Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 42: Việc ngoài ý muốn



"Nháy mắt sao?" Phàn Thiện cảm thấy quái lạ.

"Hoặc có thể nói là mi gió cũng được nữa... là kiểu thế này" Câu Nguyệt thấy bộ dáng rủ mi chăm chú suy nghĩ của Phàn Thiện thì nổi ý trêu đùa, vì vậy nàng giơ hai ngón tay lên trước môi, đưa mắt nhìn kỹ người trước mặt rồi hôn một cái lên tay, sau đó xòe tay ra, chậm rãi thổi nụ hôn vừa rồi bay đến đối phương, mị nhãn như tơ, thổi khí như lan (*).

(*) Thổi khí như lan: đại ý là hành động tự nhiên.

Một loạt động tác này được thực hiện vô cùng hoàn mỹ, Câu Nguyệt dịu dàng hỏi: "Hiểu chưa?"

Khóe miệng của nàng hơi nhếch lên, ánh sáng bên trong con ngươi hẹp dài chuyển động, mang theo khiêu khích quyến rũ không nói nên lời.

Tựa như đây không phải phạm trù nháy mắt nữa mà thuộc về to gan lớn mật trêu chọc rồi. Không ngờ tính tình của Miêu Tộc lại hào phóng như vậy... Lần đầu tiên trong cuộc đời Phàn Thiện bị mi gió nên có chút đăm chiêu, ánh mắt của nàng dừng lại trên hai cánh môi anh đào kia một chút rồi dời đường nhìn đi, "Thì ra là vậy".

Câu Nguyệt chú ý đến vẻ biến hóa trên thần sắc của người bên cạnh nhưng lại thấy đối phương bình thản như thường, giống như thật sự lặng lẽ ghi nhận hành động vừa rồi là tập tính của mèo vào trong lòng vậy, một chút dấu hiệu bị mê hoặc cũng không có, khiến Câu Nguyệt có chút nản lòng.

Lấy sắc mê hoặc một chút cũng không có tác dụng gì, thật chán...

Lúc này, dư quang khóe mắt Phàn Thiện lại thoáng nhìn đến một thân ảnh quen thuộc ở giao lộ phía trước. Cho dù đó chỉ là chuyện vừa xảy ra trong chớp mắt nhưng thân hình của người nọ vẫn bị nàng nhạy cảm bắt được, hơn nữa còn là hơi thở ma mị mà nàng quen biết.

Thật sự rất đúng giờ. Sắc mặt Phàn Thiện thay đổi, đáy mắt hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.

"Câu Nguyệt"

"Hả?" Câu Nguyệt từ trong u oán hoàn hồn lại, không rõ vì sao người này đột nhiên nghiêm túc như vậy.

"Ngươi đi vào trong quán trà ngồi chờ ta một chút" Phàn Thiện cũng không có giải thích quá nhiều mà chỉ lấy ra một túi tiền nặng trịch đưa cho nàng, tiện thể căn dặn: "Đây là ngân lượng. Nếu ngươi không ngồi yên một chỗ được thì đi lại xung quanh đây, nhưng không được đi quá xa, ta xử lý việc xong sẽ quay lại tìm ngươi"

"A, ngươi đi đâu ta đi theo đó!" Câu Nguyệt vội vã bắt lấy ống tay áo Phàn Thiện.

"Không được, không thể dẫn ngươi theo"

"Làm gì không cho ta theo, lén lén lút lút..." Nếu không phải hiểu rõ tính tình của đầu gỗ này thì nàng cũng rất hoài nghi có phải đối phương lén gặp nhân tình không.

Phàn Thiện mím môi không nói, nhưng trong ánh mắt tràn đầy sự nghiêm túc không cho phản đối.

Thấy Phàn Thiện đã đưa ra quyết định, sẽ không dễ dàng vì nàng mà thay đổi nên Câu Nguyệt cũng không cưỡng cầu nữa, chậm rãi buông cánh tay đối phương ra, lo lắng hỏi: "Vậy có nguy hiểm không?" Đột nhiên muốn rời đi một mình như thế, rốt cuộc là xử lý việc riêng gì đây.

