Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 21: Móng vuốt ngứa làm sao bây giờ



Phàn Thiện đưa tay tiếp nhận một cánh hoa màu trắng từ giữa không trung bay tới, bỗng nhiên dao động. Trong đầu lóe qua rất nhiều hình ảnh.

Năm đó, trong phủ Tiên quân Tam giới, lượn lờ khói thuốc, hoa lê tung bay như mưa. Nàng cũng đưa tay đón lấy một cánh hoa như vậy, còn ngửi được mùi hương thoang thoảng. Sau đó, nử tử áo trắng ở đối diện từ trong màn hoa chậm rãi xoay người lại, ôn nhu hỏi nàng: "Tam nhi, ngươi thật sự quyết định muốn hạ giới sao?"

Trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên trả lời thế nào, một lát sau chỉ gật đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừm".

Người kia liền câu khóe miệng, bên trong ánh mắt sáng ngời xẹt qua một tia thâm ý khó có thể nhận ra. Ánh mặt trời tản ra, vài cánh hoa vây dính lên vạt áo xanh nhạt, thanh tung tuyển mỹ (*).

(*) thanh tung tuyển mỹ: rõ ràng và đẹp đẽ.

"Như vậy cũng tốt" bóng người đối diện khẽ thở dài, độ cong khóe miệng bỗng nhiên tăng thêm mấy phần tà mị: "Tam nhi a, lần đi này chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại."

"Cuối cùng rồi sẽ có một ngày gặp nhau" nàng nhẹ giọng nói, ngữ khí bình thản. Đối phương cười lắc đầu một cái: "Tam nhỉ vẫn phụ tình như vậy. Ai nha, thật nhớ Đại Cẩu đáng yêu lúc trước"

.......

Gió nhẹ phất y, tay áo thơm ngát, cảnh tượng trước đây phảng phất hiện ra trước mắt. Phàn Thiện chắp tay đứng dưới cây hoa gạo, khoác lên thân một ánh tà dương sáng chói. Một lúc lâu, một tiếng thở dài tan vào trong âm thanh của tiếng côn trùng kêu.

Bên góc tường, một con mèo trắng như tuyết nhìn chằm chằm người này, đáy mắt lộ ra cảm xúc không biết tên. Khẽ cười một tiếng, bên trong âm điệu xinh đẹp bí mật mang theo trào phúng. Nàng nhẹ nhàng phóng qua bức tường rào, tự nhiên mở miệng nói: "Ngươi ở đây đang nghĩ tới ai à?"

Người đứng dưới tán cây nghe được động tĩnh phía sau, hơi nhấc tay. Câu Nguyệt đi tới, vòng tới trước mặt nàng, nheo mắt lại nhìn, ngữ điệu cân nhắc: "Còn tưởng người tu hành sẽ thanh tâm quả dục, siêu thoát thế tục hồng trần, thì ra trong lòng ngươi vẫn cất giấu một người sao?"

Lưỡng lự bắt lấy một đóa hoa gạo đỏ thẫm nhẹ nhàng rơi xuống, sau đó lại nghịch ngợm vài sợi tóc đen xinh đẹp của mỹ nhân dưới tán cây.

Vẫn duy trì vẻ mặt hờ hững, đuôi mày khẽ nhíu khó nhận ra, không đáp lại một lời. Phàn Thiện từ trước đến giờ không thích người khác phỏng đoán suy nghĩ của nàng, cũng không giải thích điều gì. Nhưng Câu Nguyệt thấy nàng không để ý tới mình thì cho là chấp nhận.

Ánh mắt con mèo nào đó dần tối sầm. Chẳng biết vì sao, lúc này nhìn thấy dáng vẻ tịch mịch của người này lại có chút đáng ghét. Nàng bực mình, đi tới bên chân Phàn Thiện, không nói trước duỗi móng vuốt ra, sau đó mạnh mẽ cào một cái ở hoa văn trên giày thêu.

"——cào này!"

Phàn Thiện kinh ngạc lùi về sau một bước, tên thủ phạm kia lại như một làn khói chạy đi. Nàng cau mày tức giận nhìn bóng lưng biến mất ở khúc cua, lòng sinh nghi hoặc. Qua hồi lâu trở lại trong phòng, đã thấy tiểu bạch miêu nào đó đang huơ móng vuốt gãi xung quanh. Để lại trên ghế từng vết xước, vết trầy, trên mặt bàn cũng không bỏ qua.

"Ngươi làm gì vậy?" nàng lạnh giọng.

