Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 74



‘Vương Đình Quân chỉ có thể ngồi cùng với Mai phía sau.

“Sao anh lại nói như vậy chứ?

Cửa xe đóng lại, Mai dùng hết sức để giật tay mình ra khỏi tay Vương Đình Quân rồi chất vấn.

“Làm vợ chưa cưới của tôi làm em cảm thấy uất ức như vậy sao?” Nhìn thái độ của cô không hiểu sao.

Vương Đình Quân cảm thấy bực bội.

Dù gì thì anh cũng là một người mà mọi phụ nữ đều mơ ước, vậy mà cô lại tỏ ra chán ghét anh như vậy.

“Nhưng đó không phải là sự thật” Mai hét lên.

Vương Đình Quân nở một nụ cười tỉnh ranh hỏi: “Em đang bực mình vì có tiếng mà không có miếng sao”

“Không phải, ý tôi không phải như vậy:” Rõ rằng là anh ta muốn hiểu nhầm ý của cô.

Đồ khốn nạn.

“Ý em chính là như vậy, nếu em cảm thấy uất ức như vậy thì chúng ta yêu nhau không phải là được rồi sao? Em vừa có tiếng, vừa có miếng!”

Bùm!

Là tiếng não của cô nỔ tung!

Con người này sao lại bá đạo như vậy? Chẳng lẽ anh muốn gì là trời đất phải làm theo ý anh sao?

“Tôi không đồng ý, tôi và anh không quen không biết, nói yêu là yêu được sao?”

“Chúng ta còn nhiều thời gian để tìm hiểu nhau mà, chuyện này cứ giao cho tôi là được rồi: Vương Đình Quân cảm thấy chưa bao giờ có ai lại chê anh thẳng.

thừng như vậy, có phải anh quá chiều chuộng người phụ nữ này rồi không?

Mai không hề biết anh đang nghĩ như vậy, nếu biết chắc cô sẽ nôn hết thức ăn trong bụng ra mất, nghĩ đi, anh đã làm cho cô được cái gì mà chiều chuộng, đã thế còn bắt cô mời cơm nữa. Đó là cái mà anh gọi là chiều chuỘng sao?

Nhưng Mai không hề biết, để ăn được một bữa cơm với Vương Đình Quân, những nhân vật sừng sở cũng phải đặt lịch trước cả vài tháng.

“Anh muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ, tôi nói không, được là không được” Mai vẫn kiên quyết, hiện tại cô muốn chuyên tâm vào phát triển cửa hàng, chưa muốn yêu đương.

Huống hồ cô còn có hai đứa con riêng nữa, người như anh có thể rộng lượng được vậy sao?

“Vậy em nói cho tôi một lý do đi?”

Đúng lúc này, điện thoại của Mai đổ chuông, là Json gọi điện tới.

“Alo,Json!”

“Mai hả, em đầu rồi?”

“Em đã về trước rồi, quên mất không báo với anh, em xin lỗi!”

“Không sao, vậy về cẩn thận”

“Chào anh, vậy hôm sau em mời anh ăn một bữa cơm nhé?”

“Được”

‘Yương Đình Quân ngồi một bên nghe rõ cuộc nói chuyện giữa hai người, trong lòng đột nhiên cảm thấy bực mình vô cớ, bây giờ chính anh cũng cảm thấy bản thân mình thật trẻ trâu.

Muốn tìm cái gì đó phát tiết.