Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ

Chương 84



“Nhưng dù sao cũng không phải sự thật, trước sau ì tụi nó cũng phải đối mặt th Mai rất cảm kích chuyện Vương Đình Quân làm ngày hôm nay, nhưng rồi sẽ đến một ngày chúng cũng sẽ biết sự thật, đau trước còn hơn đau sau ‘Yương Đình Quân thật muốn hét vào tai người phụ nữ này chúng là con anh, nhưng giờ anh chưa biết phải nói thế nào để cho cô tiếp nhận được.

Nếu cô biết anh là ba ruột của bọn nhỏ, cô có cho anh tiếp cận bọn chúng như bây giờ không?

Anh không dám chắc.

“Chỉ cần bọn nhỏ vui là được, tôi không phiền, ngược lại, có hai đứa con trên trời rơi xuống như vậy, tôi phải vui lên mới phải chứ, phiền phức cải Mai không ngờ anh lại có thể thoải mái đồng ý như vậy.

Thường nói đàn ông ích kỷ, mà sao người trước mặt này lại khác như vậy?

“Thôi em cũng vào nghỉ ngơi đi, từ nay về sau tôi sẽ thường xuyên đi đón bỌn nhỎ tan trường cùng với em”

Hà?

Còn đi đón bọn nhỏ cùng với cô sao?

Là muốn xây dựng hình ảnh gia định hạnh phúc nữa sao!

Nhưng không hiểu sao trong lòng Mai lại có một tỉa mong chờ.

‘Vương Đình Quân nói xong thì lên xe thư ký Nam rời đi.

Mai vừa vào đến nhà, thấy ba mẹ và anh trai đang ngồi ở phòng khách, vẻ mặt rất nghiêm trọng như có chuyện gì tồi tệ sắp xây ra.

“Chào mọi người, con về rồi!”

“Mai, con lại đây ngồi nói chuyện với cả nhà mộc chút đi.”

Mai nhanh chóng ngồi vào ghế sô pha, hỏi “Có chuyện gì vậy ạ?”

‘Vũ Thanh Tùng đưa cho cô mấy tờ báo, tiêu đề của mấy tờ báo sáng nay cô đã đọc qua, cô quên mất Ở nhà ba mẹ với anh trai cũng đang lo lắng cho cô.

Cô đúng là một đứa con vô tâm.

“Em và Vương tổng là sao vậy!” . Truyện Xuyên Nhanh

Mai nhìn thấy cả ba người đang đổ mắt nhìn về phía cô thì nở mỘt nụ cười nói “Không có chuyện gì đâu, đây chỉ là hiểu lầm thôi.

Vì đế cả nhà yên tâm nên cô đã ngồi kể tường tận mọi chuyện xảy ra vào hôm qua.

Cả nhà nghe xong thì không còn hỏi gì nữa.

Ngày hôm sau Mai và Vân Hạ đến xưởng vải để lựa Cũng giống như những, lần trước, thống nhất loại vải rồi trả tiền sau đó cả hai ra về, số vải đã đặt sẽ được xưởng vải vận chuyển đến xưởng may mà hai người đã hợp đồng trước đó.

“Tuy nhiên, khi hai người vừa ra khỏi xưởng vải, một bóng đen bịt kín nhanh chóng đi vào.

Hai tuần sau, xưởng may thông báo đã may xong số hàng đã đặt và vận chuyển đến cửa hàng.

Hai nhân viên bán hàng tiến hành sắp xếp trang phục mới lên vị trí trung tâm để khách vào sẽ nhìn thấy ngay.

‘Với mỗi thiết kế, Mai và Vân Hạ đã thống nhất sẽ may ba cái trên một size, họ không sản xuất hàng loạt, vì mỗi ngày đều có rất nhiều kiểu mới ra, họ không dám đặt quá nhiều để hạn chế thiệt hại nhất có thể, dù sao thì vốn vẫn chưa đủ để có thể mạo hiểm.

Chiều hôm đó Mai nhắn tin cho Vương phu nhân để cho bà đến xem đồ, đây là yêu cầu của bà, mà cô cũng có thể bán được hàng nên cô không có lý do gì để từ chối.