Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 49: Bắt gặp



"Hóa ra ngươi thật sự được bách tính nơi này thờ phụng..." Câu Nguyệt vừa cảm thán vừa kéo Phàn Thiện đi vào đại điện, khi nhìn thấy một tượng tiên cô thuần sắc trắng ở nội đường thì một loại kiêu ngạo và thỏa mãn tự nhiên sinh ra theo, nàng nhịn không được chọc chọc vai nữ tử bên cạnh: "Này, cảm giác thế nào? Được người kính ngưỡng tế bái, có phải có chút... đường làm quan rộng mở không?" Hì hì, đây là Đại Cẩu nhà nàng đó, thật tốt.

Phàn Thiện liếc mắt sang không nói lời nào, nhưng thần sắc trên mặt rõ ràng không quá tự nhiên, thế nhưng lộ ra vài phần xấu hổ ngượng ngùng.

Cho tới bây giờ Câu Nguyệt chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Phàn Thiện, tức khắc tim của nàng đập nhanh hơn một nhịp. Thật sự quá đáng yêu! Câu Nguyệt nắm chặt tay mình lại để bình tĩnh, cố nén xúc động muốn nhào tới hôn một cái, sau đó nét mặt của nàng cong lên, tiếp tục vui cười nói trong tâm thức: "Tượng thần này không tệ nha, bộ dáng băng lãnh thật sự có vài phần giống ngươi"

"Ta mặt lạnh với người khi nào?" Cuối cùng Phàn Thiện bất mãn lên tiếng.

"Vậy ngược lại ngươi cười nhiều với ta nhiều một chút đi" Trước đây là khối băng mặt than, hiện tại là cọc gỗ không hiểu phong tình... Câu Nguyệt hừ lạnh trong lòng một tiếng, ngạo kiều xoay mặt đi, đem ánh mắt nhìn về đài thần, thú vị quan sát.

Vì tượng được tạo hình bằng cẩm thạch nên cao gấp hai ba lần so với chân nhân, cũng không khác trang sức lắm, tạo hình vô cùng tinh tế, nếp uốn hoa văn trên y phục sinh động tự nhiên, tựa như tư thế đón gió. Nữ tử cầm phất trần trong tay, mặc một trường bào sạch sẽ không tì vết, ngũ quan tinh xảo đoan chính, trông rất sống động, giống như tiên tử hạ phàm, nhanh nhẹ đứng trên đài cao băng lãnh liếc nhìn thế gian ô uế, khiến người người sinh ra hi vọng, những yêu tà quỷ quái si mê cũng đều lui tán, không dám tới gần nửa bước.

Sau đó Câu Nguyệt nhìn thấy bên chân có một pho tượng nữa liền ngạc nhiên nói: "Sao bên cạnh tượng của ngươi còn có một con mèo trắng vậy..." Bỗng nhiên nàng phản ứng được, mở to hai mắt lên: "Đó là ta sao?"

Phàn Thiện cũng có chút ngoài ý muốn, lúc nào thì có thêm một con mèo trắng nữa?

Con mèo này cũng được điều khắc từ bạch ngọc, thần thái ngây thơ đáng yêu, nhu thuần theo sất phía sau tiên cô, ngẩng cái đầu nhỏ nhìn bạch y nhân ở phía trước. Vừa nhìn thấy một màn này, trái tim đang đập nhanh của Câu Nguyệt không hiểu sao ngưng lại một chút.

"A, những người kia cũng thật tinh mắt, ta mới theo ngươi xuất hiện trước mặt người khác có vài lần thôi mà" Câu nguyệt không chú ý tới vẻ khác thường của người bên cạnh, vừa nói xong thì liền đắc ý, nhưng rất nhanh liền hụt hẫng, căm giận nhìn qua: "Ngươi nhìn kìa, một tiểu miêu nhu nhược như thế mà ngươi cũng không tiếc ôm một chút, để người ta đi theo sau ngươi giữa ban ngày ban mặt, thật không hiểu phong tình"

Phàn Thiện: "..." Nhìn từ góc độ thứ ba thì xác thực có chút...

"A, biết sai là được rồi, ta tốt bụng rộng lượng cũng không có trách ngươi, không cần tự trách" Khóe mắt Câu Nguyệt liếc một cái, ngữ khí vốn vui đùa bỗng nhiên có vài phần buồn bã không nói nên lời: "Nè, với lại... chúng ta nhận thức gần nửa năm rồi đó"

"Ừm" Trong lúc nhất thời Phàn Thiện không rõ ý nghĩa trong lời nói của nàng là gì.

