Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 9: Trốn Thử Xem



"Ngươi có thể thử xem" Câu Nguyệt nghe thấy câu nói này thì lỗ tai run lên một hồi.

Xem dáng vẻ của đối phương, rõ ràng không có gì đáng lo ngại. Lẽ nào là đang lừa mình? Cũng đúng, nữ nhân này nhìn có vẻ chân thành nhưng trong nội tâm cực kì xảo quyệt, trước kia nói cái gì mà khuyên đồng trên tay nếu phát sinh tà niệm hoặc nhiễm máu tanh thì sẽ hủy diệt nàng là lừa gạt người khác chứ gì!

Hiện tại khí định thần nhàn, phần lớn nàng kỳ thực cũng không muốn rời đi. Hanh... Nàng quả thực là không cần vội vã bỏ đi, ngược lại vừa mới trốn từ Ma giới ra, pháp lực không hồi phục đầy đủ lại phải kết hôn cùng tên xà nam kia thực thiệt thòi. Mà người này tuy rằng có quá nhiều khuyết điểm, lúc cần thiết vẫn có thể nương tựa. Nhưng là, ngẫm lại thật không cam tâm!

Dựa vào cái gì liền bị nữ nhân này trêu đùa?!

Bạc miêu nào đó giương cằm lên: "Thật sự cho la ta không dám sao?" Ta càng muốn bỏ trốn một lần để ngươi xem, để xem ngươi hối hận lại tìm ta.

Nàng nói xong liền xoay người về phía sau, chạy thật nhanh như một mũi tên rời khỏi cung.

Chạy được vài bước, cũng không phát hiện phía sau có bất kỳ động tĩnh gì. Câu Nguyệt không nhịn được quay đầu nhìn lại, đã thấy Phàn Thiện vẫn cứ quay lưng về phía nàng, yên tĩnh lạnh lùng đứng ở chỗ cũ. Dưới ánh nắng ban mai, dáng dấp kia thanh, như một đóa hoa sơn chi nở rộ trên cành cây.

Mà đóa hoa này cách mình càng ngày càng xa, thoắt một cái, đã hoàn toàn không nhìn thấy. Câu nguyệt có chút kinh ngạc, tình cảnh như thế là ngoài dự liệu của nàng. Trong lòng có chút bất an, đôi mặt sâu lắng, cũng chỉ là do dự chốc lát, liền không tiếp tục để ý chuyện gì, quay đầu tiếp tục bước nhanh về phía trước. Dần dần lại cảm thấy trên cánh tay bắt đầu đau nhức theo từng bước chân không ngừng nghỉ của nàng, cơn đau dần kịch liệt hơn cuối cùng là một trận không thể chịu đựng nỗi.

Quả nhiên lại là cái khuyên đồng này!! Nàng bị ép dừng lại, cắn chặt hàm răng nhịn đau, nỗ lực dùng nội lực đẩy ra, nhưng mà phần linh lực còn sót lại trong cơ thể này căn bản là không có cách nào phát tác được nửa phần, ngược lại là càng tăng cơn đau hơn!

Tiểu miêu gầm gừ một tiếng, lảo đảo tựa ở góc tường ven đường thở dốc, chân run lên. Người phàm đi ngang qua đều nhìn chằm chằm, ngờ vực rằng con mèo đẹp đẽ này có phải ăn nhầm thuốc chuột hay không, thấy nó hừ hừ dưới đất, cảm thấy không cần cứu giúp liền bắt đầu hoặc là thương cảm hoặc là né tránh một cách đầy ghét bỏ.

Đau quá... Câu Nguyệt quả thực muốn khóc. Càng đáng giận hơn là mình lại bị lũ phàm nhân ngu xuẩn này vây xem! Những kia là vẻ mặt gì, đang thương xót nàng sao... Thật đáng ghét!! Nàng nắm chặt móng vuốt, gắt gao chộp vào một nắm cỏ vại ven đường. Mà trong từng cơn thống khổ, chợt nhớ tới trước đây nghe người ta nói hầu tử bị Phật Tổ bắt —— chuyện đó nói cái gì mà... Mình thật giống một con khỉ bị Phật tổ nắm, sau đó mang tới cái vòng kim cô, động một chút là bị hòa thượng kia niệm khẩn cô chú, sau đó...... Sau đó...