"Không đâu" Thần sắc Phàn Thiện hơi dịu lại, ngữ điệu cũng ôn nhu một chút: "Ở gần đây chờ ta, ta sẽ nhanh chóng trở về. Nghe lời"

Câu Nguyệt bị ngữ khí như dỗ dành con nít này làm cho sửng sốt một hồi, nàng còn chưa kịp nói cái gì thì thân ảnh trước mắt đã nhanh chóng rời đi.

Không cho theo thì thôi... Mỗ mèo bĩu môi một cái, trong lòng hơi buồn bã lẩm bẩm nói: "Ta cũng không phải loại thích dính người như vậy..."

Nhưng mà nhìn nhìn tứ phía tức khắc mất hứng đi dạo chơi. Không có người nọ đi cùng thì còn ý nghĩa gì nữa... Nhưng mà, cũng không thể đứng một mình ở chỗ này được, chẳng lẽ làm hòn vọng phu sao? Nàng dò xét nhìn một vòng, cuối cùng nhìn trúng một con phố nhỏ có khá nhiều người đi đường ở phía xa xa, "Ừm... chỗ đó đi"

Câu Nguyệt đi đến con đường nhỏ kia dạo một hồi thì vô tình nhìn thấy một người rất quen mắt.

"A Lễ, đây là mèo của nhà Vương thẩm, đừng có đưa sai nhà đó" Bên trong một y quán, một nam nhân trung niên có bộ dáng đjai phu đứng ở cửa nói chuyện với một người trẻ tuổi vừa bước ra ngoài. Mà nam nhân trẻ tuổi có gương mặt tuấn tú kia chính là Tam thiếu gia Đường gia đã từng gặp ở Đường phủ.

"Sao hắn lại xuất hiện ở đây?" Câu Nguyệt buồn bực nói.

"A, biết rồi" Đường Tam thiếu gia ôm lấy mèo, vui tươi hớn hở đáp lại, lúc này bên trong y quán lại có một nam nhân ôm một tiểu hắc khuyển (chó mực) đi ra cười với hắn: "A Lễ ngươi nên về nhanh đi, A Phúc nhà ta còn chờ ngươi đến xem giúp đó"

"Nhanh thôi nhanh thôi ~" Hắn vừa đáp lại vừa chạy đi thật xa.

Xem ra vị Đường Tam thiếu gia này chạy tới đây học y sao? Còn là đại phu xem bệnh cho sủng vật. Câu Nguyệt cảm thấy khá thú vị nên đã đi theo hắn.

Mà ở một nơi khác, trên mặt cỏ trống trải nào đó ở ngoại thành chợt bị một trận cuồng phong thổi qua, sau đó thì xuất hiện hai thân ảnh.

Một nam nhân có thân hình cao lớn, mặc trên người bộ giáp màu đen, trên vai đeo một đại đao lạnh lùng, còn trên mặt thì in hằn một vết sẹo dữ tợn làm tăng thêm vài phần hung ác của hắn. Bây giờ chỉ thấy nam nhân cả người toát ra hơi thở yêu ma này đang nhìn chằm chằm rất lâu vào nữ tử lạnh lùng trước mắt, thần sắc càng phát ra cuồng ngạo.

"Rất tốt, có can đảm có sáng suốt, dám hẹn ta ra" Hắn nhếch môi cười tà, trong mắt lại hiện ra vài phần thưởng thức.

Phàn Thiện nhàn nhạt hỏi: "Ngươi là ai, sao phải làm như vậy?"

"Chuyện này thì ngươi không cần quản, chỉ cần biết ta là người Ma giới phái tới bắt con mèo kia" Nam nhân kia vung tay lên tỏ ý nàng đừng xen vào, "Có điều tuy là có lệnh trong người nhưng sau khi thấy ngươi vẫn không nhịn được thay đổi ý định. Con người của ta từ trước đến giờ rất hiếu chiến, phàm là nhân vật lợi hại đều muốn liều mạng với hắn một trận"

"Ta biết ngươi cũng không tầm thường, cho nên bây giờ ta cho ngươi cơ hội này" Hắn nâng tay vén những lọn tóc đỏ trên trán mình lên, sầu não nói: "Dù sao đã lâu rồi ta không tìm được đối thủ đánh vài trận, thật sự rất chán..."

