[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 86: Ngu dốt thông minh



“Triệu quốc Phong Kính Tiết và Sở quốc Phương Khinh Trần đều đã chết.” Vừa vào phòng nghị sự, câu nói đầu tiên đâm thẳng vào mặt của Địch Cửu đã khiến Phó Hán Khanh đương trường đứng sững.

Tiêu Thương nhàn nhạt bổ sung: “Trời còn chưa sáng ta đã nhận được tin Phương Khinh Trần chết, lập tức triệu tập mọi người mở hội. Vừa mới nói hai ba câu, chuông truyền âm bên ngoài đã vang không ngừng, tin Phong Kính Tiết chết cũng đưa đến.”

Phó Hán Khanh kinh ngạc đứng ngẩn ra một hồi, lúc này mới hỏi: “Họ chết như thế nào?”

“Triệu vương tin nghe lời kẻ gian, dùng mấy tội danh rất nhàm chán xử tử Phong Kính Tiết, nghe nói lúc ấy y vừa sa trường chinh chiến quay về, tưởng thưởng nhận được chính là xử trảm trước mọi người.” Trong ngữ khí của Dao Quang đầy ý chế nhạo.

“Sở vương hình như phát hiện thư tín tư thông của Phương Khinh Trần và địch quốc, triệu Phương Khinh Trần từ trên chiến trường về triều, muốn đoạt quyền bính của y, Phương Khinh Trần nhất thời nghĩ quẩn, lại toạc bụng moi tim ngay kim điện để bày tỏ cõi lòng.” Ngữ khí của Tiêu Thương quả thực có phần dở khóc dở cười “Người sáng suốt ai chẳng biết, Phương Khinh Trần nếu thật có ý phản, chẳng cần cấu kết địch quốc, đây rõ ràng chính là hãm hại. Sự ngu xuẩn của Sở vương thật buồn cười, nhưng nhân vật lợi hại như Phương Khinh Trần cư nhiên cố chấp như thế lại càng khiến người không thể ngờ. Y chết thì thống khoái, chúng ta thì đau đầu.”

“Phương Khinh Trần vừa chết, hết thảy chính sách khi còn sống y dốc sức thúc đẩy, đều cực có khả năng bị lật nhào, huống chi hiện giờ Sở quốc ngoài có cường địch áp sát, trong có gian nịnh loạn chính, cột chống trời Phương Khinh Trần này vừa đổ, thế cục sợ càng phải loạn đến khó mà thu thập. Tất cả việc làm ăn, tất cả phân đàn của chúng ta ở Sở quốc, chỉ sợ đều phải chịu ảnh hưởng.” Mạc Ly nhíu chặt chân mày.

“Việc cấp bách trước mắt, đó là lập tức trù tính…”

Mọi người ngươi một ngôn ta một ngữ, nói không ngớt. Song Phó Hán Khanh từ sau khi nghe hiểu được tin Phương Khinh Trần và Phong Kính Tiết chết, vẻ mặt vẫn ngẩn ngơ, bốn phía đều là tiếng người, y lại chưa hề nghe lọt chữ nào.

Địch Cửu trầm mặc một hồi, chung quy không kiềm chế được, tiến lên vài bước, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên vai y.

Phó Hán Khanh lúc này mới kinh ngạc ngẩng đầu.

“Ngươi…” Địch Cửu nhìn y, muốn hỏi ngươi có ổn không? Chần chừ một chút rồi lại chẳng nói gì, chỉ mỉm cười, im lặng đứng bên y, bàn tay khẽ vỗ về vai y không thu lại nữa.

Lúc này người khác đều đã chú ý đến vẻ không thích hợp của Phó Hán Khanh, Tiêu Thương cười nói: “Đúng rồi, Phong Kính Tiết tuy nói chỉ là một tiểu tướng quân biên quan, cái chết của y không có ảnh hưởng gì với chúng ta, bất quá, y dường như là hảo bằng hữu của giáo chủ nhỉ? Bằng hữu hàm oan bị giết, chúng ta có nên thay y báo thù, gây chút phiền toái cho Triệu vương.”

Phó Hán Khanh im lặng lắc đầu, một lúc sau mới nói: “Ta và Phong Kính Tiết là bằng hữu, đây chỉ là quan hệ cá nhân, không có lý do gì, vì việc riêng của cá nhân ta mà cuốn cả Tu La giáo vào.”