Câu Nguyệt đã đau đến có chút không tỉnh táo, thậm chí ngay cả đứng đều sắp đứng không vững. Nàng lặng lẽ ghi lại một món nợ với Phàn Thiệt trong lòng, cắn răng nhẫn nại chốc lát, chung quy là không kiên trì được, oán hận đi trở về.

Nàng cuối cùng gần như là một tay bò trở về, đoạn đường cũng không dài miễn cưỡng cho là nửa nén hương, còn bị người qua đường nhìn đầy thương xót. A, phỏng chừng những người kia khi ngồi cùng nhau ở quán trà đều sẽ kể lại chuyện con mèo thân tàn ma dại bò về nhà... Ư, cảm giác tay cũng đã không còn là của mình nữa. Dù rằng cơn đau từ từ giảm bớt nhưng dư vị vẫn như là dày vò đến cắt da cắt thịt.

Mãi đến khi nàng gần như đã tiêu hết khí lực, người đứng dưới tàng cây chậm rãi xoay người lại, không có chút rung động nào nhìn sang. Toàn bộ quá trình một bước cũng không di chuyển, miễn cưỡng nhìn nàng yếu đuối như hoa như ngọc chịu đủ mọi dằn vặt, thật là tâm địa ác độc...

Bạch miêu đã không còn quan tâm, nằm trên mặt đất thở dốc, vừa thở gấp một bên trừng người trước mặt.

Phàn Thiện ngồi xuống, đưa tay đặt lên người tiểu miêu độ linh khí giải cơn đau đớn, chậm rãi nói: "Trừ khi có ứng chú hóa giải của ta, bằng không, chỉ cần ngươi rời khỏi ta trăm trượng, Già La Hoàn liền phát sinh phản ứng, đau nhức quấn quanh người, càng đi xa càng đau."

Miêu mắt lộ ra hung quang: "Thủ đoạn nghe làm sao như những nữ tử tà tộc muốn trói hoa tâm của trượng phu mình."

Phàn Thiện sửng sốt. Từ thời điểm Già La hoàn được lưu truyền đến nay, thật giống là đã từng dùng như vậy...

"A, người tu tiên quả nhiên là xấu xa!" Câu Nguyệt cười lạnh bồi thêm một câu. Sau khi khôi phục được sức lực, lập tức bắt đầu liếm móng vuốt sửa lại bộ lông của mình, dùng linh lực còn lại cọ rửa tro bụi quanh thân.

Phàn Thiện cũng đứng lên, gom nhẹ ống tay áo. Chờ đợi một chút, cụp mắt nhìn nàng: "Nghỉ ngơi tốt sao?"

"Làm gì." Tiểu bạch miêu nào đó tức giận nói.

"Tiếp tục đi thôi."

"Còn phải đi bộ?!"

"Đây là trừng phạt chuyện vừa rồi của ngươi."

Câu Nguyệt suýt chút nữa cắn nát răng bạc, giơ lên móng vuốt nhỏ phẫn nộ chỉ tiên cô đại nhân: "Này, ngươi đối xử với người từng vào sinh ra tử với ngươi? Vì cứu phàm nhân kia ta cũng tiêu hao nhiều khí lực lại còn bị thương!"

Tiên cô đại nhân nhẹ nhàng xoay người: "Sớm trở về đi, ta chữa thương cho ngươi."

Câu Nguyệt: "... Ta sẽ báo thù!"

Sau đó các nàng lại cất bước đi bộ hồi lâu. Lúc này tiểu miêu nao đó an phận ngoan ngoãn rất nhiều. Phàn Thiện không nhanh không chậm đi ở phía trước, nàng theo sát ở phía sau, giẫm lên bóng của người trước mà đi, mỗi một bước đều thanh nhã mà chuẩn xác... Vẫn thật hả hận. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
2. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
3. Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
4. Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi
=====================================

Ngày hôm sau khi mặt trời dần dần lên đỉnh đầu, cái bóng dưới chân co lại thành một điểm tròn, người qua đường cũng bắt đầu về nhà hoặc là vào quán trà nào đó trong tửu lâu ăn cơm trưa. Lúc này các nàng đã đi tới thành đông, sắp tới nơi cửa thành.

Có chiếc xe ngựa ở cách các nàng không xa dừng lại trước cửa một gia đình. Xe dừng ổn liền từ trên nhảy xuống một tiểu nha hoàn, tiểu nha hoàn lại điểm mũi chân, đem một vị thiếu phụ dáng dấp nữ tử cẩn thận nâng đỡ.

