Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 39: Không như mong muốn



"Cũng may ta có phòng bị bình giải dược" Câu Nguyệt lẩm bẩm một câu rồi giật nắp bình ra, đem miệng bình để dưới mũi Phàn Thiện. Nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống cổ bình, lập tức từ trong bình có một luồng sương mù bay ra, hòa vào trong hơi thở của Phàn Thiện.

Cứ tiếp tục làm một giấc mộng đẹp như vậy đi, xem như chưa có gì xảy ra cả...

Câu Nguyệt khẽ thở dài, nàng cũng không biết là vì thoải mái nên thở phào nhẹ nhõm hay là vì thấy tiếc nuối nên sầu não nữa. Nàng u oán nhìn gương mặt khi ngủ say của người nọ, muốn đưa tay lên sờ một chút rồi lại do dự ở giữa không trung, hơn nửa ngày mới suy sụp buông tay xuống, sau đó lưu luyến không rời xoay người chuẩn bị rời khỏi giường.

Quên đi, về trong bát ngủ thôi, dù sao... dù sao cũng lợi dụng được không ít hừ hừ. Mỗ mèo dư âm nụ hôn vừa rồi, lại nhịn không được chạm vào môi mình. Nhưng mà thân thể nàng còn chưa kịp hoàn toàn ra khỏi tấm chăn thì cánh tay đã bị giữ lại. Mà bàn tay đang giữ lấy cánh tay của nàng lại nóng đến hù chết người.

Câu Nguyệt bị dọa giật mình một cái: Phàn Thiện tỉnh nhanh vậy sao? Nàng bị bắt tại trận rồi sao? Thảm rồi, nhất định người nọ tức giận rồi! Chờ đã, sao tay nàng ấy lại nóng như vậy?

Nàng vừa sợ hãi vừa lén quay đầu nhìn lại thì đã thấy Phàn Thiện vẫn chưa có dấu hiệu đã tỉnh, chỉ là bàn tay kia nắm tay nàng càng lúc càng chặt nên khiến cho nàng có hơi đau, làn da vốn trắng nõn lại nổi lên một tầng đỏ ửng bất thường, thậm chí trên trán của nàng còn toát rất nhiều mồ hôi mỏng, đôi mi mỏng xinh đẹp cũng bắt đầu nhíu chặt lại, hô hấp dần nặng hơn, giống như sinh bệnh.

Câu Nguyệt nhận ra được có gì đó không đúng nên lập tức sờ lên gương mặt nóng hổi của Phàn Thiện, "Trời ạ...." Nàng bị độ nóng trên tay làm kinh ngạc lùi lại một chút, sau đó quay sang cái bình bị nàng nhét vào một bên kia, trong lòng sinh nghi ngờ: "Không phải là thuốc giải có tác dụng phụ chứ? Nhưng mà không đúng, thứ của A Yến cho làm sao có thể..."

"Ưm..."

Một tiếng kêu trầm thấp kéo hồn Câu Nguyệt trở về, nàng cúi đầu nhìn xuống thì thấy Phàn Thiện đang mơ mơ màng màng nói cái gì đó, thế là vội vã nghiêng tai đến gần để nghe.

"Khó chịu..."

Lần này thì đã nghe rõ đối phương đang nói khó chịu. Nhìn thần sắc hiện tại của đối phương mà lại nghe được một câu yếu đuối bất lực như vậy. Câu Nguyệt đau lòng cực kì, nàng cuống quít lau mồ hôi trên trán Phàn Thiện, dùng hơi lạnh trên mặt của mình dán lên mặt đối phương để giúp hạ nhiệt độ, "Phàn Thiện, ngươi sao vậy, ngươi tỉnh lại đi, đừng dọa ta mà"

Nghe được tiếng nỉ non thống khổ mơ hồ của Phàn Thiện mà nàng gấp đến nước mắt đều tràn ra. Đều tại nàng không tốt, dùng thuốc bậy bạ, nếu như, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì...