Tiêu Thương liếc y một cái, người này, bao nhiêu năm rồi còn chưa học được hưởng thụ đặc quyền thân là giáo chủ, động chút là nói nào công tư phân minh, nào không nên không thể, rõ ràng là thủ lĩnh ma đầu hắc đạo, nhất định phải ra vẻ thánh nhân. Làm giáo chủ mỗi người đều phải tự hạn chế như y, giáo chủ như vậy còn mấy ai có hứng thú tranh đoạt.

Phó Hán Khanh lại nói: “Cho dù ta và y là bằng hữu, nhưng con đường của y là do bản thân y lựa chọn, cho dù cuối cùng bị giết, cũng là chuyện của chính y, ta vốn không định đi can thiệp.”

Dao Quang cười nhẹ nhàng: “Lời nói thật vô tình. Ta có nhìn thế nào cũng không nhìn ra giáo chủ lại là người lãnh khốc như thế.”

Phó Hán Khanh chỉ hơi bất đắc dĩ cười cười.

“Đã không định báo thù thay Phong Kính Tiết, chuyện của y chúng ta cũng đừng quản nữa. Trước mắt lập tức xử lý việc Sở quốc mới là đúng đắn.”

“Chúng ta phải lập tức hạ lệnh, bảo sinh ý các nơi ở Sở quốc đều tận lực đem một khoản lớn tiền tài giấu kín hoặc dời đi.”

“Phải cẩn thận chia nhỏ đại bộ phận thực lực.”

“Thông tri phân đàn các nơi, không được gây chuyện, không được cho người bắt thóp, chú ý hướng gió…”

“Tốt nhất có thể phái người…”

Mọi người nhao nhao đề xuất ý kiến của mình, Phó Hán Khanh thì một câu một chữ đều nghe rõ ràng, chỉ là đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, căn bản chẳng biết họ đang nói những gì. Trong lòng bỗng bực bội, chợt nói: “Cái chết của Phong Kính Tiết, ta không có gì để nói, mọi người cũng không cần làm gì. Phương Khinh Trần chết rồi Sở quốc đại biến gì cũng có thể phát sinh, sớm chuẩn bị cũng là tốt, ta không có ý kiến gì khác, vấn đề chi tiết thì các ngươi tự mình thảo luận đi.” Y lại quay người muốn đi.

Địch Cửu hơi chau mày, trên mặt thoáng có vẻ lo âu, khẽ gọi y một tiếng: “A Hán…”

Phó Hán Khanh thoáng ngừng bước, nhẹ nhàng nói: “Ngươi chậm rãi thương lượng với họ là được, ta đến Thiên Vương điện chờ ngươi.” Lúc này mới rảo bước rời đi.

Địch Cửu hơi nhíu mày, lại chỉ im lặng nhìn bóng lưng y đi xa.

Tiêu Thương phía sau cười nhẹ: “Rõ ràng trong lòng khổ sở, lại chẳng chịu nói. Đã không thoải mái, giết đến Triệu quốc báo thù cũng được, nhất định phải nói công tư phân minh gì đó…”

“Sợ không chỉ là không muốn liên lụy Tu La giáo, cũng bởi bản thân y luôn không muốn giết người thôi, cho dù là vì báo thù cho bằng hữu y cũng chẳng hạ thủ giết người được.” Dao Quang than nhẹ lắc đầu, cảm thấy nhược điểm này của giáo chủ, thật nên liệt vào cơ mật tối cao của thần giáo, để người ngoài biết Tu La giáo chủ sợ giết người, tất cả mọi người còn mặt mũi nào lăn lộn trên giang hồ nữa.

“Triệu quốc hiện tại thế cục rất ổn, quốc gia lại ít chiến loạn phong ba, trong chư quốc cũng xem như rất yên ổn, chúng ta ở bên đó làm ăn cực lớn, nếu thật đi Triệu quốc gây mưa gió, tổn thất của chính chúng ta sẽ khó mà tính toán, huống chi, mấy năm nay chúng ta vất vả lắm mới dần dần yên ổn hưng thịnh, người thiên hạ chịu dùng ánh mắt mới để nhìn chúng ta, nếu lại nổi sóng gió, đối địch với một nước, công phu của giáo ta những năm gần đây không phải uổng phí sao?” Mạc Ly thở dài “Đây cũng là giáo chủ suy nghĩ cho chúng ta.”

Địch Cửu thoáng mỉm cười trong lòng, thực tế chỉ sợ hơn xa như thế?