"Người xem, đây là minh chứng, ta từng ở cạnh ngươi làm bạn với ngươi" Câu Nguyệt nhìn về con mèo trên đài kia nghịch ngợm bĩu môi, sau đó chậm rãi cười: "Nè, nếu có một ngày chúng ta tách ra, ngươi cũng không được quên ta đó"

Đột nhiên đối phương truyền đến sự thương cảm, bất ngờ không kịp hình dung đã phóng thích ra.

Lời nói giống như sau đó không lâu nữa người bên cạnh sẽ biến mất khỏi nàng, lời nói tựa như xa nhau này khiến Phàn Thiện không khỏi nhíu mày. Nhưng cứ việc nhìn vẻ vân đạm phong khinh trên mặt đối phương lúc này, Phàn Thiện cũng phát hiện được trong ánh mắt này còn chứa những thứ khác nữa. Chỉ là, nàng xem không hiểu.

Ánh mắt Phàn Thiện trầm xuống, chỉ còn lại một ít cảm xúc tốt lộ ra bên ngoài, càng lúc cảm giác đó càng nhiều hơn khó có thể khống chế được, nàng rầu rỉ ôm ngực, tim chợt đập nhanh khó hiểu. Trầm mặc một lát, Phàn Thiện nhẹ nhàng đáp: "Ừm"

Trong nháy mắt, độ cung ở khóe miệng Câu Nguyệt tăng lên, nét buồn bã và thất vọng cũng lóe qua trong mắt nàng, ẩn vào trong sóng quang rung động. Các nàng đi ra đại điện, gặp phải một lão bà bà đang dẫn theo cháu gái của mình muốn đi vào dâng hương.

"A Cầm à, mau tới vái lạy tiên cô đi, để tiên cô phù hộ cháu thông minh lanh lợi, khỏe mạnh, mau lớn thành đại cô nương xinh đẹp" Lão bà bà đưa ba nén hương vào trong tay tiểu cô nương.

Tiểu hài tử vẫn đứng trước đệm cói cắn ngón tay, nhìn lên tượng bạch ngọc khác với tượng thần ở những chùa miếu khác, nàng có chút mê li, sau đó lại phát hiện ra cái gì, hưng phấn nói: "Nãi nãi, con muốn con mèo trắng này" Nói xong chỉ tay về pho tượng tiểu bạch miêu bên chân tiên cô.

"Ai nha không được phép chỉ loạn!" Lão bà bà chụp lại bàn tay tiểu hài tử, nhẹ giọng khiển trách: "Lời này không thể nói lung tung, tiên cô nương nương nghe được sẽ tức giận, con mèo kia là thần vật, là yêu sủng của tiên cô, không ai được phép nhớ thương"

"Phụt" Câu Nguyệt đứng ngoài quan sát nhịn không được bật cười, sau đó nàng kéo Phàn Thiện ra ngoài, cuối cùng lặng lẽ liếc nhìn người bên cạnh, trầm thấp lẩm bẩm: "Nào có phải sủng vật"

Lúc này đã gần trưa, ánh sáng mặt trời lên cao nhất. Trên bãi đất trống bên cạnh bảo điện có một cây quýt lớn bị ánh mặt trời bao phủ, những chiếc lá non màu vàng óng ánh lại càng thêm chói mắt. Cây đào này đã có hơn trăm năm, thân cây ước chừng phải có đến vòng tay bốn năm nam tử thanh niên mới có thể ôm hết, hiện tại trên cành cây có rất nhiều quả tỏa hương thơm, là nơi khách hành hương ném quýt lên, trong mỗi túi thơm có một tờ giấy ước nguyện.

"Những nguyện vọng đó có thể nhắn cho ngươi sao?" Câu Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

Phàn Thiện theo nàng đi đến dưới tán cây: "Ta không biết. Nhưng nếu như thành tâm thì chắc là được"

"Ha, ngươi nhìn người kia xem thật ngốc, nửa ngày cũng không treo lên được" Câu Nguyệt bỗng nhiên cười nói. Phàn Thiện giương mắt nhìn lại, thấy một thiếu niên phàm trần ném túi thơm lên cây, nhưng hắn nhắm ngay nơi cao nhất, lại có rất nhiều túi thơm khác nên không thể treo được, cuối cùng đều rớt xuống đất.