Con mèo nào đó dừng lại hành động tựa như phát tiết, đưa lưng về phía nàng trầm mặt một lát, bỗng nhiên quay đầu lại, oan ức nhìn sang: "Móng vuốt dài quá... ngứa"

Phàn Thiện sửng sốt, cuối cùng lắc đầu, ngồi xuống ghế, đối với đoàn trắng tuyết kia ôn nhu nói: "Lại đây"

Câu Nguyệt không hiểu nàng muốn làm gì, nhát mắt mấy cái, tiếp tục cào lên tủ một hồi mới chậm rãi đi qua, giống như hài tử giận dỗi. Nàng đi đến trước mặt, Phàn Thiện liền nghiêng người cúi xuống ôm lấy nàng, đặt ở trên đùi chính mình, ôm vào trong khuỷu tay, sau đó nâng lên một bên móng vuốt nhỏ đặt trong lòng bàn tay.

Sự ấm áp phía sau lưng làm Câu Nguyệt cứng đờ, thậm chí có chút không phản ứng kịp: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"

"Giúp ngươi cào móng" Phàn Thiện nói mà không có biểu cảm gì, nói xong liền lấy ra một cái giũa bằng đá tinh tế trong không trung, nhẹ nhàng để xuống móng của nàng cạo mài "Sau này không được tự tiện cào đồ trong nhà, móng vuốt không thoải mái thì nói cho ta biết"

Giọng điệu từ ái như một trưởng bối.

"Ngươi coi ta là tiểu hài tử hay là đem ta làm sủng vật rồi vậy?" tiểu bạch đoàn trong lòng quát lạnh.

Phàn Thiện dừng động tác một chút, chậm rãi nói: "Ngươi so với tiểu hài tử hay sủng vật còn khó hầu hạ hơn nhiều"

"Hừ" con mèo nào đó nghe xong giả vờ giận hừ lạnh, dù là vậy, trong mắt nàng đã có mấy phần ý cười. Nàng đem tầm mắt rời đến trên bàn tay trắng nõn của Phàn Thiện. So với bàn tay của các cô gái bình thường, người này hiển nhiên không êm diệu tinh tế như vậy, móng tay giũa ngắn gọn gàng, mặc dù không tân trang nhưng lại hết sức ngay ngắn, sạch sẽ, mà những ngón tay thon dài lại có vẻ thú vị, đốt ngón tay rõ ràng, càng khiến người ta cảm thấy đẹp đẽ.

Mà giờ khắc này móng vuốt nhỏ của nàng đã bị bàn tay này nhẹ nhàng nắm lấy, móng vuốt nhọn nhẹ nhàng chạm lên mặt đá xù xì, cảm giác có chút tê dại.

Thật ôn nhu...

Tiểu bạch miêu không nhịn được ngẩng đầu, cọ cọ lên cằm người sau lưng.

"Làm gì vậy?" một thanh âm lành lạnh nhưng không mất đi vẻ ôn hòa từ trên đỉnh đầu vang vọng vào tai. Câu Nguyệt lúc này mới ý thức được chính mình vừa rồi đã làm động tác thân mật, trong đầu ầm một tiếng, lông tai nóng lên: "Ta, ta đột nhiên ngứa trán"

Nghe xong lời giải thích tựa như che giấu này, Phàn Thiện cũng không nói nữa, cụp mắt liếc nhìn hai lỗ tai màu xám trắng bên dưới, tiếp tục động tác trên tay. Sau một lát thả móng vuốt nhỏ xuống, nói: "Được rồi, đổi tay kia"

Câu Nguyệt thoáng yên tâm, nghe lời đưa tay khác lên. Sau đó, lại không nhịn được lặng lẽ quay đầu lại nhìn lén người phía sau, lại thấy dáng dấp mặt mày chăm chú của đối phương.

Vầng sáng vàng nhạt chiếu lên áo bào, tóc đen xỏa xuống bên vai che lại một một bên cổ trắng như tuyết, mùi thơm thanh nhạt quanh quẩn bên hơi thở. Bỗng nhiên, ánh mắt người kia đối mắt đến, đuôi lông mày khẽ hất, làm như dò hỏi. Nàng vội vã quay đầu đi, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.

Nàng chưa bao giờ có tâm tình kỳ quái này...

Tiểu bạch miêu nào đó tựa trong lòng ngực người sau lưng cúi đầu không nói. Trong gian phòng yên tĩnh đến chỉ còn lại thanh âm của tiếng mài móng, còn có nhịp tim vững vàng mơ hồ sau lưng truyền tới.

