Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 36: Vũ Linh



Mưa to tí ta tí tách không ngừng. Trong không trung mây đen càng thâm chứ không hề giảm, sắc trời lờ mờ âm u, vừa qua khỏi trưa thôi mà đã như hoàng hôn chuẩn bị vào đêm.

Phàn Thiện ngồi trước hiện cửa, lặng lặng lau chùi thanh đao màu đen.

Nàng dùng vải bông nhẹ nhàng lau lên hoa văn vân lôi trên mặt đao, từng đợt lạnh lẽo lập tức truyền vào đầu ngón tay, nàng vừa chuyển nhẹ qua liền thấy dưới lưỡi dao sắc bén phản xạ ra một đường sáng bóng trầm tĩnh. Phàn Thiện từ trong đó nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của chính mình.

Lúc này cảm giác rất yên tĩnh, mặc dù mưa đánh xuống mái ngói kêu lên những tiếng leng keng, mà trong rừng cây ở xa xa cũng bị gió cuốn chập chờn, nhưng giữa thiên địa phảng phất như chỉ còn lại một mình nàng mà thôi, tâm vô tạp niệm.

Tựa hồ đã rất lâu chưa từng có thời khắc yên lặng tự tại như vậy. Phàn Thiện để đao lên gối, nâng mắt nhìn ra ngoài màn mưa. Cách đó không xa trước mái hiên mưa đã giăng thành một tấm rèm, một cơn gió bí mật mang theo hơi nước mỏng manh thổi vào trong hành lang, thấm ướt lên mặt đất lót đá. Mà ở phía sau cánh cửa, Câu Nguyệt dường như đã ngủ say rồi.

"Xem ra thân thể vẫn còn suy yếu..." Nàng trầm thấp lẩm bẩm một tiếng, lại cầm miếng vải bông lên, lau nhẹ từ cán dao đi lên.

Lúc này bỗng nhiên thanh đao rung lên, phát ra tiêng kêu leng keng trầm thấp.

Phàn Thiện hơi nheo mắt lại, dư quang thoáng nhìn thấy một bóng dáng đang lén lút từ phía sau khe cửa bay ra, đi gần về bên này. Vì vậy nàng liền vẽ một chú quyết, trở tay phóng đi, một thân ảnh nhỏ bé liền la lên rồi ngã xuống đất, rơi bịch xuống trước mặt nàng.

"A!" Tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi vang lên, âm sắc mềm mại, lại có chút quen tai. Sương mù bay theo trên người tiểu cô nương thoáng chốc tản đi, nàng căm giận ngồi dậy, vỗ vỗ quần áo, buồn bực nói: "Sao ngươi ra tay nặng như vậy chứ!"

"Là ngươi à?" Phàn Thiện có chút ngoài ý muốn, không ngờ là con Mộng Ma mà nàng đã từng giao đấu ở Triệu gia.

"Đúng vậy. Lúc đi ngang qua đây ta vừa vặn đói bụng nên đi bộ tới" Tiểu tử kia không hề khách khí mà ngồi xuống bên cạnh nàng, thấy nàng nhăn mi lại vội vã nói: "Nè, làm gì mà dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta không có làm chuyện xấu gì nữa đâu, từ sau lần đó... ta đã hối cải làm lại cuộc đời rồi"

Âm thanh trầm xuống, tiểu Mộng Ma xoay mặt qua một bên, thần sắc có hơi xấu hổ. Qua một lát lại ngẩng đầu lên, đổi sang bộ dạng cười tủm tỉm: "Có điều giấc mơ của người nằm bên trong kia thật sự rất ngọt ngào nha, ngay cả còn chịu không nổi"

Người bên trong, là chỉ Câu Nguyệt sao? Động tác lau đao của Phàn Thiện hơi ngưng lại.