Lần thứ hai nhặt lên, thiếu niên không nhịn được ảo não bĩu môi, hắn có chút ủy khuất. Nhưng sau một lúc, hắn khẽ cắn môi rồi dùng toàn lực ném lên chỗ cao nhất. Ngón tay núp phía sau ốn tay áo của Phàn Thiện nhẹ đưa ra, cuối cùng túi thơm cũng vững vàng treo lên cây. Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, nét mặt có vài tính trẻ con cười một cái, lau mồ hôi trên trán, nhìn lên cây một lúc lâu mới cảm thấy thỏa mãn rời đi.

Câu Nguyệt thấy mới lạ nên có chút nóng lòng muốn ném thử. Nàng nhìn xung quanh một chút, phát hiện bên dưới tháp Phật ở xa xa chính là nơi chứa túi thơm, vì vậy nàng nói với người bên cạnh: "Ây, ngươi ở đây chờ ta, ta cũng đi lấy một cái túi thơm"

Phàn Thiện lên tiếng ngăn cản: "Ngươi đừng chạy lung tung"

"Làm gì vậy, góp vui không được sao? Ta cũng không phải tiểu hài tử sẽ lạc đường, nhanh thôi, ở đây chờ ta nha ~" Câu Nguyệt quay đầu lại khoát tay với Phàn Thiện rồi chạy đi nhanh như chớp.

"A, ngươi..." Không ngăn được mỗ mèo đang cao hứng, Phàn Thiện không thể làm gì khác hơn là đứng chờ dưới tán cây.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên cây, ánh sáng mặt trời xuyên qua các khe, chiếu xuống một màu vàng trên lá cây, những túi thơm trên đó tựa như đơm hoa kết trái. Tâm tư của nàng khẽ động, nhắm mắt ngưng thần lại, liền nghe được một âm thanh.

"Tiên cô trên trời xin hãy phù hộ ta sớm ngày sinh con" Một vị phu nhân nào đó đã nói.

"Tiên cô đại nhân, xin hãy bảo hộ cho nhà mới của ta, trừ tà đuổi quỷ, phúc vận thường tới, tài nguyên bay vào ~~" Đây là một nam nhân vui vẻ nói.

"Tiên cô, chúng ta gần đây thua rất nhiều tiền, có phải bị quỷ ám không, ngài nhất định phải cứu ta, bằng không co dâu sẽ phạt ta quỳ bàn tính huhuhu..."

...

Trên trán Phàn Thiện nhíu lại, trong lúc nàng đang muốn hồi thần thì bỗng nhiên một âm thanh nữa truyền vào trong lòng.

"Tiên cô đại nhân, xin hãy phù hộ mẫu thân của ta khỏe mạnh, sớm ngày khỏi bệnh. Chỉ cần mẹ có thể khỏe như lúc trước, có thể ăn cơm, có tinh thần có sức lực, bình thường muốn mắng ai thì mắng, muốn ai làm tay chân cũng được... Ta bằng lòng chịu khổ bị bệnh thay cho mẫu thân, chỉ cần tiên cô phù hộ bà, để bà mau khỏi bệnh..."

Âm thanh hơi nghẹn ngào cất lên. Chính là của thiếu niên vừa rồi.

Phàn Thiện nhớ lại đôi mắt đỏ rực của hài tử kia, còn có thần sắc bi thương trên mặt. Nàng nâng tay lên, tờ giấy đó rơi vào lòng bàn tay, lúc này ưu sắc trong mắt nàng càng lúc càng dày đặc.

"Huệ Tử, hôm nay là ngày gì vậy, sao náo nhiệt như thế" Ở bên của gốc cây có hai nữ tử đi tới, ngữ khí của các nàng cũng không phải người địa phương Phong Lâm, "A, ngươi nhìn trên cây này xem, treo thật nhiều túi tiền nha"

Nhiều ngày đóng cửa không ra ngoài, hôm nay được ra giải sầu lại phát hiện địa phương vốn thanh tịnh và đẹp đẽ này trở nên náo nhiệt lạ thường, chắc là đang mừng ngày của người nào đó rồi.