Khóe mắt Phàn Thiện khẽ híp lại khó nhận ra.

"Nè, chỉ cần ngươi thắng ta, chuyện của các ngươi ta không xen vào nữa, vả lại ta còn có thể đảm bảo trong hai tháng này sẽ không có ai quấy rầy các ngươi" Nam nhân tóc đỏ lộ ra một dáng tươi cười mà hắn tự nhận là mê người nhất, nhưng trong mắt lại dần hiện lên hung quang, gằn từng chữ nói: "Nhưng nếu như thua, vậy thì ngoan ngoãn giao Câu Nguyệt ra, nếu không -- haha, ngươi cũng sẽ..."

Hắn còn chưa nói xong thì đột nhiên có một luồng khí mạnh mẽ đánh thẳng tới. Hắn cả kinh nghiêng người né tránh, sau đó rút đao ra chỉa về phía nữ tử dối diện, tức giận nói: "Ta còn chưa nói xong ngươi đã xuất thủ, thật không hiền chút nào! Những kẻ tu chính đạo các ngươi tàn nhãn xảo trá như vậy sao!"

Phàn Thiện đã dùng nội lực ở trong tay, vẻ mặt không chút thay đổi nói với hắn: "Đừng có lãng phí thời gian"

...

Câu Nguyệt cũng không có đi theo quá gần mà chỉ đứng cách đó không xa từ từ đi tới, vừa đi vừa nhìn phong cảnh giết thời gian. Khi thấy Đường Tam thiếu gia đi ra ngõ nhỏ thì nàng cũng chuẩn bị đi theo ra ngoài, nhưng lúc đi đến mép giao lộ thì bỗng nhiên xuất hiện một thân hình cao to.

Thân hình cao to này toàn thân đều mùi rượu, khi thấy nàng thì kinh ngạc một chút, sau đó trên mặt hiện lên thần sắc khiến người chán ghét, hắn ném vò rượu trong tay đi rồi giang hai tay ra ngăn cản lối đi.

"Hai vị tiểu nương tử muốn đến chỗ đó sao?" Hắn nở nụ cười d.âm đãng tiến đến gần.

Hai vị? Mùi hôi thối của người này khiến Câu Nguyệt nhíu mày lui về sau một bước. Sau đó thì dừng lại, quay đầu ra phía sau thì nhìn thấy một nữ tử lạ lẫm không biết xuất hiện từ bao giờ.

Nàng ta hiển nhiên đã bị hoảng sợ, hai mắt rưng rưng, nhu nhược yếu ớt như con thỏ. Câu Nguyệt nhìn bộ dạng nho nhã của nàng ta giống như là tiểu thư khuê các, nàng nghĩ thầm có phải là tiểu thư nhà nào trộm chạy ra ngoài dạo chơi không.

Chỉ là không ngờ vị tiểu thư này còn có vài phần dũng cảm, nàng ta cắn môi, nắm chặt bàn tay lại, đỏ mặt tự mình đứng ra, trách mắng: "To gan, ngươi, ngươi dám vô lễ trên đường!"

Đáng tiếc âm thanh của nàng quá mềm yếu, một chút uy hiếp cũng không có. Nam nhân kia thì càn rỡ hơn, hắn tiến lên một bước muốn đưa tay bắt lấy nàng ta: "Cái gì trên đường, rõ ràng là trong con hẻm hẻo lánh mà, cũng không có người nào khác... Khà khà, không nghĩ tới ở đây có nhiều mỹ nhân như vậy haha. Lần đầu tiên đại gia ta tới đây, không bằng nhị vị tiểu nương tử đi chơi với ta đi?"

Câu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, mà nữ tử bên cạnh đã lên tiếng hô: "Cứu mạng!". Ngược lại lần này giọng nói rất lớn.

Đường Tam thiếu gia đi qua khỏi con ngõ nhỏ chưa được bao xa nghe thấy tiếng kêu cứu thì dừng bước lại.

"Cứu mạng!" Lại vang lên một tiếng nữa. Hắn nghe rõ rồi thì lập tức ôm mèo đi ngược trở về, chờ đến khi thấy một màn trước mắt thì hiểu rõ, hóa ra có người ức hiếp dân nữ!