Vốn chuyện bình thường không đáng quan tâm, Phàn Thiện liền cảm thấy được trong đó một tia kì lạ. Thiếu phụ kia sắc mặt trắng bệch, bước chân cũng là phù phiếm, hơn nữa là đang có thai, bụng đã lộ ra ngoài ước chừng là được năm đến sáu tháng.

Chỉ thấy thiếu phụ kia cau mày nương theo sự dìu đỡ của nha hàng từ từ đi mấy bước, bỗng nhiên dưới bước vào một tảng đá, trọng tâm của cả người dồn về phía trước. Tiểu thư cẩn thận a!" Nha hoàn bên người kêu lên sợ hãi, nhưng không kịp đỡ lấy, trơ mắt nhìn người té xuống, mặt đều doạ trắng.

Ngay trong nháy mắt, bỗng nhiên một cái tay từ bên cạnh nhẹ nhàng ấn lại bả vai thiếu phụ đem nàng ổn định.

"Phu nhân cẩn thận." Bên tai truyền đến âm thanh êm ái nhẹ nhàng. Thiếu phụ quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô nương bên cạnh chợt sửng sốt một chút.

Nữ tử đẹp như thế này, trước đây làm sao chưa từng thấy, hẳn là không phải người ở đây. Nhưng nhìn đối phương một thân trang phục Đạo Gia, hóa ra là người tu đạo... Thiếu phụ lấy lại tinh thần, cảm kích cười: "Thực sự là đa tạ ngươi, vừa nãy không biết sao có chút váng đầu, không chú ý dưới chân."

"Tiểu thư người vừa nãy doạ chết em rồi. Cũng còn may la không té." Tiểu nha hoàn bên cạnh vội vã lên tiếng, vẫn còn long lanh nước mắt, còn ở một trận nghĩ đến mà sợ hãi: "Cũng còn may mắn quá, nhờ có vị đạo nhân tỷ tỷ này." Thiếu phụ nghe xong, cười vỗ tay của nàng động viên.

"Phu nhân sắc mặt không tốt, choáng váng vô lực, thân thể đã hết sức hư nhược rồi, hay là đi xem đại phu tốt hơn." Phàn Thiện nói.

"Chuyện này..." Thiếu phụ thấp lông mày, đăm chiêu, sau đó lần thứ hai hướng Phàn Thiện gật đầu, ôn thanh nói cảm ơn: "Đa tạ cô nương nhắc nhở." Nói xong liền hướng phía nha hoàn nói: "Trúc Tuyết, chúng ta vào đi thôi."

Lúc này đã có hai hộ viện nhìn thấy chủ nhân trở về, chạy chậm từ trước viện hướng về phía này. Tiểu nha hoàn lén lút nhìn Phàn Thiện một chút, tươi cười, liền nâng tiểu thư nhà mình chậm rãi đi vào trong cửa chính của phủ đệ.

Phàn Thiện đứng ven đường, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn theo các nàng vào cửa, đôi mắt sâu thẩm nhưng dần dần hiện lên ánh sáng lạnh. Sau đó, nghe nàng thấp giọng nói: "Có gì đó không đúng."

"Không đúng?" Tiểu Bạch Miêu phía sau ngẩng đầu, trêu tức: "Ngươi là nói thiếu phụ mỹ nhân kia hay là nha hoàn mỹ nhân?"

Phàn Thiện nhàn nhạt nhìn nàng: "Người kia thể hư hao tổn, cũng không phải là bệnh tầm thương, cũng không bởi vì mang thai mệt nhọc. Ngươi hẳn có thể thấy."

Miêu như không lưu ý lắm vẫy vẫy tai. Vừa ở cạnh nàng một bên quan sát sắc mặt của nữ tử kia, phát hiện mi tâm hiện ra hắc, đáy mắt hiện ra màu xanh nhạt, trên người là nhiễm thứ gì đó không tốt. Có điều bình thường phụ nữ có thai đều là cực dễ lây nhiễm yêu dị, huống hồ là gia đình giàu có nơi ở nhiều âm khí. Nàng không cảm thấy kinh ngạc, cũng không cảm thấy hứng thú.

Nhưng Phàn Thiện sắc mặt là càng ngày càng trầm túc. Thấp lông mày trầm ngâm chốc lát, nàng một mình đi tới phía trước tường viện, kích chỉ đem một đạo bạch phù đánh vào bên trong. Chờ làm xong những điều này, mới chuyển hướng Câu Nguyệt, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."