"Cái này..." Nữ tử được hỏi nhìn bầu không khí náo nhiệt xung quanh rồi nhìn lên trên cây, suy nghĩ hơn nửa ngày mới bừng tỉnh nói, "À à, trước đây ta có nghe nói qua, người dân Phong Lâm bọn họ làm như vậy là đang cầu nhân duyên đó, Công chúa ngươi nhìn ra con đường phía trước còn thấy có treo đèn lồng đó, rất giống với Tiết Lan Nguyệt ở Đông Tang chúng ta"

Tiết Lan Nguyệt ở Đông Tang rơi vào đúng thời điểm hoa anh đào nở rộ, các nhóm nam thanh nữ tú tụ hội trước thần xã cầu nhân duyên, biểu đạt ái mộ. Đến tối hoa rơi như mưa, đèn lồng rọi sáng nụ cười, cảnh tượng đẹp đẽ động lòng người. Mà các nữ tử thì đưa tay chạm lên vách đá nhân duyên đi một vòng, thành tâm ước nguyện, khi mở mắt ra là có thể thấy được người mà duyên phận đã định trước...

"Vậy sao... đáng tiếc không phải buổi tối" Nữ tử nhìn thân phận có chút cao quý kia nhẹ giọng nói. Mấy năm nay nàng bôn ba tha hương cầu đại phu trị bệnh, đã lâu rồi không có về Đông Tang.

Khi đến đây, đúng lúc nghe nói nơi này có đuổi ma sư pháp lực cường đại, về phương diện khác cũng là vì hoa của nơi này rất giống với hoa anh đào ở quê nhà. Đáng tiếc, hoa anh đào từ quê nhà chuyển đến đây lại không thể nở được, thậm chí... còn héo hết. Mà vị đuổi ma sư nàng muốn tìm kia vẫn luôn không xuất hiện.

Nghĩ đến đây nàng lại thấy mệt mỏi, "Huệ Tử, ngươi nói xem, lúc trước ta chọn tới nơi này có phải sai rồi không"

Nữ tử gọi là Huệ Tử vội vàng nói: "Công chúa ngươi ngàn vạn lần đừng mất đi lòng tin, nhất định sẽ tìm được vị đại sư kia mà, tất cả sẽ tốt lên thôi"

"Vậy sao, sẽ tốt sao... Hôm nay nếu là ngày vui chúng ta cũng không nên nghĩ đến chuyện không vui mới đúng" Nàng nén đi vẻ buồn rầu, lập tức nhớ lại tập tục của cố quốc liền đi qua đưa một tay nâng cành khô của gốc cây lên, nhắm hai mắt lại.

"Công chúa?" Huệ Tử có chút không hiểu.

"—Suỵt" Khóe miệng của nàng khẽ nhếch lên, tỏ ý thị nữ đừng lên tiếng, sau đó chậm rãi cất bước, một bước, hai bước, cuối cùng theo tâm ý dừng lại, mở mắt ra, bỗng một màn có lẽ cả đời này sẽ rất khó quên đập vào mắt nàng.

Cách đó vài bước, người nọ đứng thẳng dưới tán cây, ngẩng đầu nhìn lên trên. Ánh sáng mặt trời dừng lại trên ngọn tóc, bao lấy sườn mặt xinh đẹp. Người nọ mặc trường bào màu xanh nhạt, hoa văn màu bạc tinh tế lúc ẩn lúc hiện, mái tóc dài buông dài đến thắt lưng, ở cổ lộ ra một làn da tinh tế như sứ...

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, lá cây màu hoàng kim thong thả bay xuống, động trên bả vai, lúc này nàng mới bừng tỉnh giật mình lại, mà nữ tử bên kia nghe được động tĩnh cũng nhẹ nhàng quay đầu nhìn qua. Gương mặt như vẽ, như nữ thần trên thiên đường.

"Nguy rồi!" Bỗng nhiên Phàn Thiện thay đổi sắc mặt, nàng phất tay áo lên rồi lao về hướng khác.

"Ngươi là ai?" Bên phía tháp Phật, Câu Nguyệt nhìn những người phàm trần yên lặng ở xung quanh, bình tĩnh lui về sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào nữ tử tà mị trước mặt.

"Là ai không quan trọng, quan trọng là ta có quyền có thế có tượng mạo được không? Ôi, mỹ nhân đừng gấp như vậy chứ" Một quý công tử phong lưu mặc một trường bào màu vàng, cầm chiếc quạt giấy nghiêng trong lòng bàn tay, đưa tay còn lại lên chặn đường của nàng, tà mị cười: "Ta làm ngươi sợ như vậy sao?" Mấy tên thủ hạ đi theo thấy thế cũng vây xung quanh chặn lại.

"Ngươi là Hổ tộc?" Câu Nguyệt nhìn ra nguyên hình của hắn, ánh mắt chợt lạnh: "Ngươi Ma giới phái ngươi đến tìm ta?"