Vừa nghĩ đến Phàn Thiện có khả năng sẽ gặp nguy hiểm thì trong lòng nàng càng lo lắng hơn, khi nàng muốn lập tức đi tìm Doãn Bạc Yến để hỏi cho rõ ràng thì cánh tay lại bị nắm chặt không rút ra được. Trong lúc không biết nên làm thế nào thì Phàn Thiện đột nhiên mở mắt ra.

Hơi nước dày đặc phủ lên con ngươi kim sắc, nhìn vào như thấy một luồng sương mù.

"Phàn, Phàn Thiện?" Câu Nguyệt mừng rỡ nâng mặt Phàn Thiện lên, giọng nói cơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở: "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, ta, ta còn tưởng là..." Càng nói thì âm thanh của nàng càng nhỏ xuống vì nàng phát hiện vẻ mặt của đối phương có hơi kì lạ.

Phàn Thiện mím môi không lên tiếng, chỉ là nhìn chằm chằm nàng không hề chớp mắt, ánh mắt đó xạ lạ đến mức khiến nàng sợ hãi, nhưng mà bên trong con ngươi lại mơ hồ nổi lên một ngọn lửa, tựa như muốn cắn nuốt thứ gì đó.

Trong hơi thở tràn đầy nguy hiểm.

Câu Nguyệt hoàn toàn giật mình, nàng cũng quên động tác của mình mà chỉ ngơ ngác nhìn nữ tử trước mắt vừa ngồi dậy. Vài sợi tóc vì ướt mồ hôi nên dính lên mặt Phàn Thiện, vết ửng hồng vẫn chưa thối lui, trong mắt lại hiện lên từng sợi tơ máu đỏ rực. Nhìn vào có hơi chật vật nhưng cũng quyến rũ không thể tưởng tượng nổi, khiến người không dời mắt đi được.

Sau đó Phàn Thiện không chút thay đổi sắc mặt mà nghiêng người tới, trong khi bóng râm đang phủ tới thì Phàn Thiện nâng bàn tay mang theo độ nóng của mình mà đặt lên sau đầu của nàng.

Câu Nguyệt nhìn vào con người màu vàng không ngừng phóng đại kia thì nhìn thấy được dáng vẻ lo lắng không yên của mình phản chiếu trong đó, nàng như con mồi bé nhỏ yếu ớt bị mãnh thú ngắm tới, nhưng không lại thể chạy trốn.

Nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì đôi môi đã bị ngậm lấy, bị nhẹ nhàng mút vào, sau đó là những cái mút không ngừng áp lên, hai đôi môi dán chặt vào nhau không có một khe hở.

Ngay cả hô hấp phả trên mặt nàng cũng thật nóng hổi. Trước mắt Câu Nguyệt bây giờ là gương mặt gần trong gang tấc của người nọ, hơi thở thuộc về người nọ đang vây lấy nàng, trong mùi hương quen thuộc này lại sinh ra vài tia quỷ mị quyến rũ ngọt ngào thoang thoảng, thật sự như muốn câu lấy hồn nàng đi.

Trong đầu Câu Nguyệt đùng một tiếng, hơi nóng đánh thẳng lên đỉnh đầu nàng, từng đợt tập kích khiến nàng sắp hôn mê.

Phàn Thiện mà lại có thể... hôn nàng sao!? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao dùng thuốc giải rồi ngược lại càng xúc tác tác dụng của thuốc vậy, lẽ nào bình thuốc này thật sự có vấn đề?

Câu Nguyệt dốc sức tìm kiếm manh mối, trong lòng cũng đã loạn xà ngầu hết lên. Lúc này người nọ thừa dịp nàng không chú ý thì đem đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng của nàng.

"Ưm!" Vào, vào luôn rồi!? Câu Nguyệt cảm giác đầu lưỡi của nàng bị một vật nóng ướt khác mạnh mẽ cuốn lấy, thoáng chốc nàng như bị điện giật, nhịn không được rên lên một tiếng, thân thể cũng bắt đầu nhũn ra, không còn có thể tự hỏi mình điều gì nữa rồi.