Mộn Ma lưu ý đến biến hóa này, dáng vẻ tươi cười không khỏi tăng thêm, trên khóe miệng lộ ra hai má lúm đồng tiền: "Chậc chậc, nàng làm một giấc mộng tràn ngập màu hồng rất đẹp, dạt dào cảnh xuân... hình như trong mộng ở đâu cũng có ngươi á"

Vốn tưởng là nữ tử bên cạnh sẽ lộ ra vẻ mặt khác thường, sau đó sẽ truy hỏi nàng nội dung trong mộng, nhưng lại không ngờ đối phương bỗng nhiên lạnh giọng nổi tính tình với nàng: "Trước đó là ngươi cố ý hạ chú lên Câu Nguyệt?"

"Hạ chú?" Ánh mắt của Mộng Ma mơ hồ một chút, sau đó xòe tay ra làm vẻ vô tội nói: "Chú gì cơ?"

Phàn Thiện mím môi, nhàn nhạt nhìn Mộng Ma.

"Ừ thì... được rồi, không gạt được ngươi" Mộng Ma thấy thế trận đã thất bại nên không còn cách nào là bình thản thừa nhận, "Ta chỉ là kết cho nàng ta một cái mộng không tệ thôi. Nhưng mà như vậy không phải chuyện tốt sao"

"Nàng đã gặp giấc mộng tồi tệ đó lâu như vậy, không phải nên tỉnh lại sao" Mộng Ma nói xong cũng không biết có cảm giác gì, nhịn không được thở dài một tiếng, buông thả hai chân xuống tấm ván cửa hiên nhẹ nhàng lung lay, đá một hòn đá nhỏ vào trong màn mưa phía trước.

"Huống hồ ngươi cũng thuận lợi phá giấc mộng mà ta kết còn gì. Kết mộng vừa vỡ, khúc mắc cũng đã mở ra" Mộng Ma nhìn sang đôi mắt Phàn Thiện, nhìn thẳng vào trong ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo này, "Ta biết, ngươi sẽ bảo vệ con mèo kia thật tốt"

Thật ra còn có chút hâm mộ nữa...

Mộng Ma cười nhạt một cái. Phàn Thiện dư âm tới những lời nàng vừa nói, trong lòng hoảng hốt một trận. Lúc này ở trong phòng truyền đến một chút động tĩnh rất nhỏ. Đó là một cái vươn vai, âm thanh ngáp dài, mang theo tiếng ưm khe khẽ. Ở ngoài này có thể tưởng tượng được tình cảnh mơ mơ màng màng duỗi người sau khi tỉnh ngủ của người bên trong.

"Ta phải đi rồi, không muốn chạm mặt con mèo kia" Tiểu Mộng Ma nghịch ngợm nháy mắt mấy cái: "Sau này lại đến thăm ngươi ~ ", vừa nói xong phút chốc đã hóa thành một làn sương khói bay đi.

Phàn Thiện sửng sốt một chút rồi buồn cười lắc đầu. Trong lúc nàng đang muốn thu đao đứng dậy lại phát hiện có một hơi thở xa lạ xuất hiện gần đây.

Một người vừa đi thì một người lại tới. Nàng ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy bên trong màn mưa xuất hiện một nữ tử áo trắng.

Nữ tử đi trong mưa nhưng quần áo trên người lại không có một chút vết tích ẩm ướt nào, sạch sẽ không tì vết, không nhiễm một chút nước bùn. Vị khách xa lạ đến thăm này tất nhiên không phải nhân loại, mà là một linh thể do vạn vật trong tự nhiên biến hóa thành, gọi là Vũ Linh.

Vũ Linh không phải tiên, không phải yêu cũng không phải quỷ, tính chất có chút tương tự với Mộng Ma. Nhưng trong sơn vực này đã rất lâu không có một sinh linh mỹ lệ như vậy xuất hiện qua. Phàn Thiện nhớ lại lần trước khi nhìn thấy Vũ Linh, hình như là chuyện một trăm năm trước rồi. Suy nghĩ của nàng không khỏi có chút xa xăm, mà bộ dáng bạch y phía trước do dự rồi chậm rãi đến gần nơi này...