Buồn cười thật, ban ngày ban mặt, có còn vương pháp hay không!!! Hắn hùng hồn lên để mèo sang một bên, xắn tay áo chạy hầm hầm tới: "Nhị vị cô nương đừng sợ, ta tới cứu các ngươi... A!"

Một quyền mạnh mẽ đánh thẳng vào mặt Đường Tam thiếu gia: "Con tôm này ở đâu ra vậy, còn dám làm anh hùng chọc trò vui của lão tử!"

Một điểm sáng vừa lóe lên trong mắt vị tiểu thư qua đường nào đó bây giờ đã tắt ngủm. Đường Tam thiếu gia bụm mặt, ở vành mắt lập tức biến thành màu xanh tím.

"A, ngươi..." Nàng ta vừa nhìn thì sợ hãi, vừa thốt lên một tiếng rồi vội vàng bịt miệng lại. Đường Tam thiếu gia lại không thấy phục, hắn cắn răng xông lên phía trước, kết quả mới bị đánh vài cái đã biến thành đầu heo, té xỉu trên mặt đất.

"Mau dừng tay lại đi!" Vị tiểu thư nào đó nhìn thấy sắp xảy ra án mạng thì vội vã chạy tới, nàng ta cũng bất chấp nam nữ cái gì đó liền cúi người xuống nâng tay lên kiểm tra mặt của Đường Tam thiếu gia, nhưng khi thấy hắn nhắm chặt con mắt màu xanh tím, dưới mũi cũng đã chảy máu thì gấp đến rơi lệ.

"Ha, đau lòng như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi coi trọng tên tiểu bạch kiểm này? Nữ nhân ngây thơ như các ngươi vậy mà thích mấy tên tiểu bạch kiểm thư sinh, văn nhược dối trá, đoản mệnh chết sớm này, có gì tốt chứ!" Tên nam nhân cao tỏ trưng vẻ mặt xem thường, nói xong còn hèn mọn cười nói: "Vẫn là theo bổn đại gia đi. Khà khà, hai vị tiểu mỹ nhân ~". Hắn nói xong thì vương bàn tay to đầu dầy mỡ ra muốn sờ lên mặt Câu Nguyệt.

Chậc chậc, trên đời này lại có mỹ nhân như tiên nữ thế này, hôm nay quả thật quá may mắn haha ~.

Câu Nguyệt nheo mắt lại, trực tiếp nắm lấy móng heo đang thò đến trước mắt dứt khoát gập lại, động tác nhanh đến mức khiến người khác không kịp phản ứng.

Rắc một tiếng giòn vang, đó chính là tiếng kêu đau đớn khi chặt thịt heo.

"A!! Đau quá đau quá đau quá, gãy mẹ nó rồi!!" Tên nam nhân cao to hoàn toàn bất ngờ, hắn đau đến mức cảm giác đều tan rã hết liền vội vã vẫy tay xin khoan dung.

Câu Nguyệt thật muốn vặn gãy cái đầu của hắn xuống luôn, bây giờ tay của nàng bị dính dơ còn không nói, thế mà còn bị hắn phá hủy tâm tình. Đúng là chết không thấy tiếc! Nàng vung tay lên, hung hăn đánh một cái tát lên mặt hắn.

Tên nam nhân cao to bị đánh đầu đều lệch ra sau, cả người đều bị đẩy đến bên tường gạch, sau đó ngồi phịch xuống đất, phun ra mấy ngụm mái, hắn ngây người một lúc rồi bắt đầu kêu cha gọi mẹ.

Vị tiểu thư qua đường nào đó vốn đang nước mắt lưng trọng thì kinh ngạc há to miệng, thật sau cũng không thể khép lại được, nước mắt cũng đã dần dần ngừng rơi. Nàng liếc mắt nhìn qua nam nhân không biết xấu hổ kia đang lăn lộn kêu rên dưới đất, bên mặt trái của hắn cũng sưng vù lên, sưng gấp bội vết thương trên mặt của vị công tử còn hôn mê bất tỉnh kia nữa, nàng ta không nhịn được quay đầu đi không dám nhìn thêm nữa, nàng vừa sợ hãi mà cũng vừa thích thú đến muốn bật cười.

Hóa ra vị cô nương xinh đẹp kia là người luyện võ công, trong lòng thật sự quá hả dạ!