Hai tay của nàng chống lên vai Phàn Thiện, hô hấp trở nên run rẩy, thân thể cũng không tự giác mà run theo, ngoại trừ kích động và khẩn trương thì nàng còn thấy rất bất an. Nàng chưa bao giờ bị người ta đối xử như thế này, thậm chí chuyện gì sẽ xảy ra sau dó nàng cũng không quá hiểu, mà Phàn Thiện lại điện cuồng xa lạ như vậy khiến nàng thấy rất sợ.

Thật thảm khi lại bị khi dễ trong tình huống thế này mà... Làm sao đây nàng thật không cam lòng chút nào!

"Phàn Thiện... Không... Không được..." Lúc này cả người của nàng đều bị Phàn Thiện giam cầm vào trong ngực, nàng cố gắng đánh lên vai đối phương thút thít vùng vẫy, nhưng đối phương lại chẳng hề dao động, ngược lại trên lưng của nàng bị ôm càng chặt hơn, nàng sắp không thở nổi luổn ồi.

Điểm chết người chính là trước đó nàng đã cởi sạch sẽ y phục trên người, và bây giờ thì không còn mặc lại kịp nữa, bàn tay đang dán trên tấm lưng trần của nàng đã bắt đầu không an phận mà nhẹ nhàng vuốt ve, vừa dùng sức vừa gấp gáp mang theo tính xâm lược mà mơn trớn lên làn da trắng mịn của nàng, càng vuốt thì càng đi xuống.

Sau lưng của nàng đều bị người này sờ đến đỏ lên rồi! Câu Nguyệt không những không xấu hổ mà tức giận nghĩ. Nàng cảm nhận được người phía trên đang bá đạo thăm dò, dù có chối thế nào thì cũng không thể xem thường cảm giác hưng phấn khó có thể nói ra với động tác vuốt ve không được dịu dàng lắm này của đối phương. Vì vậy nàng chỉ có thể cắn chặt lấy môi mình mà than nhẹ ra, chống cự lại ý định đầu hàng muốn lấy gì thì lấy đang không ngừng phát ra trong thân thể của nàng.

Nhưng mà lúc này nàng nhạy cảm nhận ra đầu ngón tay của đối phương đang kéo lấy dây thắt của cái yếm của mình thì mạnh mẽ căng lưng lên.

Đồ cẩu háo sắc!! Nàng dùng sức quay đầu sang một bên tránh khỏi nụ hôn nóng bổng không thể thở được này, nhưng không ngờ bên tai lại bị Phàn Thiện ngậm lấy.

"Vô lại hức..." Nàng sắp khóc ra rồi, ngay cả một chút sức lực phản kích cũng không còn nữa, mà người nọ vừa liếm vừa hôn thẳng một đường qua cổ của nàng, hơi thở nóng rực đang phun trên da thịt nhạy cảm của nàng.

Làm sao bây giờ... Sắp chịu không nổi rồi!

"Phàn... Phàn Thiện... Phàn Thiện!" Đột nhiên Câu Nguyệt có lại sức đẩy Phàn Thiện đang vùi đầu trước ngực mình ra ngoài, nàng buồn bực nói: "Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?"

Nhìn ánh mắt trống rỗng mờ mịt của đối phương mà thấy ủy khuất, "Ngươi có biết ta là ai không, hả?". Nàng như muốn trả thù nâng cánh tay Phàn Thiện lên cắn lên chỗ cổ tay một cái, dùng hết sức lực còn sót lại của mình mà cắn lên đó.

Ngươi có biết không, ngươi làm như vậy, chờ khi tỉnh lại ngươi sẽ hối hận. Đến lúc, ngươi sẽ đối mặt với chuyện đã phát sinh tối hôm nay như thế nào? Chắc chắn ngươi sẽ chán ghét ta...