"A, thông minh" Hắn thu hồi cây quạt lại, ánh mắt liều lĩnh mà tham lam dao động trên người Câu Nguyệt, ý cười càng thêm tà ác: "Thật ra Thanh Xà cũng coi như là đại tộc cùng Ma giới, Ma Táp vẫn là Trữ vương, có uy vọng nhất định ở Ma giới, một nam nhân tốt như vậy ngươi cũng không muốn sao... Công chúa điện hả?"

Câu Nguyệt nhíu mày: "Đã biết thân phẩn bổn cung còn dám làm càn như vậy ư!?"

"Công chúa thứ tội" Thiếu chủ Hổ tộc nói, nhưng trên mặt lại không có vẻ kinh nể lắm, "Nhưng mà chọc Ma Tôn tức giận, kết cục thế nào chúng ta đều biết, lần này tại hạ đến đây cũng là phụng mệnh hành sự. Ma Tôn đã ra hiệu lệnh với toàn yêu ở Ma giới, người nào có thể mời được ngài trở về thì sẽ... phong làm Yêu vương"

"Cái gì!?" Câu Nguyệt đột nhiên kinh hãi. Các cuộc chiến bí mật giữa các đại yêu tộc đã có từ lâu, Vương vị Tứ Đại Yêu Ma là thứ mà bao nhiêu người muốn có được. Không ngờ phụ vương lại dùng thủ đoạn này, xem ra là hành động thật rồi, nhất định muốn bắt nàng về.

Lúc này nam tử trước mặt thừa dịp nàng phân tâm mà tiến lên, một phen bắt lấy cổ tay của nàng, "Vậy không thể làm gì khác hơn là đắc tội rồi"

Câu Nguyệt giận dữ mắng: "Buông ta ra!"

Cổ tay bị giữ chặt không giãy ra được, đồng thời còn có hơi đau đớn. Nam tử trước mắt vừa muốn có thêm động tác thì đột nhiên một luồng khí mạnh đúng lúc phá không xông tới, đánh thật mạnh lên vai hắn. Câu Nguyệt thoát ra, phía sau có gió phất tới, lập tức nàng đã được hương thơm lành lạnh quen thuộc ôm chặt, bên tai vang lên thanh âm bình thản nhưng cất giấu lo lắng: "Không sao chứ?"

Đôi mắt Câu Nguyệt thoáng lên men, nàng xoay người lại ôm lấy cánh tay Phàn Thiện, tức giận oán trách: "Sao bây giờ ngươi mới đến"

Nam tử bị ép lui lại, ôm lấy bên vai bị đánh trọng thương, lạnh lùng nói: "Ai dám!?" Các tùy tùng lập tức rút vũ khí ra bảo vệ hắn.

Nhưng mà ngay sau đó hắn đã thấy rõ đối phương là ai, hắn nâng tay lên tỏ ý bọn tùy tùng lui ra, trong ánh mắt mang theo nghiền ngẫm: "Thì ra là vậy. Nói vậy ngươi chính là Phàn Thiện rồi. Chân nhan ngược lại còn đẹp hơn nhiều so với tượng trên thần đài kia" A, nghe nói Công chúa quy phục một tên tu tiên mỹ mạo, quả nhiên không sai.

Phàn Thiện chớp con ngươi một cái, không nghĩ tới người trong Ma giới đều đã biết tên của mình. Nam tử trước mắt này là yêu tu hành ở Hổ tộc, đạo hạnh không thấp, nếu như hôm nay nàng không đi cùng Câu Nguyệt, vậy chẳng phải là... Phàn Thiện đẩy Câu Nguyệt ra phía sau bảo vệ nàng, ánh mắt xẹt qua vết ửng đỏ trên cổ tay, lập tức lạnh lùng nhìn sang đối diện, sát ý chợt hiện lên.

Hơi thở thật mạnh mẽ. Nam tử dương môi lên. A, thật thú vị...

"Đừng khẩn trương, ta sẽ không tổn thương các ngươi" Hắn nói với ngữ điệu ngả ngớn: "Tại hạ là Tam hoàng tử Kỳ Nhung của Hổ tộc, tuy là trong người có mệnh lệnh nhưng từ trước tới nay ta đều là nam nhi thương hương tiếc ngọc ~" Hắn phất cây quạt trong tay, nói tiếp: "Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn đi theo ta" Sau đó hắn chuyển ánh mắt khóa chặt Phàn Thiện, cười nhẹ: "Đến lúc đó ta nhất định sẽ hầu hạ các ngươi thật tốt, để các ngươi vui sướng tựa như thần tiên..."