Mà mỹ nhân xinh đẹp đứng bên cạnh lại chậm rãi cong khóe miệng lên. Câu Nguyệt nhớ lại trước đây nàng xử lý mấy tên mơ tưởng đến mình như thế nào nhỉ? Cắt đứt tay chân đối phương? Cắt đầu lưỡi, băm nát tay, hay là móc mắt?

Một chút suy nghĩ khát máu lẳng lặng nảy lên tại đáy lòng của nàng.

"Ai da, đau chết ta rồi..." Tên nam nhân cao to vừa đầu qua thì thấy Câu Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt còn nổi lên sát ý, rất có tư thế lại muốn ra tay lần nữa, vì vậy hắn vội vàng gào khóc: "Đừng! Ta sai rồi, tha mạng cho ta đi! Ta không dám nữa đâu! Ta sai rồi, ta đáng chết!!" Mấy tên quỷ nhỏ bây giờ sao lại hung tàn như thế, sức lực lớn như vậy thật vô lý, hắn đây còn không bằng!

"Đáng chết?" Trong mắt Câu Nguyệt có gì đó chợt lóe qua, bỗng nhiên nàng cười tà mị nói: "Vậy ta đây thành toàn cho ngươi"

Vừa nói xong thì nàng xuất lực vào lòng bàn tay, bắt thẳng lấy đầu của hắn.

"Dừng tay!"

Đột nhiên bên tai vang lên một mệnh lệnh lạnh lùng. Ngay lập tức tay của nàng đã được xúc cảm lành lạnh đó nắm lấy, xung quanh của nàng cũng được hơi thở quen thuộc quấn lấy. Ma khí nơi đáy mắt Câu Nguyệt thoáng chốc đã giảm đi vài phần, nàng quay đầu lại đối diện với con ngươi màu hổ phách kia.

Tên nam nhân cao to thấy có người tới ngăn cản thì lập tức nổi tính xấu xa cáo trạng: "Vị nữ hiệp này mau cứu ta với, nàng ta ỷ mình có công phu nên làm thương người vô tội! Ta chỉ không cẩn thận đụng vào nàng thôi đã bị đánh thành như vậy rồi!"

Phàn Thiện không có liếc mắt nhìn tên nam nhân này mà vẫn cứ nhìn Câu Nguyệt, khi thấy bên trong đồng tử đen huyền ảo của nàng chợt hiện ra một chút đỏ sậm thì rùng mình, nàng nhíu mày nói: "Câu Nguyệt, đủ rồi". Nàng mới vừa rời đi một chút đã xảy ra chuyện rồi, ma tính này thật bá đạo, lỡ như không khống chế được thì sẽ rất nguy hiểm!

Câu Nguyệt nghe vậy thì ngạc nhiên một chút, "Lẽ nào ngươi tin lời vừa rồi của tên nam nhân này sao?" Chỉ vì ta là Ma tộc nên không thèm tin ta mà chỉ tin vào người phàm trần sao!? Sự thất vọng của nàng khó kìm nén được, trong lòng chua xót từng cơn, kèm theo lửa giận khó hiểu trong người: "Không sai, là ta đánh hắn bị thương, nhưng người như thế có chết cũng không hết tội, ở lại trên đời này cũng là tai họa, cho dù ta giết hắn thì có sao!"

"Ta, cái gì ta cũng không có làm!" Nam nhân xen vào nói.

"Còn dám nói bậy ở đây nữa à!" Ma khí của Câu Nguyệt lại dâng lên khiến nàng muốn đánh một chưởng qua.

Nhưng ngay lập tức Phàn Thiện đã đỡ lại, nàng vung tay lên đẩy Câu Nguyệt ra xa vài bước, trách cứ nói": "Còn muốn ra tay đả thương người ta nữa sao! Nếu bây giờ ngươi không thu hết ma khí lại thì có biết sẽ xảy ra hậu quả gì không!?"

"Hậu quả gì, biến thành yêu quái ăn thịt người sao!?" Hai mắt Câu Nguyệt phiếm hồng lên, "Ngươi lại vì tên nam nhân này mà động thủ với ta sao? Ngươi lại vì tên nam nhân này là tổn thương ta sao?!!"

