Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 131



Ngân Chỉ giơ tay lên, tức quá hóa giận muốn tát Mai một cải nhưng Mai cũng không đứng yên, cô giữ chặt tay cô ta gẵn từng chữ: ‘Tôi không phải là người mà ai cũng có thể đánh đâu”

Sau đó hất tay cô ta ra, cô ta không phản Ứng kịp ngã nhào xuống đất.

Đúng lúc này bà Hương chạy ra, bà không biết chuyện gì, lúc đến gần thấy Mai hất Ngân Chỉ ra, cô ta ngã nhào xuống đất, hét lên một tiếng “Á”.

Bà Hương nhanh chóng chạy đến bên cạnh Ngân Chi đỡ cô ta dậy, lo lắng hỏi: “Cháu có sao không?”

Ngân Chỉ cũng không ngờ bà Hương lại ra đây lúc này, đây không phải là ý trời sao?

Trời đã cho vai tội gì không diễn. . Đam Mỹ Cổ Đại

“Cháu, cháu không sao đâu ạ”” Giọng nói của cô ta như thể lạy ông tôi Ở bụi này, rõ rằng là nói không đau nhưng giọng điệu lại như thể đang run rẩy, tỏ ra rất đau đớn, khuôn mặt cô ta cũng trở nên nhăn nhó hơn.

`Ôi trời, tay đã bị xước thành ra như vậy mà còn không sao? Đi, vào nhà bác xử lý vết thương cho cháu”

Bà Hương thấy mấy vết xước trên tay Ngân Chị, bà tỏ ra rất lo lắng. ‘Vì mấy người đang đứng trong vườn nên khi hất tay cô ta, cô ta bị ngã nhào xuống đất, hai tay chỐng trên nền đất nên bị xước, thấm ra vải vệt máu.

“Chỉ là vết xước nhỏ thôi, không sao đâu bác, mà bác cũng đừng trách Mai, cô ấy cũng không cố ý đẩy cháu tế đâu” Cô ta nói thì có vẻ đang biện minh cho Mai, thấy bà Hương không có ý gì trách mắng Mai nên cô ta thư vậy.

Đúng như dự đoán của cô ta, bà Hương đỡ cô ta đứng dậy thì nhìn qua Mai, bà hỏi: “Hai người có chuyện gì xây ra vậy?”

Mai cứ tưởng bả Hương sẽ như mấy mụ mù quáng, trong tiểu thuyết, ngay lập tỨc quát tháo cô xối xả, nhưng bà lại rất bình tĩnh hỏi chuyện.

“Cháu …” Mai vừa mới mỞ miệng thì ngay lập tức Ngân Chỉ cất lời: “Cháu đi ra đây thấy Mai cũng Ở đây, hai người nói với nhau mấy câu, có lẽ cháu nói gì đó không phải với cô ấy nên cô ấy… nhưng mà cháu không sao, bác đừng trách cô ấy”

Cô ta nói như thổ lỗi là do Mai hết vậy.

Mai cười lạnh trong lòng, người phụ nữ này quả là không đơn giản, cô phải tỉnh táo hơn mới được, nói không chừng cô ta lại đang ấp ủ chuyện gì đó đổ chia rõ cô và Vương Đình Quân.

Chợt nghĩ đến chính mình và Vương Đình Quân bị chia rễ, trong lòng Mai lại trầm xuống, có lễ sự thân thuộc trong thời gian này làm cô càng lúc càng nhận rõ bản thân mình muốn gì, dù sao cũng nên thử bắt đầu mối quan hệ này xem sao, nếu sau này không đến được với nhau, thì chỉ có thể nói là không có duyên phận, nhưng nếu cô cứ đóng cửa trái tim thì chắc chắn cô sẽ hối hận, huống chỉ còn có hai đứa nhỏ, cô rất muốn hai đứa nhỏ được lớn lên đầy đủ tình thương, nếu hai người đến được với nhau thì còn điều gì vui hơn nữa chứ?’ Bà Hương mặc dù chứng kiến Ngân Chỉ lớn lên từ nhỏ, nhưng ấn tượng của bà về Mai cũng không giống như Ngân Chỉ nói, bà tin vào ánh mắt nhìn người của mình, nên tạm thời bà không đứng về phía nào hết.

‘Được rồi, nếu chỉ là hiểu lầm thì không sao, sau này dù sao cũng gặp nhau, không nên để hiểu lầm quá lâu được”

Ngân Chỉ không ngờ bà Hương không truy cứu chuyện này, dù bà nhìn thấy Mai xô cô ta té xuống, chứng tÖ bà ấy rất có hảo cảm với Mai.

Cô ta dùng ánh mắt hận thủ bắn tới Mai, nhưng cô không hề tỏ ra sợ hãi hay lo lắng.

Qua chuyện này ấn tượng của bà Hương trong lòng cô càng tốt lên.

Còn Ngân Chỉ, lần này cô ta không làm được gì cô, chắc chắn sẽ có lần sau, cái tính cách đanh đá như vậy chẳng trách trai đẹp không ưa là phải rồi Mai tự nhận mình mê trai, nhưng mê trai đến mức bất chấp như cô ta thì cô đúng là vẫn xin thua.