Nghe đến đây khóe môi Phàn Thiện cong lên một chút.

Kỳ Nhung không khỏi ngậm miệng lại, trong lúc hắn còn đang hoảng hốt thì Phàn Thiện đã không cho một chút dự liệu mà dương tay tát một cái lên mặt hắn, động tác rất nhanh cũng rất ngoan độc. Người bị đánh bất ngờ a lên một tiếng, hắn bị đánh lên bay lên té xuống đất.

"Ngươi!" Hắn kinh sợ mắng một tiếng. Những tùy tùng phía sau vội vã vây tới muốn đỡ hắn dậy: "Thiếu chủ ngài sao rồi!?"

"Tránh ra!" Hiện tại hắn vô cùng chật vật, vẫy tay đẩy mấy tên thuộc hạ ra, chống hai chân xuống đất rồi bật người dậy, thở hổn hển chỉ vào Phàn Thiện: "Xú nữ nhân, ngươi dám đánh ta!?" Chưa có ai dám tát hắn như vậy hết!!

"Đừng chọc ta tức giận" Nét mặt Phàn Thiện vẫn không một chút thay đổi.

"Ngươi!" Nam tử nghẹn lại, hoàn toàn mất đi phong độ nhanh nhẹn vừa rồi, vẻ mặt của hắn trở nên dữ tợn hung ác hơn, cắn răng nói: "Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à! Vậy thì đừng trách ta..."

"Chát!" Hắn còn chưa dứt lời thì đối phương đã dương tay ra, lập tức vang lên một tiếng giòn vang.

Hắn sửng sốt một chút, không dám tin nói: "Người! Ngươi còn dám đánh!?"

"Chát!" Lúc này đây động tác hạ thủ càng thêm lưu loát mạnh mẽ. Đầu của nam tử bị đánh xoay sang một bên, bên trong mũi văng ra một vệt máu đỏ tươi, đánh xuống lát đá dưới chân.

Những người khác nhìn thấy đều ngây người.

"Nếu ngươi còn muốn dẫn nàng đi, ta sẽ không thủ hạ lưu tình nữa" Phàn Thiện lạnh lùng để lại một câu này rồi dắt Câu Nguyệt rời đi thật xa.

Mà nam tử phía sau kinh ngạc ôm mặt, trừng mắt lên nhìn bóng lưng cao gầy lạnh lùng kia mà không nói nên lời, nhưng trong mắt đúng là càng thêm nóng rực.

A, đều đánh cùng một bên, nữ nhân này đủ ngoan độc. Hắn chịu đau che mặt, nhếch môi cười, "Phàn Thiện phải không, Kỳ Nhung ta nhớ kỹ ngươi rồi!"

"Thiếu, thiếu chủ, ngài không sao chứ" Nhóm thuộc hạ kinh sợ đến đỡ hắn dậy, lo lắng nhìn gò má sưng cao của thiếu chủ nahf mình, do dự hỏi: "Thiếu chủ, vậy có muốn đuổi theo nữ nhân đó không?"

"Đương nhiên phải đuổi theo rồi ~~" Khóe miệng hắn giương lên, vừa phản ứng lại thì tức giận trừng mắt: "A thôi thôi thôi, đều cút qua một bên đi! Không phát hiện nữu nhân này rất lợi hại sao, đuổi theo là muốn bị đánh nữa à? Một đám vô dụng, đừng làm phiền bổn thiếu gia"

Kỳ Nhung nhịn không được phất phất tay, hắn ôm mặt quay đầu bình tĩnh nhìn về hướng mà Phàn Thiện rời đi, không biết suy nghĩ gì.

"Dạ dạ... Uy? Thiếu chủ, mặt bên phải của ngài không có bị đánh cũng đỏ lên rồi..." Một tên thuộc hạ phát hiện không đúng liền đến gần nhìn xem, còn to gan lớn mật đưa tay chạm vào, cả kinh nói: "Ai nha, cũng thật nóng..." Sẽ không có sao chứ, nếu xảy ra chuyện thì sao trở về khai báo với Đại Vương đây!

Không ngờ thiếu chủ nhà hắn quay đầu lại trừng mắt một cái, lập tức tên thuộc hạ sợ đến không lên tiếng nữa. Sau đó trên trán chịu đựng một cái đánh thật mạnh, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng mắng nghe vào lại như thẹn quá hóa giận, "Có kêu ngươi nhiều chuyện chưa!"