Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 117



“Em còn nhớ cái này đúng không?” anh hỏi. Nhìn biểu cảm của Mai,Vương Đình Quân biết cô đã có đáp án trong lòng rồi.

Mai gật đầu.

Đây là chiếc lắc tay mẹ cô tặng lúc sinh nhật mười tám tuổi, có in tên của cô trên đó, cô luôn đeo chiếc lắc này bên người, nhưng sau lần đó, tiền mặt trên người cô không có bao nhiêu, chỉ đành để lại thêm chiốc lắc này, cứ ngỡ sẽ không bao giờ tìm về được, không ngờ lần này lại thấy được nó.

Cảm xúc lúc này của cô rất phức tập.

“Anh biết chuyện này lâu chưa?”

“Cũng không lâu lắm, thực ra anh không biết, nhưng khi mẹ anh nhìn thấy hai đứa nhỏ, thấy cả hai đứa đều có nốt ruồi ở dưới tai, đó là nốt ruồi di truyền mấy đời nay của nhà anh, bà ấy nghỉ ngờ nên đã đồ nghị xét nghiệm DNA, sau đó có kết quả, chính anh cũng bất ngờ.” Vương Đình Quân giải thích.

Giọng nói của Vương Đình Quân trầm khản, nghe rất ấm tái, tuy anh nói không lớn, nhưng trong phòng chỉ có hai người, vẫn rất vang.

“Nhưng mà lúc đó em gọi trai bao, chẳng lẽ Mai nghỉ ngờ hỏi.

Ách, cô đang nghĩ anh là trai bao thật sao? Cái chữ này đúng là không muốn nghe nha, đường đường là tổng tải không có gì ngoài tiền, mà phải đi làm trai bao‡ Hay là làm trai bao vì đam mê?

“Hôm đó anh đặt phòng cùng tầng với em, khi thang máy vừa mở ra thì thấy em say khướt ôm vào anh không rời, sau đó…

Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy khó giải thích một chuyện như vậy, bình thường cũng tính là chuyên gia thuyết trình, đi đàm phán bao nhiêu cái hợp đồng, thế mà chuyện này, quả thật có chúc khó…

“Được rồi, đừng nói nữa: Vương Đình Quân đang, định giải thích cho hết thì bị Mai cắt ngang.

Cô còn nhớ mang máng đoạn này, là cô vuốt má người ta, khen người ta đẹp trai.

Mất hết cả mặt mũi “Vậy anh tiếp cận em, là vì hai đứa nhỏ sao?” Đây là thứ cô sợ nhất lúc này, với tiềm lực kinh tế của anh, muốn tranh đoạt quyền nuôi con là chuyện dễ như trở bàn tay, nếu vậy, có phải cô sẽ tay trắng ra đi không?

Hai đứa nhỏ là tất cả của cô, nếu bị anh cướp ổi thì cô phải làm như thế nào?

“Không, anh không hề có ý tranh đoạt hai đứa nhỏ với em,anh chỉ muốn bù đắp những thiếu sót của một người ba dành cho tụi nhỏ, và..” Anh hiểu suy nghĩ của cô bây giờ, hai đứa con cô mang nặng đẻ đau, nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay, bây giờ cướp đi thì khác gì lấy mang cô chứ.

Anh dừng một lúc, sau đó n ‘Anh muốn cùng, em xây dựng một gia đình hạnh phúc, để con của chúng ta cũng sẽ giống như bao đứa trẻ khác, có một gia đình hoàn chỉnh, có đầy đủ tình yêu thương, trước đây, cuộc sống của anh chỉ có công việc, anh cũng không có nhiều cảm xúc với phụ nữ, nhiều lúc anh còn nghĩ mình không phải là đàn ông, nhưng một lần nữa gặp lại em, anh không tự chủ được mà muốn tiếp cận em, quan tâm em nhiều hơn”

Nghe anh nói như vậy, Mai thở phào một hơi, ít nhất cô tin tưởng người đàn ông này đã nói như vậy thì anh số không lật lọng.

Cũng không hiểu Nhưng trước mắt cô có thể làm gì khác sao?

“Gia đình hạnh phúc?” Mai lặp lại câu nói này, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra khung cảnh ấm áp những ngày Ở bệnh viện, như vậy cũng rất tốt, khung cảnh bình yên, gia đình hòa thuận, vui vẻ, cũng giống như: gia đình cô, ba mẹ yêu thương nhau, nuôi cô và anh trai lớn lên.

Bọn nhỏ có phải sẽ rất vui không?

“Đúng vậy, trước đây anh không hề có suy nghĩ như vậy cho đến khi gặp em, anh đã gặp rất nhiều phụ nữ, đủ thể loại, nhưng người cho anh cảm giác đặc biệt chỉ có em. Sau đó anh biết hai đứa nhỏ lại là con ruột của anh, thì lòng anh càng muốn che chở, bảo vệ ba mọ con em nhiều hơn,anh rất thương con của chúng ta, nhưng con không phải là lý do anh đến với em,anh chỉ muốn em hiểu rằng, anh thích em, chứ không phải vì con hay vì trách nhiệm”