Khi trong miệng nếm được mùi máu tươi nhàn nhạt thì Câu Nguyệt mới buông ra.

"Ngươi..." Đau đớn xuất hiện trên tay cuối cùng cũng làm Phàn Thiện tỉnh táo trở lại, nàng ngẩng ngơ một hồi thì trong mắt dần dần khôi phục thanh minh, tầng tơ máu đỏ rực trong con ngươi kim sắc cũng dần rút đi, khôi phục lại màu hổ phách trong suốt ban đầu.

"... Câu Nguyệt?" Âm thanh của nàng mang theo một chút khàn khàn, đến khi thấy rõ tình hình lúc này thì thần sắc của nàng ngạc nhiên không ngớt.

Phàn Thiện mạnh mẽ lùi người ra sau, theo bản năng nàng kéo áo ngủ bằng gấm của Câu Nguyệt lên muốn che lại thân thể của nàng, trong nháy mắt chạm vào ánh mắt hoảng sợ của đối phương thì dừng tay lại, lo sợ không yên không biết nên làm thế nào.

"Xảy ra chuyện gì vậy!?" Cuối cùng nàng vẫn che kín thân thể Câu Nguyệt lại trước rồi cố gắng tỉnh táo lại, "Chúng ta..."

Nhưng nàng không ngờ Câu Nguyệt lại bụm mặt xoay người sang hướng khác, thê lương nói: "Ngươi là người xấu, vừa rồi lại... lại làm chuyện đó với ta!"

"Ta với ngươi..." Làm chuyện đó? Bỗng nhiên những hình ảnh mơ hồ không lâu trước đó chợt lóe qua trong đầu Phàn Thiện, nàng lập tức nghĩ đến những vết đỏ mơ hồ trên bả vai và cần cổ tuyết trắng của Câu Nguyệt. Phàn Thiện hoảng sợ nói thầm, đây là nàng làm sao!?

Sao lại như vậ được!? Phàn Thiện cảm nhận được một chút ngòn ngọt còn đọng lại trong cổ họng của mình, nàng chống tay xuống giường đỏ mặt thở hổn hển, thứ khác thường đó vẫn chưa lui đi mà một lần nữa lại tràn lên trong cơ thể.

Không đúng! Nàng bị tính kế rồi! Lúc này hơi thở của nàng bắt được một mùi hương xa lạ làm nàng cảnh giác hươn.

Phàn Thiện cẩn thận phân biệt mùi hương lạ lùng còn lẩn trong không khí, ánh mắt đột nhiên sắc bén.

Nàng thật quá sơ suất!

Phàn Thiện quay sang liếc mắt nhìn sâu vào Câu Nguyệt rồi xoay người đi xuống giường, với tay phủ áo khoác lên người rồi biến mất trong không khí, "Câu Nguyệt, một lát nữa ngươi phải giải thích rõ ràng tường tận với ta!"

...

"Sao ngươi không hưởng thụ ôn nhu thêm một chút mà mới sáng sớm đã đến chỗ ta thế?"

Ngày mới vừa đến được không lâu thì Doãn Bạc Yến đứng dậy rửa mặt, sau khi rửa mặt xong thì bôi một chút lớp cao(*) rong biển ngọc trai đen lên mặt, lúc này nàng thấy Câu Nguyệt hồn bay phách lạc đi vào tiểu lâu của mình, ngây ngẩn ngồi trên nhuyễn tháp đờ ra.

(*) cao: kem (dưỡng da).

Doãn Bạc Yến xoay qua xoay lại nhìn vào gương rồi dành chút thời gian liếc mắt nhìn người nọ: "Nè, ngươi làm sao vậy. Tối hôm qua thuận lợi không?"

"Không hề, ta tự thú, sau đó đã bị đuổi ra khỏi cửa rồi..." Mỗ mèo gục đầu xuống.

"Hả? Tự thú?" Doãn Bạc Yến bỗng dưng đi đến bên cạnh nàng: "Ngươi không theo cách của ta sao?"