Mẫn Nguyệt thỏa mãn từ trong giấc ngủ trưa tỉnh lại, phủ thêm một kiện áo khoác, thanh khiết thoải mái đẩy cửa ra, ngay lập tức thấy được một màn đẹp mắt khiến tâm nàng bị chèn ép lại – Phàn Thiện này thế mà lại thừa dịp nàng ngủ hẹn hò với nữ tử xa lạ!? Lại còn cười nói như vậy...

Thật là buồn cười! Vài phần nhập nhèm buồn ngủ của Câu Nguyệt ngay tức khắc biến mất, đôi mắt xinh đẹp trừng tới, nhưng còn chưa kịp lên tiếng chất vấn thì nữ tử xa lạ trước mắt đột nhiên quay lại nhìn về phía nàng.

"Là người rất xinh đẹp" Câu Nguyệt ở bên trong nghe được tiếng nói dịu dàng dễ nghe nói ra câu ấy. Mà lúc này nàng cũng nhìn thấy rõ gương mặt của vị nữ tử. Thanh tú trong sạch, dịu dàng nhu hòa, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, ôn nhuận trong như dòng suối. Còn có chút giống Liên Tâm nữa... Ừm, loại người như thế này là nguy hiểm nhất.

Mỗ mèo tức khắc sinh ra cảm giác nguy hiểm.

Phàn Thiện quay đầu lại thấy bộ dáng của nàng như gặp cường địch, không khỏi vỗ trán, thản nhiên nói: "Nàng ấy là Vũ Linh"

"Vũ Linh?" Lúc này Câu Nguyệt mới khôi phục lại thái độ bình thường, đi chân trần đạp lên sàn nhà bằng gỗ, đi tới bên cạnh Phàn Thiện ngồi xuống. Mùi hương thoang thoảng kéo tới, Phàn Thiện vô ý liếc mắt nhìn cặp bàn chân trắng nõn tinh xảo kia, ánh mắt xẹt qua móng chân sáng sủa hồng phấn trơn nhẵn, sau đó nhẹ nhàng thu hồi thanh đao trong tay.

"Thật ra... thật ra là tôi lạc đường" Nữ tử áo trắng mang theo vài phần áy náy vì làm phiền người khác, sau đó nhịn không được chau lại đôi mi thanh tú, thấp giọng nói: "Ta là linh thể do mưa sinh ra, khi hết mưa ta cũng sẽ tan biến, vòng đi vòng lại một tuần hoàn như vậy. Nhưng lần này khi ta tỉnh lại, không biết tại sao lại chuyển đến nơi này, không tìm được nơi lúc trước nữa"

Giai nhân lộ ra vẻ buồn rầu, điềm đạng đám yêu, khiến người không nhịn được mà cảm động.

Phàn Thiện nhẹ nhàng giải thích với nàng: "Nơi nay là núi Thần ẩn, biên giới của Thanh Thủy huyện"

Vũ Linh vừa nghe không khỏi giật mình, che miệng nhỏ hô lên: "Trời ạ... xa như vậy sao"

"Lúc trước ngươi vẫn luôn ở tại một nơi sao? Ta cứ tưởng Vũ Linh sẽ đi theo mấy đám mây đen chứ" Câu Nguyệt sinh ra vài phần hứng thứ đưa người tới, thuận thế dựa vào vai Phàn Thiện: "Lần này ngươi lại chạy xa như vậy"

Vũ Linh rủ mắt, trong ánh mắt khó nén ưu thương nói: "Ta cũng không biết, chỉ là mơ mơ màng màng... ta phải làm sao bây giờ đây... ta đã nói với người kia rồi" Nàng nói xong đột nhiên nhớ đến cái gì, sốt ruột ngẩng đầu lên hỏi hai người trước mắt: "Không biết nhị vị có từng gặp qua một con hồ ly màu đỏ không?"

"Hồ ly đỏ?" Câu Nguyệt nhướn mày.

"Phải" Vũ Linh gật đầu: "Nó là con hồ ly có bộ lông đỏ như lửa. Trên trán có một luồng mây như bạch văn, cực kì đẹp mắt. Nàng... nàng có đạo hạnh hai trăm năm, vừa tu được thành người"

"Nhưng mà ta và nàng lạc nhau rồi..."

