Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 147



Nhưng anh ta số không nói mình bị phụ nữ đánh thâm mặt đâu, còn mặt mũi đâu nữa mà gặp người khác, nếu không phải hôm nay phải bản bạc dự án lớn kia thì anh ta mới không lên đây đâu.

À anh gọi em có chuyện gì.

A hèm! Em không sao.

“Nghe nói Thiên Sắc sắp tổ chức một cuộc thi thiết kế để tạo tiếng vang trong nước, em kiểm tra xem tình hình thế nảo, đăng ký cho Mai và Vân Hạ một suất tức của anh cũng không tệ nha, để em kiểm tra xem.”

Nhưng mà đăng ký cho chị dâu thì được, sao lại còn đăng ký cho Vân Hạ làm gì chứ?

Người phụ nữ đó đã cho anh ta thâm mặt thế này rồi mà còn phải giúp người phụ nữ đó nữa sao?

Vương Đình Trường khóc than trong lòng.

Nhưng vẫn quyết không nói ra nỗi nhục này!

Coi như nợ nần của hai người kết thúc Ở đó đi, sau này đừng đụng tới nhau nữa, không có điều gì tốt đẹp cả.

“À, còn nữa, đừng để tên thật của cả hai phòng trừ bất trắc.”

‘Vương Đình Trường hiểu ý anh trai, ngay lập tức đi làm việc.

Sau đó hai ngày, tấm poster về cuộc thi thiết kế thời trang của công ty Thiên Sắc được tung ra thu hút gần như toàn bộ những người Ở trong giới thiết kế.

Mai và Vân Hạ cũng nhận được tỉn này.

Hai người còn chưa quyết định có nên tham gia hay không thì đã nhận được mail của ban tổ chức gửi đến xác nhận hai người đã đăng ký thành công.

Hai người nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy.

“Mai, tớ nghĩ tớ không tham gia đâu: Nhớ đến chuyện ở công ty cũ, mặt Vân Hạ Ìu xìu, đa số người dùng không biết, nhưng giới thiết kế hẳn là hơn chín mươi phần trăm đều biết vụ việc cô ấy ăn cắp thiết kế lần đó.

Bây giờ mặc dù cửa hàng Thiên An làm ăn không tồi, doanh thu cũng bắt đầu ổn định, nhưng nếu cô ấy tham gia, chỉ sợ rằng ngay lập tức doanh số sẽ ở mức âm.

Thông tin của các nhà thiết kế phải được công khai, như vậy chỉ cần ai đó không ưa cô ấy, chỉ sợ ngay lập tức thông tin lên mặt báo, đến lúc đó cho dù cố gắng bao nhiêu cũng không thổ cứu văn được.

Ở trong giới này, chỉ cần một vết nhơ nhỏ liền khó mà tiếp tục đi tiếp chứ đừng nói lùm xùm lớn như vậy, cho dù công ty đã cố gắng hết sức để sự việc không lên mặt báo, nhưng giới thiết kế mấy ai không biết.

Mai nhìn ra được những lo lắng của cô ấy: “Tớ biết bây giờ cậu nghĩ gì, nhưng không sao, cậu không làm gì sai hết thì không cần lo:”

“Tớ không muốn đánh đổi một cái giải thưởng không biết có đạt được hay không với cửa hàng nảy, nó như là đứa con của chúng ta vậy, chúng ta đã rất cố gắng để cầm cự đến ngày hôm nay, tớ không thể mạo hiểm được'”Vân Hạ ủ rũ nói.

“Vậy chúng ta dùng tên khác để đăng ký là được rồi”

“Ách…. sao tớ không nghĩ ra nhỉ?”

“Được rồi, vậy điền thông tin xác nhận để gửi lại cho người ta đi”

‘Và thế là hai cô gái đi đến thống nhất.

Thời gian tổ chức cuộc thi là hai tuần nữa, mỗi người phải mang đến ba bộ do bản thân mình thiết kế, sau đó trình bày ý tưởng cho ban tổ chức.Vòng loại số: chọn ra hai mươi nhà thiết kế để tranh tài trong trận chung kết diễn ra vào hai tuần sau đó. SỐ lượng người đăng ký tham dự rất nhiều, mà chỉ lấy hai mươi người đi đến chung kết, tỷ lệ chọi rất lớn, vì vậy Mai và Vân Hạ chỉ tham gia để cọ xát chứ không đặt mục tiêu quá cao.