"Ban đầu thì làm đúng theo cách của ngươi... thả mê hương xong thì ta cởi hết nằm lên giường Phàn Thiện đợi nửa canh giờ sau nàng tự tỉnh lại" Câu Nguyệt có chút thẹn thùng, nhớ lại những gì tối hôm qua mình đã làm, "Nhưng mà sau đó thì ta..."

"Ta cũng không có dạy ngươi như vậy mà, bà cô của ta ơi!" Doãn Bạc Yến cắt ngang lời Câu Nguyệt, nàng hầm hầm đi tới, vươn một ngón tay ngọc ngà chọt lên trán người trước mặt: "Ta cho ngươi cái bình mê hương trân quý đó là muốn để ngươi tự mình làm chứ không phải nằm đó chờ Phàn Thiện làm! Ta muốn để ngươi nắm bắt cơ hội để cưỡng gian gạo nấu thành cơm đó, ngươi có hiểu không!?"

Câu Nguyệt cúi đầu, một lát sau mới rầu rỉ nói: "Sau đó ta nghĩ lại thì thấy không có ý nghĩa gì hết, nên ta giải dược cho nàng". Nói xong nàng mới chợt nhớ tới cái gì, tức giận nhìn Doãn Bạc Yến: "Ngươi cũng tốt quá ha còn nói ta! Tên quạ đen chết tiệt nhà ngươi thiếu chút nữa hại chết ta đó biết không, còn cho ta thuốc giải giả, ngươi cố ý!"

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi là quạ đen!" Doãn Bạc Yến bắt lấy ngón tay đang chỉ trước mặt mình.

"Rõ ràng chính là quạ đen"

"Bây giờ ngươi tới đây tìm ta trút giận hả? Thật vô dụng!" Doãn Bạc Yến tức giận nói: "Ta vốn biết ngươi sẽ không làm được chuyện gì ra hồn nên mới cho ngươi một bình thuốc giải khác được làm riêng để lừa ngươi, kết quả lại là lãng phí đồ hiếm của ta. Thật tức chết đi được, còn cởi hết nằm ở đó chờ, còn có sắc tâm mà không sắc đảm giải dược cho người ta, làm mất mặt Ma tộc chúng ta..."

Nhưng rồi nàng nghĩ lại, không đúng, "Đêm qua Phàn Thiện đều dùng hết cả hai bình, vậy mà trong tỉnh trạng không quá thanh tỉnh, dục hỏa đốt người lại không làm gì với ngươi sao?"

"Không có, không có làm gì hết" Mỗ mèo chột dạ.

"Cái gì!!? Một món bảo vật cởi áo cởi thắt lưng nằm trên giường để mặt người hành sự như thế, cho dù cá có chết cũng sẽ nổi sắc tâm đó! Vậy mà nàng ta lại..." Doãn Bạc Yến giận dữ vỗ bàn một cái, lớp cao mới vừa thoa lên mặt bị rách ra, nhìn vào dữ tợn dị thường: "Hừ, đúng là không bằng cầm thú!"

"Đừng giận mà ~ " Câu Nguyệt thấy nàng tức giận như vậy liền lấy lòng đến giúp vỗ ngực thuận khí. Ai, tối hôm qua lúc mấu chốt suýt đã bị ăn sạch thì nàng kêu dừng lại, sau đó bị bắt quay mặt vào tường hối lỗi, cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà, tốt nhất là đừng nói tới những thảm kịch này nữa.

"Được rồi, đừng giận" Câu Nguyệt dịu dàng dỗ Doãn Bạc Yến.

"Ta có thể không giận sao" Doãn đại mỹ nhân trừng mắt đến.

