Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 218



“Thằng nhóc cuối cùng cũng thừa nhận anh là ba của nó.”

“Bảo bối, tuổi thơ của các con ba không kịp tham dự vào, nhưng hiện tại và tương lai ba số cố gắng hơn đổ bù đắp cho các con được không?”

“Ba nói được thì phải làm cho được, nếu một ngày ba làm điều gì có lỗi với mẹ, thì con không cần ba nữa”

“Ừm, ba hứa!”

Cả một đoàn người tập trung tại một nhà hàng đã được đặt trước dùng bữa, không khí vui vẻ lan tỏa khắp mọi khuôn mặt.

Mai và Vương Đình Quân cũng thay đổi cách xưng hô đối với ba mẹ hai bên, ban đầu có chút ngượng miệng, nhưng dần dần rồi quen.

Buổi sáng Vân Hạ không thể có mặt nhưng ăn trưa vẫn kịp thời đến tham gia, cùng với gia đình hai bên, mọi người vui vẻ ăn uống và chuyện trò, từ nay hai gia đình là quan hệ thân thiết, cùng nhau chăm sóc bọn nhỏ, vun vén hạnh phúc gia đình.

Ăn uống xong bà Hương đưa hai đứa nhỏ về biệt thự, để lại không gian riêng cho hai vợ chồng tân hôn.

Ừm! Mẹ chồng rất tâm lý.

‘Vương Đình Quân có ý muốn đưa Mai đi shopping, quả thật từ khi quen nhau hai người chưa đi shopping chung bao giờ, cô vui vẻ đồng ý.Và thế là một buổi chiều lượn lờ ở trung tâm thương mại, mưa rất nhiều đồ mới cho cả hai người, và hai đứa nhỎ, ngoài ra còn mưa cho ba mẹ hai bên mỗi người mỘt món quả.

Sau đó cả hai cùng đi chợ đêm ăn vặt,Vương Đình Quân chưa bao giờ đến những chỗ như vậy, nhưng thấy vợ thích thú anh cũng Ủng hỘ.

“Cho tôi một dĩa chân gà nướng, bánh tráng trộn, xoài lắc…

Hai người tìm đến một quán ăn vặt nhỏ Ở trong khu chợ, Mai cầm menu lên gọi mấy món, nhưng Vương Đình Quân lại nhíu mày, mấy món ăn gì đâu mà lạ hoắc lạ hơ’ Nhìn quán ăn vặt nhỏ nhỏ, có chút bẩn anh không biết có thức ăn có an toàn vệ sinh thực phẩm không nữa.

Đây là lần đầu tiên anh đến những chỗ như thế này!

Nhìn xung quanh không khí nhộn nhịp của khu chợ, mọi người ai nấy vẫn trò chuyện, cười đùa với nhau, tất cả đều rất thoải mái.

Rất nhanh những món ăn đã được mang lên, đây đều là những món ăn vặt phổ biến của giới trẻ ở thành phố này, đặc biệt là sinh viên.Thời sinh viên của cô cũng thường xuyên đi đến đây với Vân Hạ và Ly, nhớ lại lúc đó, thật vô từ, trong trẻo, không có một thứ tập chất nào.

Mai đưa một miếng bánh tráng nướng cho Vương Đình Quân, anh cầm lấy nhưng lại không dám đặt nó vào.

miệng, còn Mai cũng cầm lên cắn một miếng dòn tan, vừa nhai ngồm ngoàm vừa nhìn anh hỏi: “Sao vậy? Đừng nói là anh chưa bao giờ ăn cái này nha?

“Ừm! Mai đang ăn cũng phải bụm miệng lại, không thể tin tưởng được, một món ăn đầy hương vị như vậy mà cũng chưa ăn.

“Thật sao? Vậy anh nói xem thanh xuân của anh đã trải qua như thế nào mà không biết món ăn này?”

“Mấy món ăn này rất phổ biến sao?”

“Chứ gì nữa,anh không biết đâu, khu chợ này và những món ăn này là thanh xuân của em đấy, không ngời thanh xuân của anh lại nghèo nàn đến vậy. Anh ăn thử một miếng đì?”

Thấy Mai hào hứng như vậy,Vương Đình Quân cũng đưa miếng bánh tráng nướng lên miệng cắn một miếng.

Bánh tráng được nướng chín, rất giòn, quyện thêm hương thơm của trứng cút, hành lá và tép khô, cùng mộc ít tương Ớt, rất vừa miệng.