng tay và nụ hôn của y, cũng vẫn là lạnh băng.

Phó Hán Khanh nhắm mắt. Là ta muốn ngươi làm tình nhân của ta, là ta tổn thương ngươi đến nước này, cho nên, ta mới không thể sai lầm nữa, cho nên, ta mới không thể để ngươi lại hại bản thân nữa.

Đây là sai.

Ta hời hợt tùy ý đưa ra yêu cầu tình nhân với ngươi là sai, ngươi vì thù hận mà lựa chọn trở thành tình nhân của ta là sai.

Ngươi và ta, cực đoan theo hướng bất đồng, nhưng đều đang phạm sai lầm cùng kiểu.

Y rốt cuộc vận nội lực, trong lúc giãy giụa, hai tay chống trước ngực Địch Cửu, chỉ chờ phát lực đẩy người kia ra, song, khoảnh khắc này, y đã chần chừ.

Ngón tay chạm đến, lạnh như băng.

Lồng ngực lạnh như vậy, phảng phất không thuộc về người sống.

Trong lúc thoáng ngẩn ra này, lại một lần nữa bị Địch Cửu ôm chặt.

Phó Hán Khanh ngập ngừng, thử đưa tay, vuốt ve lưng y.

Lưng y lạnh.

Vẫn luôn, Địch Cửu vẫn luôn lạnh.

Trong ký ức, ánh mắt Địch Cửu, luôn là lạnh, thanh âm của Địch Cửu, luôn là lạnh. Đầu ngón tay Địch Cửu nhiều lần gần như đòi mạng y đó, cũng là lạnh.

Đến bây giờ, người kia ôm y, người kia hôn y, ôm và hôn y nguyên lạnh giá.

Sao có người có thể lạnh như thế?

Sao có người có thể chịu được, vĩnh viễn vĩnh viễn lạnh như thế?

Ngón tay Phó Hán Khanh rất rất chậm mà gập duỗi một chút, kế đó từ từ mở ra, dán chặt lên lưng Địch Cửu, dùng sức cực cực chậm, sau đó bắt đầu ôm lại.

Tại sao y lại lạnh như thế?

Tại sao ta trước kia chưa từng phát hiện y lạnh như thế?

Luôn một mình, luôn lạnh như thế. Có phải là ở nơi người khác không nhìn thấy, y cũng sẽ lặng lẽ run rẩy?

Cứ ôm y như vậy, cứ một mực ôm như vậy, thế thì, liệu có thể, y sẽ chầm chậm, ấm lên không?

Phó Hán Khanh bỗng nhiên thôi chống cự mà đáp lại, khiến Địch Cửu hơi sửng sốt, song y không dừng lại chút nào nữa, xuôi theo cổ Phó Hán Khanh một đường hôn lên.

Y nguyên, là nụ hôn lạnh băng.

Song, Phó Hán Khanh cúi đầu, đáp lại.

Ấm áp của y và băng hàn của người kia, im lặng dung hòa một chỗ.

Y không biết, làm thế này có đúng hay không?

Y không biết, phóng túng chuyện đáng ra là sai lầm này xảy ra, rốt cuộc có đúng hay không?

Y chỉ cảm thấy, không thể ngồi nhìn giá lạnh như vậy nữa, y chỉ nghĩ, nếu cứ một mực, cứ không xa rời nhau như vậy, biết đâu sẽ có một ngày, ấm áp của mình, sẽ làm y cảm thấy không còn lạnh giá nữa.

Thế giới bỗng nhiên xoay chuyển, cả người bị đẩy ngã lên giường.

Phó Hán Khanh không buông đôi tay đang ôm y, không hề xa cách cùng y môi lưỡi giao hòa.

Ta vừa đần vừa ngốc vừa nhát gan ngu độn, nhưng mà, ta thật sự sẽ rất nỗ lực, rất nỗ lực yêu ngươi, rất nỗ lực, rất nỗ lực thử đền bù những đau thương ta từng gây cho ngươi, như vậy, ngươi liệu có thể, bớt trách ta một chút, bớt hận ta một chút, liệu có thể, yêu ta một chút. Liệu có thể, vào một ngày nắng ấm nào đó, nói cho ta biết, thương của ngươi đã khỏi rồi, ngươi đã không còn oán trách ta. Liệu có thể… Địch Cửu… Ta biết sai rồi… vậy thì… ngươi có thể… tốt với ta một chút không.