Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 155



Không thể không nói, Mike làm việc rất nhanh chóng và chỉ tiết, mọi thức cô nhóc. lến đều làm Thiên Từ khâm phục.

Cậu bắt đầu xử lý từng người một, danh sách không nhiều nên chuyện này khá dễ dàng, không bao lâu những, tải khoản của những người này bỗng nhiên bay hơi không lý do, máy tính bị virus xâm nhập hiển thị những, hình ảnh khiếm nhã nhất của chính họ.

Đó chỉ là hình phạt dành cho những kÈ ngu ngốc, bị người ta lợi dụng!

Còn trùm cuối thì cần phải làm cái gì đó để cho thiên hạ trầm trồ một chút, ai bảo dám đụng chạm đến người không nên đụng, không thể trách cậu nhóc được, muốn trách chỉ có thể trách bản thân cô ta sinh mắt ra để cho đầy đủ bộ phận, não không dùng đổ suy nghĩ mà chỉ để trưng bày.

Đầu óc của tiểu ma vương đang chuyển động, chưa nghĩ ra được phương án gì độc lạ, nếu xử lý như mấy người trước thì quá nhẹ cho cô ta.

Cậu nhóc cầm điện thoại lên, bấm số Vương Đình Trường.

‘Vương Đình Trường cũng đang đầu bay chó sửa,anh trai đi Hà Nội, toàn bộ mọi chuyện đều do anh ta xử lý, mấy hôm nay dường như không được ngủ một giấc nào cho ngon. Bây giờ anh ta đang ngồi giữa một biển giấy tỜ, thậm chí ly cà phê thư ký pha từ sáng còn chưa kịp đụng đến.

Nghe điện thoại đỔ chuông, anh ta liếc nhìn qua một cái, thấy người gọi đến là Thiên Từ mới đặt bút xuống, cầm điện thoại lên nhấn phím trả lời.

“Alo!”

“Chú Trường, là cháu”

“Thiên Từ à? Gọi chú có chuyện gì vậy?”

“Cháu cần gặp chú một chút, bàn bạc về một số chuyện quan trọng.”

Ăc,nhiều lúc anh ta còn không nghĩ đây là giọng điệu của một đứa nhóc đâu đó, bằng từng đó tuổi mà nói gì đến chuyện quan trọng, chuyện quan trọng nhất của mấy đứa trẻ không phải là ăn, chơi, ngủ sao?

Nhưng đó là những đứa trở bình thường con nhà người ta!

Còn đứa cháu này của anh ta mà nói chuyện quan trọng thì chắc cũng chuyện gì gà bay chó sủa lắm đây, không thể khinh thường đứa nhóc này được.

Bỗng nhiên anh ta liếc nhìn qua đống giấy tờ trước mặt, như đang nghĩ điều gì đó, nhếch mép một cái rồi nồi: *Để chú cho tài xế đón cháu lên công ty.”

Vậy cũng được, nhớ chuẩn bị đồ ăn trưa cho cháu, cháu hơi đi “Thằng nhóc thối!” Vương Đình Trường bất lực lên tiếng, đây là xem anh ta như người sai vặt sao? Có biết giờ phút này anh ta đang bận rộn thế nào không hả?

Nhưng chưa kịp than thở thì đã nghe tiếng túc tút từ đầu dây bên kia, rõ ràng là ngắt kết nối rồi.

Phụ nữ chưa bao giờ dám ngất máy ngang như vậy với anh tai Ai bảo nó là đứa cháu cưng của anh ta chứ?

Không bao lâu Thiên Từ được tải xế đón lên tập đoàn Thiên Hạ, trước khi đi, cậu nhóc đã nhắn tin cho.

Mai, nói với cô không cần gọi cơm trưa cho cậu, cậu đi ăn cùng chú Trường rồi.

Thiên Từ được thư kí dẫn vào trong đại sảnh của tập đoàn Thiên Hạ, những nhân viên đi ngang qua đều ngắm nhìn nhóc đến muốn tròn cả mắt, Ở đâu ra mà có một đứa nhóc đáng yêu bụ bẫm như vậy?

Mái tóc xoăn nhuộm nâu thời thượng, gương mặt mũm mĩm trắng trẻo, tuy còn nhỏ nhưng đường nét rất tỉnh xảo, cậu nhóc mặc một áo phông trắng và quần tây đến đầu gối, phía dưới đi một đôi giày thể thao màu trắng, đeo một balo màu nâu phía sau lưng, cảm giác rất năng động, đáng yêu.

Nhiều lời bản tán xì xào lọt vào tai cậu nhóc: con trai của ai mà đáng yêu quá vậy?”