Song, lại không nhiều lời gì nữa, chỉ thản nhiên quay đầu nhìn mọi người: “Cảm khái với giáo chủ đã xong chưa, chúng ta có thể tiếp tục bàn chính sự rồi chứ?”

Phó Hán Khanh đi một mạch về phía trước, chân tự động bước lên con đường thông đến Thiên Vương điện, lòng lại mê mê mang mang, hoàn toàn không có cảm giác.

Ánh dương tươi đẹp đang chiếu cao cao trên không, trên người lại chẳng hề ấm áp, trước mắt gió xuân phả vào mặt, trong lòng cũng chẳng thấy mát lạnh.

Lại là tử vong thảm thiết, lại là thủ đoạn thảm thiết, tất cả hỉ nộ bi hoan của đời này, giây lát đã mịt mù không thể nhớ lại.

Kính Tiết và Khinh Trần, họ đã về rồi.

Kính Tiết có lẽ phải tốt hơn một chút nhỉ. Trong các học trò, y tuy rằng nỗ lực nhất, nhưng lại không dụng tâm nhất, với nhân thế, với luận đề, cực xa cách lãnh đạm, tử vong với y có lẽ chẳng có gì đâu. Ít nhất mấy đời trước, hình như là một chút xúc động cũng không có.

Nghe nói thành tích của y rất không tồi, theo lý thuyết đời này kết thúc, luận văn khẳng định có thể qua. Như vậy với y mà nói, cũng coi như là đã vượt qua bể khổ.

Chỉ là Khinh Trần!

Phó Hán Khanh mơ mơ hồ hồ đi đến Thiên Vương điện, ngơ ngơ ngẩn ngẩn thông hành không bị ngăn trở.

Đệ tử thủ vệ bên ngoài Thiên Vương điện tuy nhiều, nhưng đều biết giáo chủ là người duy nhất ngoài Thiên vương có thể tùy tiện vào ra không bị kiểm tra, tất nhiên chẳng có bất cứ ai qua lại chướng mắt.

Mà nội tầng Thiên Vương điện, khu viện rộng rãi vẫn quạnh quẽ tịch liêu không thấy một bóng người.

Địch Cửu vẫn không thích có người theo sát hầu hạ chăm sóc như vậy. Phó Hán Khanh đi vào sảnh, cảm thấy bốn phía trầm úc áp lực kịch liệt.

Khinh Trần…

Khinh Trần kiêu ngạo tự luyến, tùy hứng vô tình.

Cái người mỗi một lần tử vong đều thảm liệt mà quyết tuyệt, mỗi một lần buông tay đều lãnh khốc mà tàn nhẫn. Mỗi một lần đều dùng ánh mắt quật cường phản kích sự chỉ trích của mọi người, mỗi một lần đều thẳng lưng đối kháng sự phê bình kịch liệt của giáo sư…

Khinh Trần, đời này, rốt cuộc vẫn đã bại, đã thua, đã mất đi, đã vứt bỏ…

Khinh Trần, tự moi tim mình, là cảm giác ra sao.

Có phải là rất đau, rất đau!

Ngươi đã quay về rồi sao? Giáo sư của chúng ta, bạn của chúng ta, sẽ có người hỏi ngươi, có đau không chứ? Hay là vẫn giống như trước kia, muôn miệng một lời trách cứ ngươi thật quá đáng, thật quá đáng!

Phó Hán Khanh lại chạy ra ngoài sảnh, bước vào trong viện.

Đưa mắt nhìn, nắng gắt đầy trời chưa từng thay đổi, cúi mắt xuống, ánh dương khắp đất chưa từng thay đổi, nhưng mà từ từ đi qua lục thảo hồng hoa tiểu kiều nước chảy, vẫn không cảm thấy một chút ấm áp.

Khinh Trần, ngươi thông minh như vậy, giỏi giang như vậy, không lười biếng ngu xuẩn như ta, ngươi luôn nơi chốn nắm giữ chủ động, ngươi luôn tận tâm đi yêu, tận tâm đi làm, tại sao ngươi vẫn phải thất bại, ngươi vẫn hết lần này đến lần khác, mất đi tình yêu hoàn mỹ của ngươi.

Nếu ngay cả ngươi cũng phải thua, như vậy… ta thì sao?

Phó Hán Khanh chầm chậm ngồi xuống trước chiếc bàn đá.

