Tiểu Niệm

Chương 4



Ta ở lại.

Hắn chưa từng ý kiến gì, để mặc ta muốn làm gì thì làm.

Nhưng hắn mỗi ngày không phải liều mạng luyện võ thì lại tới doanh trại tuần sát, cùng thủ hạ lên kế hoạch. Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của hắn, ta cảm thấy trong mắt hắn bây giờ chỉ còn một việc —— báo thù.

Thế nhưng, hình như hắn quá cô đơn. Giữa đêm dài dằng dặc, người mất đi tất cả người thân như hắn, có lẽ chỉ muốn tìm một người bằng hữu. Mà ta, mỗi sáng đều gặp hắn, ngẫu nhiên sẽ cùng hắn ăn điểm tâm, tâm sự chút chuyện. Đôi lúc sẽ trò chuyện về mẫu thân hắn, khi ấy trong đôi mắt xám xịt của hắn sẽ loé lên chút ánh sáng nhạt.

Dường như hắn không muốn nhắc lại thời gian mấy năm mà ta không ở Tướng phủ.

Tới giờ cơm trưa, Diệp Tranh cố gắng lắm mới sắp xếp được thời gian cùng ta ăn trưa. Thế mà đầu bếp lại nướng một con cá thật lớn, bày trước mặt chúng ta.

Nhìn mắt cá bi ai trợn ngược, nội tâm ta lạnh lẽo từng cơn.

Trời ạ, đồng loại của ta, cứ thế xuất hiện trước mặt ta trong tình huống như vậy.

Tất nhiên ta một đũa cũng không đụng tới. Nhưng nếu như Diệp Tranh ăn cá trước mặt ta, ta nên làm thế nào đây?

Có lẽ do ta bất động quá lâu, hắn thấy ta cứ nhìn con cá chằm chằm không dám động đũa, liền phân phó với đầu bếp, sau này không ăn cá nữa.

“Chuyện này, tại sao ngươi lại không ăn cá?” Ta có chút nghi hoặc.

“Thứ mà Tống Tiểu Niệm không dám ăn, ta còn dám ăn sao?” Hắn mỉm cười nói. Bình thường hắn không hay cười, nhưng nụ cười này giống như tà dương khẽ nhuốm lên bầu trời mùa hạ, dịu dàng lại mơ hồ. Dưới trời chiều, ta dường như nhìn thấy hắn năm đó.

Lúc hắn cười rộ lên thật là dễ nhìn. Ta giật mình một trận.

***

Kế hoạch báo thù khua chiêng gõ trống mà tiến hành.

Hôm đó hắn mang vài người áo đen đi mật thám phủ Tướng quân. Ta có linh cảm không tốt, liền bám theo sau. Quả nhiên bọn hắn bị phát hiện. Những cạm bẫy trùng trùng điệp điệp trong phủ Tướng quân khởi động, một mảnh hỗn loạn.

Lúc nguy cấp, ta bất chấp tất cả mà xông ra. Mắt thấy ánh đao sáng loáng đâm tới, ta liền đưa tay ra thay hắn cản một đao. Ngay lập tức cánh tay của ta máu chảy đầm đìa, nhuộm đỏ ống tay áo màu quất nhạt. Hắn mang mặt nạ màu đen, đầu tiên là sững sờ, sau đó vội vàng thu binh, dùng tay đè lại miệng vết thương của ta, mau chóng đưa ta về doanh trại, tốc độ nhanh đến mức đến ta cũng không kịp phản ứng.

Đến nơi có ánh sáng, hắn vén ống tay áo mỏng của ta lên, cánh tay đã trở lại như cũ, nhưng vết máu vẫn còn dính trên quần áo. Đúng là ta hơi chủ quan, thế mà lại thi triển pháp thuật.

Nhất thời ta có chút bối rối, chuyện này không giống với cách xử sự bình thường của ta chút nào. Chẳng lẽ càng để ý một người, con người ta càng trở nên lo được lo mất, thậm chí để ý đến từng ánh mắt, từng chút biến hoá của hắn. Ta không kịp nghĩ ngợi liền nói: “Thể chất, thể chất của ta trời sinh đã như vậy…. hồi phục rất nhanh…” Ta sao có thể nhẫn tâm lừa gạt hắn chứ.

Hắn bỗng nhiên không tiếng động mà ôm lấy ta. “Nàng không phải nói gì cả. Ta đều biết.” Lại giống như đang lẩm bẩm, “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi…”

“Chàng đều biết ư?” Ta bị cái ôm của hắn làm cho choáng váng.

Mấy tháng bầu bạn, hắn cũng không tiếp xúc thân mật với ta quá một chút. Cái ôm này của hắn tràn ngập ấm áp, sợi tóc của hắn còn lướt qua trên mặt ta, có chút ngứa.

“Ta biết nàng đã trị bệnh giúp mẫu thân của ta, ta biết nàng đã giúp ta ngăn đại ca lại, ta biết nàng đã giúp ta cản đao, ta biết nàng luôn luôn ở bên cạnh ta. Như vậy là đủ rồi.” Hắn nói một hơi dài như vậy.

“Chàng thích ta à?” Ta bắt đầu hỏi cái vấn đề ngốc nghếch này.

“Ừm, thích.” Lần này, hắn không do dự chút nào.

Ta không ngờ hạnh phúc tới bất ngờ như vậy, vui vẻ nhón chân lên vùi mặt vào cổ của hắn.

“Ta chỉ có nàng. Vĩnh viễn chỉ có nàng.” Hắn lặp đi lặp lại. Có lẽ là đã trải qua nỗi sợ hãi khi mất đi, còn bị vết thương của ta làm cho lo lắng.

“Chúng ta thành thân đi.” Ta đề nghị.

Ta có thể cảm nhận được thân thể hắn hơi cứng ngắc, chậm rãi buông tay ra, đối mặt với ta.

“Nàng có thể đợi ta không? Đợi ta báo thù xong, ta sẽ cưới nàng.”

“Báo xong thù… Báo thù quan trọng hay ta quan trọng?” Ta nghĩ chuyện này bên ngoài có vẻ mâu thuẫn, nhưng thực chất hai bên cũng không có xung đột gì nhiều. Báo thù thì không thể thành thân sao? Vì sao nhất định phải chờ báo thì xong mới có thể?

Hắn yên lặng không nói.

“Được rồi. Ta chờ chàng.” Mặc dù ta không rõ mặt lợi và hại trong đó, nhưng nếu Diệp Tranh khó xử, ta nên tôn trọng quyết định của hắn. Ta là người hiểu chuyện, vô cùng hiểu chuyện.

Hai mắt hắn sáng rực, tay khẽ vuốt ve mặt ta, trên tay có vết chai do luyện kiếm lâu năm tạo thành, sờ lên mặt có cảm giác ngưa ngứa.

Hắn vén vài sợi tóc rủ xuống ra sau tai ta, khẽ gọi: “Tiểu Niệm.”

“Chàng không sợ chuyện ta là yêu quái ư?” Cuối cùng ta cũng nói ra lo lắng trong lòng.

“Người thì sao mà yêu quái thì thế nào? Thế gian này, người đối xử tốt với ta chỉ có nàng. Ta không quan tâm nàng là ai, nàng chỉ là Tiểu Niệm của ta thôi.”

Ta cười. Lời Diệp Tranh nói khiến lòng ta ấm áp, mừng rỡ nở hoa, chỉ có lăn lộn trong nước thoả thích mới có thể thể hiện được rõ tâm trạng ta lúc này.