Câu Nguyệt cảm nhận được tần suất bất đồng với mình trước đây, có chút sáp. Một lát sau bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Vốn dĩ ta rất xem thường những cái gọi là tu tiên chính đạo của các ngươi, thậm chí rất căm ghét. Bởi vì có rất nhiều người cả ngày hô trừ ma diệt đạo, trừng ác truyền thiện, nhưng thực tế lại làm những hành động đến người cũng không nhận ra, lập dị lại dối trá, buồn nôn muốn chết"

Dừng một chút lại nói, "Nhưng mà... ngươi thật ra lại không chán ghét như vậy. Ngươi và bọn hắn không giống nhau". Âm thanh nàng dần thấp xuống, câu cuối cùng nhỏ đến muỗi ruồi khó có thể nghe rõ.

Phàn Thiện nháy mắt thất thần. Động tác trên tay chậm rãi ngừng lại, thả cây xuống, hỏi: "Trên đầu còn ngứa không?"

"Hả?" Câu Nguyệt không hiểu tại sao nàng đột nhiên hỏi cái này. Một khắc sau, liền kinh ngạc đến không nói nên lời, bởi vì Phàn Thiện... lại giúp nàng gãi ngứa.

Bàn tay kia đặt lên đỉnh đầu nàng, thăm dò xoa xoa. Cả người nàng tê rần, chỉ cảm thấy lúc này chính mình đặc biệt mẫn cảm, những động chạm trên đỉnh đầu nàng trong lúc yên tĩnh từng chút phóng đại, cực kỳ rõ ràng tiến vào trong đầu nàng. Thậm chí nàng còn có thể tưởng tượng ra mỗi một động tác bấm tay của Phàn Thiện. Sau đó, bàn tay đó chuyển qua cằm của nàng, đầu ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng cào lấy.

Tâm Câu Nguyệt đột nhiên rung động.

Người... người này đang làm gì vậy?! Thực sự quá... làm càn! Chưa từng có người nào dám làm với nàng như vậy, cho dù là Tấn a di nhìn nàng lớn lên cũng chưa từng dám động vào nơi đó của nàng! Nhưng mà... thật thoải mái... thân hình tiểu bạch miêu run lên, càng không tự chủ cụp lỗ tai phát ra vài tiếng thở dài thỏa mãn.

Huhu... Quá thất vọng! Thật muốn che mặt chạy mất a!

Phàn Thiện cúi đầu đăm chiêu nhìn bạch miêu. Trong sách viết như vậy có thể lấy lòng con mèo, quả thực là vậy. Kỳ thực nàng cũng do dự hồi lâu mới có thể làm như vậy, dù sao tính tình của nàng lành lạnh, từ trước đến giờ đều xa cách, rất ít cùng người khác có tiếp xúc thân cận.

Hôm nay nàng có thể cảm giác được Câu Nguyệt có chút khác thường. Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng nàng cũng không muốn thấy dáng vẻ tâm tình xấu của con mèo này, cho nên mới phá lệ một lần. Mà bây giờ xem ra, dùng phương thức này giống như rất có hiệu quả.

Động tác trên tay càng ngày càng mềm nhẹ, đến nàng cũng không ý thức được trên mặt chính mình lại lộ ra ý cười.

Dần dần, tiểu bạch miêu bắt đầu ngã đầu ra. Cũng không biết là rất thư thái hay rất mệt mỏi. Mí mắt Câu Nguyệt cụp xuống, ý thức lại có chút hỗn loạn mơ hồ.

Nàng dụi dụi mắt, hơi ảo não. Từ khi linh đài bị phong ấn, nàng cũng yếu đuối như người phàm bình thường, động một chút là cảm thấy quá mệt mỏi, thường xuyên mệt rã rời, thậm chí không cẩn thận còn có thẻ bị thường, cảm hóa phong hàn.

Nàng đều đã sắp quên dáng vẻ chính mình từng làm mưa làm gió, uy phong lẫm liệt thế nào.

Từ khi gặp được Phàn Thiện, quỹ đạo sinh hoạt của nàng liền thay đổi hoàn toàn. Nếu như còn ở Ma giới, nàng lúc này đại khái đang nằm trên giường, nhìn xuống đài ca múa hái cảnh thái bình, ăn uống linh đình, thực sự là nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến chính mình có một ngày sẽ bị người phong ấn linh đài, hạn chế tự do, bây giờ còn nằm trong lòng người ta, điệu bộ dịu dàng ngoan ngoãn như vậy... để đối phương làm như vậy như vậy với mình.

Bỗng nhiên thật không cam lòng.

Nàng buồn buồn dời cằm đi, từ trong lòng Phàn Thiện nhảy xuống, lại nhảy đến đầu bàn bên kia, đi tới bên bát thanh linh.

"Ta đi ngủ trước" thân ảnh màu trắng phút chốc biến mất trong tầm mắt.

Phàn Thiện có chút bất ngờ. Lặng lẽ một lúc lâu mới đứng lên, ngưng tụ lại linh lực trong lòng bàn tay, từng chút xóa đi những dấu vết lộn xộn trên bàn.