Ánh mắt bạch y nhân thoáng sáng lên rồi lại ảm đạm xuống, chu xót cắn môi.

Trong màn mưa đó, các nàng vô tình gặp được nhau rồi trở thành tri kỷ, cùng nhau vượt qua khoảng thời gian tốt đẹp nhất. Nhưng nàng vẫn là Vũ Linh, nhất định sẽ biến mất theo màn mưa. Vì vậy khi trời quang mây tạnh, nàng sẽ mang theo tiếc nuối chưa từng có mà phiêu tán như làn khói.

Chỉ có điều khi nàng nàng lại thức tỉnh thì kinh hỉ phát hiện thân ảnh đỏ rực vẫn đứng ở chỗ cũ đợi nàng. Một khắc ấy nàng như sắp rơi nước mắt. Cứ như vậy, trong cuộc sống sau này các nàng sẽ gặp lại nhau trong cơn mưa không biết khi nào sẽ đến, rồi sau đó lại tách rời.

Ta không thể vẫn luôn ở bên cạnh người được – nàng nhớ rõ có một lần, nàng mang theo áy náy nói câu này với hồ ly. Đối phương nở nụ cười đáp lại nàng, may mà ta không có biến mất khỏi trí nhớ của ngươi, mỗi lần chỉ cần ngươi mở mắt ra ta vẫn sẽ ở bên ngươi, giống như chúng ta chưa bao giờ rời xa nhau.

Cho nên các nàng đã ước hẹn, cho dù không có cách nào ở bên cạnh thời thời khắc khắc, thì với cách không trọn vẹn này hãy luôn ở bên cạnh nhau. Nhưng mà... làm sao có thể chứ. Trong lòng nàng cũng có đối phương, nhưng vẫn cứ chần chừ không thôi. Cẩn thận từng li từng tí như vậy mà không nói ra, thật quá tàn nhẫn.

Trước khi cơn mưa tạnh đi, nàng đã thổi lên dũng khí hôn lên môi nàng ấy, nhưng còn chưa kịp nói ra lời từ đáy lòng thì nàng đã biến mất.

...

"Ta tới nơi này lâu như vậy rồi, ngược lại vẫn chưa từng gặp hồ ly đó" Câu Nguyệt xen mồm nói.

Vũ Linh hồi thần lại, lắc đầu cười khổ: "Cũng phải, nào có chuyện trùng hợp gặp nhau như vậy"

Phàn Thiện hỏi nàng: "Ngươi có vật gì ở gần nàng không? Nếu có thì ta có thể giúp ngươi một chút"

Trong nháy mắt tâm Vũ Linh run lên, mong chờ vui vẻ nhìn qua. Sau đó lại do dự chớp mắt một cái, rồi lấy ra một nắm lông đỏ rực ôm trong lòng bàn tay đưa tới.

Bộ lông này dùng một sợi tóc đen quấn lại, kết thành một nhúm nhỏ. Vừa nhìn vào đã biết nhúm lông đỏ này là từ trên người hồ ly, kết tóc thành đôi, ý nghĩa đã không cần phải nói rõ nữa. Đôi mắt Câu Nguyệt nhíu lại, khóe miệng cong lên.

Dưới ánh mắt đen tối của mỗ mèo, Vũ Linh có chút thẹn thùng cúi đầu xuống, Phàn Thiện không nói lời nào, nhận lấy nhúm lông, giương tay lấy ra một cái gương đồng nhỏ. Sau đó để gương đồng lên đầu gối, để nhúm lông lên giữa gương rồi vẽ ra một ám phù.

Trong miệng Phàn Thiện niệm một câu chú quyết, trong gương đồng lập tức hiện ra một luồng ánh sáng, xuyên thấu qua màn mưa, chỉ về hướng xa xa.