Phải chăng đừng yêu cầu hoàn mỹ hà khắc như Khinh Trần, phải chăng đừng như Khinh Trần, trong mắt không chịu dụi chút xíu cát, phải chăng đừng như Khinh Trần, chỉ cần có một chút hoài nghi, một tẹo nghi kỵ, là lập tức dứt bỏ, phải chăng… chỉ cần không giống Khinh Trần… là có thể sống vui sướng… là có thể mơ mơ hồ hồ, lại vô cùng cao hứng qua hết một đời này.

Tiểu Dung thường nói, khó được hồ đồ, có phải là đạo lý này.

Khó được hồ đồ, khó được hồ đồ… nhưng mà… rốt cuộc chẳng minh bạch gì hết, cứ mơ hồ, kỳ thật vẫn minh bạch, lại phải nói với chính mình, nhất định phải hồ đồ…

Phó Hán Khanh cả người nhoài lên bàn đá, không biết sự mỏi mệt thật sâu là từ đâu mà đến.

Đừng hoài nghi, đừng suy nghĩ, đi tin tưởng mỗi một người bên cạnh, đi quý trọng mỗi một phân bảo vệ và quan tâm nhận được, đi cảm thụ mỗi một phân hạnh phúc và khoái hoạt nắm trong tay. Vì thế, mấy năm nay vẫn sống như vậy.

Y nhắm mắt, đột nhiên rất nhớ Địch Cửu.

Đột nhiên rất nhớ vẻ tươi cười của y, rất nhớ ánh mắt y, rất nhớ lồng ngực y, rất nhớ đôi tay y.

Muốn nghe y nói chuyện, muốn nhìn y mỉm cười, muốn đi cảm thụ sự ấm áp và nhịp đập trái tim y.

Đã rất lâu, dường như là khoảng thời gian rất dài dòng rất dài dòng, tại sao vẫn không tới, tại sao phải thương lượng lâu đến vậy, lâu đến vậy…

Phó Hán Khanh nghĩ với nỗi lòng mê mê loạn loạn, y cảm thấy, nếu Địch Cửu đến rồi, y sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa, nếu Địch Cửu đến rồi, y sẽ không bi thương không đâu nữa, nếu Địch Cửu đến rồi, trái tim vô duyên vô cớ bồng bềnh giữa không trung kia của y, mới có thể chân chân thành thành, rơi xuống một chỗ thực sự.

Tất cả phiền não, tất cả do dự, tất cả mê mang, tất cả cảm xúc, đều có thể chớp mắt tan thành mây khói.

Song Địch Cửu vẫn cứ chưa đến.

Sự mỏi mệt của y càng lúc càng sâu, tư niệm của y cũng càng lúc càng nóng vội, y nhoài trên bàn đá, dần dần thiếp đi.

Trong mộng chưa từng thấy Địch Cửu.

Trong mộng có không trung u tối, đại địa đỏ tươi như máu, giữa thiên địa, ở chỗ hư không vô hạn, có người một thân bạch y, sáng đoạt mắt người.

Cách rất xa rất xa, y nhận ra được, đó là Phương Khinh Trần.

Cái tên kiêu ngạo, bị công nhận là bụng dạ ác độc đó, biểu tình trên mặt là lạnh nhạt mà bình tĩnh. Ở nơi hư không xa xôi, y lạnh lùng nhìn biển máu cuồn cuộn trên đại địa.

Song Phó Hán Khanh vươn tay về phía y, cao giọng hỏi người thoạt nhìn lạnh lùng, khẳng định không biết đau kia: “Khinh Trần, Khinh Trần, móc ra trái tim của mình, có phải là rất đau?”

Nhưng mà, người nọ hờ hững quay lưng bỏ đi.

Phó Hán Khanh vội đuổi theo: “Khinh Trần, Khinh Trần ngươi nói cho ta biết, có phải là rất đau, yêu rồi, luôn phải đau đớn, động tâm rồi, luôn phải đau đớn, biết yêu rồi, luôn phải đau đớn, cho dù là thông minh như ngươi, hay là ngu dốt như ta, đều phải đau đớn như nhau, có phải không?”

