Tiểu Não Động

Chương 5: Người tốt | Anh quả là người tốt



Thú thật thì chủ tịch Tô cực kỳ nghi ngờ cái giả thuyết chỉ cần tắm ánh trăng là có thể hóa lớn của nhóc mọng nước.

Nhưng nhóc mọng nước còn thành tinh được thì hẳn là chuyện biến lớn cũng là đương nhiên?

Yến Hoa bám vào thành chậu nhìn chủ tịch Tô nghiêm túc xử lý công việc, không dám hó hé làm phiền.

Nhưng nhóc mọng nước lại phát hiện ra chủ tịch Tô thực sự rất ưa nhìn.

Sống mũi rất cao, cao tới mức nó có thể trượt trên đó.

Lông mi rất dài, nếu túm lấy… ừm, sẽ làm đứt của chủ tịch Tô mất.

Nhóc mọng nước nhéo nhéo cái bụng mập mập nhiều thịt của mình, thoáng âu sầu thở dài.

Hy vọng đêm đến biến lớn sẽ không có bụng nhỏ.

Chủ tịch Tô đang cố gắng tập trung tinh thần để xử lý công việc, nhưng hắn lại phát hiện ra một đôi mắt sáng rực đang nhìn mình chằm chằm, gân xanh trên trán hắn vô thức giật giật mấy cái.

Chủ tịch Tô thích ở một mình, đặc biệt là lúc xử lý công việc.

Hắn ngẩng đầu, mặt không cảm xúc nhìn Yến Hoa, “Cậu…”

Chủ tịch Tô chịu nói chuyện với nó rồi, điều này khiến nhóc mọng nước cực kỳ vui vẻ, dù sao chủ tịch Tô cũng là nhân loại đầu tiên nó quen mà.

Thế là cậu hào hứng đáp lại: “Có tui đây!”

Chủ tịch Tô: “…”

Thôi bỏ đi.

Chủ tịch Tô xử lý xong công việc một ngày với hiệu suất cực kỳ thấp, đoạn nhìn thoáng qua Yến Hoa đang dựa vào chậu cây mà ngủ, hắn vươn tay, đụng nhẹ vào mặt của nhóc con.

Không nghĩ rằng lại mềm như vậy.

Chủ tịch Tô hơi gượng gạo thu tay về, Yến Hoa rầm rì đôi ba chữ, sau đó từ từ mở mắt, trưng khuôn mặt ngái ngủ nhìn chủ tịch Tô, cất giọng nhỏ nhẹ ngọt ngào gọi hắn: “Chủ tịch Tô~”

Chủ tịch Tô ho nhẹ một tiếng: “Tan làm rồi.”

Yến Hoa bỗng mở to mắt, kích động hô: “Chủ tịch Tô chủ tịch Tô, mặt trăng xuất hiện rồi đúng không?”

“Ừ.” Chủ tịch Tô liếc nó, giơ tay về phía nhóc con, “Lên.”

Yến Hoa vui vẻ bò vào lòng bàn tay chủ tịch Tô, có hơi chao đảo một xí.

Chủ tịch Tô gập hờ ngón tay lại, nhẹ nhàng nâng sau lưng nó, rũ mắt hỏi: “Sợ tối không?”

Yến Hoa không hiểu sao hắn lại hỏi vậy nhưng vẫn thật thà lắc đầu, “Hông có đâu.”

Thế là chủ tịch Tô cẩn thận từng li từng tí bỏ nó vào túi áo vest, sau đó lại phát hiện ra trong túi áo có một chiếc khăn tay mềm mại từ lúc nào.

Yến Hoa đứng trên chiếc khăn, lay lay miệng túi nói với chủ tịch Tô: “Chủ tịch Tô, anh đúng là người tốt mà.”

Trong giọng nói còn xen chút trầm trồ vui vẻ.

Chủ tịch Tô nhẹ nhàng ấn cái đầu nhỏ của nó xuống bằng đầu ngón tay, hạ giọng đáp: “Ừ.”

Yến Hoa ngoan ngoãn ôm đầu gối ngồi xổm trong túi áo vest của chủ tịch Tô, thú thật, nó cảm thấy bước chân của chủ tịch Tô hơi dài, làm nó thấy hơi nôn nao.

Nhưng vừa nghĩ tới việc nói không chừng mình có thể biến thành một nhân loại to bự, nhóc mọng nước lại không kiềm được sự vui sướng.

Tốt nhất là phải đẹp trai cường tráng một tí, còn phải cao hơn chủ tịch Tô nữa.

Nhóc mọng nước bó gối nghĩ bụng.

Chẳng biết qua bao lâu, một bàn tay luồn vào túi áo chọc nhẹ vào người nó, chẳng may lại chọt ngay bụng, mặt mày Yến Hoa đỏ ứng lên, xấu hổ quá hóa giận đứng phắt lên, bám vào mép túi định ý kiến thì bị khung cảnh trước mặt làm cho nín lặng ngay tại chỗ.

Một vầng trăng lớn thật lớn.

Còn tròn nữa!

Chủ tịch Tô thò tay mò nhóc con ra khỏi túi, giơ tới trước mặt mình, nghiêm túc hỏi: “Có biết biến kiểu gì không?”

Yến Hoa mông lung lắc đầu.

Trên sân thượng rộng rãi trống trải của tòa nhà cao tầng, mái tóc của chủ tịch Tô bị gió thổi thành lộn xộn, hắn nhíu mày: “Không có phương pháp hay thần chú gì à?”

Yến Hoa cứ thấy hắn nhíu mày là rén, cà lăm đáp: “Hông, hông có ạ…”

Chủ tịch Tô: “…”

Nhưng một giây sau, đoàng một tiếng, chủ tịch Tô mất cảnh giác bị người khác đặt dưới thân.

Dưới ánh trăng, chủ tịch Tô vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt lấp lánh trong veo.