"Người mà ngươi muốn tìm đang ở phía Đông Nam, cách nơi này rất xa, nếu tính... chắc là trong Yên Thành cách đây hơn ngàn dặm" Phàn Thiện trả nhúm lông lại cho nữ tử đối diện.

"Yên Thành? Sao nàng lại đến nơi đó..." Vũ Linh nhíu mày thì thào một câu rồi vội vã nói lời cảm tạ, đứng dậy muốn chạy đi: "Ta phải tìm được nàng trước khi trời hết mưa"

"Chờ một chút" Phàn Thiện gọi nàng lại, thần sắc trầm tĩnh nói: "Chỗ đó có thể không nhất định có mưa. Mà chờ đến khi ngươi không ngại cực khổ mà đến đó có lẽ nàng cũng đã đi rồi"

"Ta biếT" Vũ Linh buông mi, nắm chặt tay lại, không phục mà ngẩng đầu lên, chắc chắn nói: "Nhưng ta nhất định sẽ tìm được nàng. Mặc kệ có trải qua bao nhiêu trận mưa, ta cũng muốn tìm được nàng"

Ánh sáng trong mắt Vũ Linh rọi ra khiến Phàn Thiện bừng tỉnh.

"Cũng được..." Ánh mắt Phàn Thiện không khỏi mềm dịu lại, nàng cong khóe miệng lên, thoải mái cười cười. Nàng đứng dậy đi tới trước mặt vị bạch y nữ tử, đưa vật trong tay qua: "Cái gương này, tặng cho ngươi"

"Vậy... đa tạ, đa tạ ngươi!" Viền mắt Vũ Linh nóng lên, nghìn ân vạn tạ mà tiếp nhận, sau đó xoay người đi vào trong màn mưa. Câu Nguyệt nhìn theo hướng nàng đi mà gọi: "Nè, chúc các ngươi sớm ngày gặp lại nha!"

Nữ tử ẩn mình trong màn mưa cảm kích cười đáp lại, sau đó lập tức biến mất không thấy nữa...

"Thật tốt quá, đây chính là tình yêu đó" Câu Nguyệt nhìn hướng thân ảnh đã biến mất, thấp giọng lẩm bẩm một câu. Sau đó nàng cũng đứng lên đi tới bên cạnh Phàn Thiện, cùng nàng đứng thẳng dưới mái hiên.

Qua một hồi lâu người bên cạnh mới thu hồi ánh mắt từ xa lại, nàng nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "Nè, nếu như... nếu như có một ngày ta cũng đi lạc, tìm không thấy nữa, vậy ngươi sẽ đi tìm ta chứ?"

Lần này nàng vẫn không chờ đối phương trả lời mà lắc đầu, cười nói: "Nhất định là không rồi, người còn ước gì ta sẽ đi"

Lời này nghe như đang nói đùa, nhưng dường như cũng không phải lời đùa. Đáy lòng Phàn Thiện khẽ động, nàng không biết vì sao, chỉ cảm thấy trong nụ cười của đối phương lại ẩn chứa ý tứ cô đơn, điều này lại có thể khiến nàng... có hơi đau lòng.

Phàn Thiện hơi quay mặt qua: "Nếu như ngươi không tự nguyện rời đi, ta sẽ đi tìm ngươi về"

Câu Nguyệt có chút ngoài ý muốn, góc váy đang túm trong tay khẽ nắm chặt lại. Nàng quay sang bình tĩnh nhìn nữ tử bên cạnh một chút, cuối cùng thấp giọng nói một câu: "Đồ cọc gỗ..."

Nàng giãn lông mi ra, duỗi lưng một cái thật lười biếng: "Ngược lại ta hi vọng cơn mưa này sẽ lâu một chút"

Phàn Thiện mỉm cười, cúi đầu đáp lại: "Ừm"

Bên ngoài cơn mưa thật sự dần lớn hơn, từ trong cánh rừng xa xa nghe được một trận tiếng ếch kêu. Dưới mái hiên hai ngườ sánh vai nhau mà đứng, không nói gì cả.

Dưới trận mưa liên miên này, lại một ngày nữa đã trôi qua.