"Nhưng ta không thích như vậy mà" Câu Nguyệt rũ mắt xuống, "Ta không muốn dựa vào mê dược để vui thích nhất thời, sau này Phàn Thiện chắc chắn sẽ hận ta cả đời. Nếu thật sự ta làm vậy, nói không chừng Phàn Thiện sẽ đoạt tuyệt với ta, từ nay về sau không gặp ta nữa"

"Ngươi... Ngươi!" Doãn Bạc Yến giơ tay lên chuẩn bị gõ lên trán Câu Nguyệt nhưng rồi buông xuống, lắc đầu. Xem ra nha đầu này thật sự rơi vào lưới tình rồi, nhưng mà lời nha đầu này nói cũng không phải không có đạo lý.

Chỉ là với vách núi băng Phàn Thiện này, nếu không binh hành hiểm chiêu (*) dồn vào chỗ chết sau đó nảy sinh thì phải dựa vào nước chảy đá mòn, chịu đựng lâu dài rồi sẽ có ngày hóa giải phòng tuyến đó. Như vậy xem ra đã được định trước là một cuộc tình khó khăn rồi. Huống chi tương lai hai người bọn họ phải đối mặt với rất nhiều chuyện như việc trả thù của Thanh Xà tộc, sự truy sát của Ma giới, tiên ma phân tranh... Nếu như thật sự ở bên nhau e là muốn bỏ trốn cũng không có chỗ để trốn...

(*) Binh hành hiểm chiêu: là một dạng thành ngữ, chỉ trong tình thế nguy cấp đưa ra kỳ chiêu (chiêu hiểm) có thể sẽ tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế. (Cre: punyleland.wordpress.com)

Thật là làm nàng lo chết rồi.

"Được rồi tránh ra một chút, đừng nhân cơ hội mà thoa cao của lão nương!" Doãn Bạc Yến tức giận đánh lên bàn tay đang để trước ngực của mình, sau đó đứng dậy đi rửa mặt. Chờ đến khi trên mặt đã sạch sẽ thì đi thẳng vào buông trong thay y phục, không hề liếc mắt nhìn bên này nữa.

Câu Nguyệt vội vã nói: "Vậy, vậy trước khi Phàn Thiện tha thứ cho ta thì ta ở chỗ ngươi nha"

"Chỉ giỏi có việc này!" Bên trong buồng truyền đến một câu mắng yêu, nghe vào tai dường như đã hết giận không ít, "Quên đi, tỷ tỷ ta mặc kệ, các ngươi tự mình giải quyết đi"

Không lâu sau, Doãn đại mỹ nhân trang điểm gọn gàng đẹp đẽ thướt tha đi ra, khôi phục lại bộ dáng yêu nghiệt ngày thường, nàng nói với Câu Nguyệt: "Nè, hôm nay ta muốn ra ngoài chơi, người đi không?"

Câu Nguyệt như một đứa bé ngoan, lắc đầu nói: "Không đi, ta muốn ở cùng nơi với Phàn Thiện"

"Hừ, vậy ngươi đi dỗ Phàn mỹ nhân nhà các ngươi đi, tỷ tỷ ta đây rủ con dâu cùng đi"

"Được được được, mau mau đi tìm mấy tiểu yêu tinh của ngươi đi" Câu Nguyệt khoát tay, Doãn Bạc Yến thấy vậy thuận thế xoay lại vuốt lên gương mặt hoàn mỹ của nàng nói: "A, vậy thì chờ ta mang về cho ngươi mấy bản xuân cung đồ cực phẩm nha"

"Nè!"

"Haha, thật đáng yêu..." Doãn Bạc Yến trêu chọc xong thì lắc người như rắn nước đi ra ngoài, tiếng cười của nàng đều vang dội một đoạn đường xa.

Câu Nguyệt bĩu môi, sau đó cũng nhanh chóng sửa sang lại bản thân, đổi sang một bộ y phục thanh lịch. Khi nàng vừa ra khỏi tiểu lâu thì thấy bóng lưng Phàn Thiện đang muốn đi ra ngoài cửa.

Nàng chạy vài bước tới, nhẹ nhàng kéo lấy góc áo xanh nhạt của đối phương: "Phàn Thiện"