Phó Hán Khanh dứt bỏ sự lười nhác trong xương cốt, dùng hết cần lực một đời đuổi theo bóng dáng đi xa kia: “Khinh Trần, ngươi luôn như vậy, toàn tâm toàn ý thực hiện, chân tâm chân ý yêu thương, nhưng cũng quan sát chăm chú toàn thần như vậy. Chỉ cần tình yêu của ngươi có một chút không hoàn mỹ, ngươi cứ thế tàn nhẫn đập nát, đâu quan tâm đồng thời vỡ nát, phải chăng cũng bao gồm chính trái tim ngươi. Vậy như ta thì sao, sống ngây ngây ngô ngô, yêu mê mê mang mang, hưởng thụ hiện trạng an bình. Không đi hoài nghi, không đi suy nghĩ, không đi nghiêm túc nhìn, nghiêm túc nghĩ, ta như vậy, thật sự có thể hạnh phúc sao, ta như vậy, cùng ngươi như thế, rốt cuộc ai đúng, lại là ai sai, ta như vậy, có phải kỳ thật có thể không cần đau, nhưng mà, sợ đau, lảng tránh đau như vậy, có phải sẽ thật sự không đau? Khinh Trần, ngươi hãy cho ta biết, ngươi và ta, ai đúng.”

Cuối trời xa như vậy, xa đến mức vĩnh viễn không thể tiếp cận, y vươn tay hướng lên không trung: “Khinh Trần, rất nhiều năm trước kia, ta cho rằng ta đã tỉnh lại, ta cho rằng ta đã mở mắt nhìn thế giới này, ta cho rằng ta có thể mở rộng lòng tiếp nhận hết thảy lại hồi báo hết thảy, ta cố gắng yêu, ta hạnh phúc vì được yêu, ta cho là ta đã trở nên thông minh, trở nên chủ động… thế nhưng… có phải là, kỳ thật chẳng có gì thay đổi hết, có phải là, kỳ thật ta vẫn ngu xuẩn như trước đây… Địch Nhất nói ta rất thông minh, chỉ cố ý không cho mình thông minh thôi, nhưng mà có phải căn bản ta rất ngốc rất ngốc, lại vẫn một mực tự cho rằng mình rất thông minh…”

“Khinh Trần, tự xé toang lồng ngực mình, tự moi tim mình, có phải là rất đau, có phải là rất đau, Khinh Trần, ngươi hãy cho ta biết, tại sao phải đem tim chúng ta giao vào tay một người khác? Tại sao phải máu thịt đầm đìa xé toang, đau không thể chịu mà moi ra, chỉ vì giao vào tay một người khác? Tại sao phải đem tim chúng ta…”

Trong mê loạn, y cảm thấy nơi nào đó ở ngực trái hơi đau, theo bản năng đưa tay đè nơi đó, y bỗng nhiên nhớ tới Địch Cửu.

Địch Cửu, nếu xé nơi này ra, trái tim ta cũng là màu đỏ chứ, cũng biết đập chứ.

Cho dù ta ngu hơn, xuẩn hơn, không hiểu lòng người, không hiểu thế giới hơn, trái tim ta cũng là nóng chứ?

Nếu đem nó giao lên tay ngươi…

Nếu đem nó giao lên tay ngươi…

Ngươi liệu có…

“A Hán, A Hán, heo lười, mau tỉnh dậy, mơ thấy gì đó, lại ở đây kêu la không ngừng…”

Một tràng hô hoán chợt kéo Phó Hán Khanh quay về thế giới hiện thực.

Mở mắt nhìn, đã là một trời trăng sao, trên người lại không hề thấy lạnh, bởi vì y đang được ôm trong một lồng ngực cực quen thuộc. Thân hình vĩ ngạn của người nọ, lồng ngực rộng lớn của người nọ, gió lạnh ra sao cũng có thể che chắn.

Dưới một trời trăng sao, trên mặt người nọ mang theo ý cười nhàn nhạt chỉ khi đối mặt với y mới xuất hiện: “Nói là chờ ta, kết quả lại ở đây ngủ.”

Phó Hán Khanh ngơ ngác nhìn y một lúc, nhẹ nhàng đưa tay kéo một bàn tay y, cẩn thận đặt lên ngực mình.

Y không biết, cách xiêm y, người kia có thể cảm giác được mỗi một nhịp đập của trái tim y? Chỉ cảm thấy có bàn tay ấm áp như vậy vỗ về, đau đớn mờ mờ trên ngực trong mộng cảnh kia liền mất sạch.

Y ở dưới trăng sao như vậy, nhìn tình nhân của y, mỉm cười như gió mát ban đêm khẽ phất bay sợi tóc: “Ta cứ chờ ngươi, nhớ ngươi, nhưng lại cứ không đợi được, ta liền nghĩ ngủ một hồi, lúc ngủ biết đâu có thể nằm mơ, biết đâu trong mơ, có thể thấy ngươi.”