Chữ viết tay trong bức thư có thể nhìn ra được dù đã luyện viết rất nhiều lần nhưng vẫn giống hệt giun bò.
[Đường Lê, hy vọng lá thư này đến được tay em.
(* 展信佳 【Zhǎn xìn jiā】có nghĩa gần giống câu tiếng Anh này “hope this letter finds you well” tui tra trên gg, nghĩa là “Hy vọng lá thư này đến được tay em”)
Không biết em có muốn mở bức thư này không, có lẽ em sẽ cảm thấy ghê tởm khi nhìn thấy tên anh.
Nhưng anh vẫn muốn biện minh cho mình vài câu, xin em đừng chê anh phiền phức, được không?
Để anh nghĩ xem, anh nên bắt đầu nói từ đoạn nào.
Em có nhớ năm em mười bảy tuổi, anh đã đeo cho em chiếc nhẫn mà mẹ anh để lại cho con dâu tương lai của bà không.
Có thể em không tin nhưng lúc đó anh đã thực sự rất thích em.
Nhưng tại sao sau này lại thay đổi?
Thời điểm gia đình em bị phá sản, người phụ nữ đó mang theo đứa con riêng của bà ta trở về Trung Quốc để tranh giành tài sản gia đình với anh.
Bố anh thiên vị muốn chuyển nhượng một phần cổ phần cho họ nhưng anh không cam lòng.
Thẩm gia rõ ràng có được như ngày hôm nay đều nhờ vào mẹ của anh, bọn họ không có tư cách động đến.
Sau khi em tiến vào giới giải trí hoạt động, anh đã gặp Diệp Khuynh Hư.
Năng lực làm việc của cô ta rất tốt, nhanh chóng giúp anh giành được sự ủng hộ của các cổ đông.
Sau khi đuổi đứa con riêng đó ra khỏi công ty, anh đưa cô ấy đi ăn mừng, anh uống quá nhiều và... anh đã lầm tưởng cô ấy thành em.
Đường Lê, em không biết đâu, mỗi ngày anh đều nhớ đến em.
Anh nhớ em đến phát điên.
Nhất là khi anh thấy tin đồn em có tình cảm với người đàn ông khác còn lên cả hotsearch, anh đã uống đến nỗi say khướt.
Anh rất muốn đón em về ngay nhưng anh không thể, cổ phần trong tay anh còn xa mới bằng một nửa số cổ phần của bố anh.
Ông ta có thể khiến chúng ta cút ra khỏi Bắc Kinh chỉ bằng một cái búng tay.
Khúm núm* chịu đựng trong suốt năm năm dài, cuối cùng cũng chờ được đến ngày ông ta lâm bệnh nặng.
(Nguyên văn: 做小伏低【Zuò xiǎo fú dī】【TỐ TIỂU PHỤC ĐÊ】 khúm núm, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Cre: gg)
Sau khi mọi quyền kiểm soát hoàn toàn nằm trong tay anh, tôi lập tức quay trở lại tìm em.
Rõ ràng anh hẳn phải rất vui mới đúng, nhưng trên đường đến, anh đã nghe thấy một vài tên đàn ông bàn tán về cơ thể em.
Lúc đó anh thực sự tức giận.
Một khi hạt giống nghi ngờ được gieo xuống, chúng sẽ bén rễ sâu tận đáy lòng.
Vì vậy, khi Diệp Khuynh Hư đưa cho anh xem những bức ảnh đó, anh gần như lập tức đã tin chúng là thật.
Ép em rút khỏi giới giải trí là vì anh muốn giấu em ở nhà và bảo vệ em.
Nhưng số phận luôn trêu đùa con người, em... đã phát hiện ra chuyện xấu của anh, anh phản bội em.
Hai ngày em rời xa anh, anh đã tìm em khắp nơi. Trái tim dường như tan nát khi không tìm được em.
Anh mang những bức ảnh đó đến chỉ muốn nói chuyện thẳng thắn với nhau.
Anh tưởng em đã phản bội anh và anh cũng đã lừa dối em. Chúng ta có thể làm hòa, cùng quên chuyện đó đi rồi quay lại với nhau.
Nhưng hình như em không còn cần anh nữa.
Anh cũng không ngờ rằng sẽ có người chụp lại những bức ảnh đó và có ý đồ phát tán chúng.
Giá cổ phiếu của công ty tụt dốc không phanh, đám người cổ đông buộc anh phải lựa chọn giữa em và cổ phiếu.
Thật xin lỗi, Đường Lê.
Thẩm Chiêu hai mươi sáu tuổi quả thực là một tên khốn nạn. Nhưng em có thể cho anh một cơ hội nữa không? Anh thực sự biết lỗi rồi.
Sau khi trở về Bắc Kinh, anh đã khôi phục lại cuộc gọi điện thoại giữa Diệp Khuynh Hư và bà ngoại rồi giao lại cho cảnh sát.
Nhưng Diệp Khuynh Hư khẳng định cô ta không biết bà ngoại mắc bệnh tim, cảnh sát tạm thời không có biện pháp.
Nhưng đừng lo, anh sẽ trả thù cho bà.
Đường Lê, anh biết em rất hận anh, nhưng anh vẫn yêu em say đắm như ngày chúng ta mười bảy tuổi.