"Ta nói rồi, không cho phép ngươi nổi tạp niệm giết bậy bạ" Phàn Thiện nhìn bộ dạng kinh sợ ủy khuất có nàng, vừa khẩn trương lo lắng vừa thấy đau lòng, vì vậy nàng thả nhẹ ngữ điệu lại, tiến lên bắt lấy tay Câu Nguyệt: "Lại đây để ta tìm nội tức cho ngươi"

Câu Nguyệt đẩy tay Phàn Thiện ra: "Đừng chạm vào ta!"

"Ngươi đi đâu đó?" Phàn Thiện vội vàng hỏi, nhưng thân ảnh tố y đó cũng đã quyết tuyệt chạy thật xa rồi.

"Cô nương, thật... thật ra cô hiểu lầm rồi, vị cô nương kia vừa rồi đã cứu chúng tôi" Tiểu thư qua đường từ nãy đến giờ vẫn không xen mồm vào được cuối cùng cũng đã nhỏ giọng mở miệng, nàng chỉ vào tên nam nhân cao to đã đứng lên ở đằng kia: "Là tên ác nhân này muốn... muốn khinh bạc tiểu nữ tử trước nên vị cô nương kia mới..."

"Ta biết" Chỉ là sự chú ý của nàng đã bị loạn lên, cũng không hề nhận ra ngữ khí của mình có trầm đi một chút. Phàn Thiện xoa xoa trán, đầy bụng lo lắng đưa mắt nhìn nơi mà Câu Nguyệt đã chạy đi, trong lòng khó tả.

Để nàng ấy ở một mình bình tĩnh lại cũng tốt, nếu đuổi theo có thể sẽ chọc nàng ấy thêm tức giận thôi.

Chỉ là ma tính ẩn giấu lần này khó có thể diệt trừ tận gốc, mặc dù ngày thường đã bị khống chế nhưng cũng sẽ đột nhiên vì một nguyên nhân nào đó mà phát ra, giống như vừa rồi vậy... Nàng nên làm thế nào đây?

Trong lòng nổi lên một tầng lo lắng.

Phàn Thiện tiện tay điểm huyệt cho tên nam nhân kia khiến hắn không thể động đậy được, sau đó đi qua dò xét ấn đường của Đường Tam thiếu gia đang hôn mê, rồi nói với nữ tử bên cạnh: "Chờ lát nữa hắn sẽ tỉnh lại, đến lúc đó đem bình thuốc này đưa cho hắn dưỡng thương, bôi ngoài da là được". Nàng nói xong thì lấy một cái bình sứ nhỏ trong ống tay áo đưa qua.

"Đa tạ cô nương" Tiểu thư qua đường tuy có nghi hoặc nhưng vẫn cảm kích tiếp nhận, nàng im lặng một chút rồi cẩn thận nói: "Vị cô nương kia... ngươi không đuổi theo sao?". Cũng không biết có phải là ảo giác không nhưng nàng thấy hai người này có chút kỳ diệu, hơn nữa một màn cãi nhau này nhìn thế nào cũng giống như hình cảnh phu thê cãi nhau, sau đó thê tử tức giận chạy về nhà mẹ đẻ ấy.

Ừm... Đúng, giống như lúc cha và nương của nàng cãi nhau vậy!

"Các ngươi tốt nhất nên báo quan, đưa hắn ta giao cho quan phủ xử lý" Phàn Thiện không trả lời vấn đề, âm thanh bình thản của nàng cắt đứt mọi tưởng tượng trong đầu tiểu thư qua đường.

"Ừm, được rồi!" Nàng ta luôn miệng đồng ý với Phàn Thiện. Nên để cha của nàng tới thu thập thứ đạo đức bại hoại này!

Mà tên nam nhân cao to ở bên này nghe xong thì ú a ú ớ, hắn dùng sức mà vùng vẫy, quả nhiên là sợ bị đưa đến nha môn. Tiểu thư qua đường nhìn theo bóng dáng Phàn Thiện đi xa rồi đá một chân lên lưng hắn: "Thành thật một chút, thứ cặn bã nhà ngươi"

________

Editor: bị mất ngủ nên mệt mỏi, suy ra có chương mới hơi lâu các bạn ạ T.T