Tiểu Nương Tử Nhà Tướng Quân

Chương 1



Thẩm Cẩm thêu xong mũi cuối cùng, cẩn thận cắt đứt đường thêu, cẩn thận kiểm tra một lần trên mặt mới lộ ra mấy phần ý cười.

Nha hoàn vẫn luôn đứng ở bên cạnh cười nói, "Cô nương thêu thật tốt, Vương phi chắc chắn thích."

Thẩm Cẩm mím môi cười, lại không để ý chuyện nha hoàn nói, nếu nàng thêu như vậy đã tính là tốt, vậy tú nương thêu trong vương phủ thì tính là cái gì?

Nhưng thật ra Trần trắc phi nghe thấy tiếng nha hoàn nói vén rèm bước vào, nói, "Thêu tốt thế sao, đưa mẹ xem xem."

"Mẫu thân." Thẩm Cẩm nghe thấy vậy tránh ra nhường chỗ, có chút bất an hỏi, "Cũng không biết mẫu phi có thích không nữa."

"Nha đầu ngốc." Trần trắc phi liếc mắt quanh phòng một cái, đám nha hoàn đều lui xuống, chỉ để lại bên cạnh Lý mama, mới lôi kéo tay nữ nhi nói, "Vương phi xuất thân Triệu gia, lại gả cho Thụy Vương gia, có thứ gì tốt mà chưa thấy qua? Cho dù con có thêu lại tinh xảo đến mức nào thì có thể lọt vào mắt bà ta sao?"

Thẩm Cẩm cắn môi dưới, nàng lập tức liền hiểu ý mẫu thân, đưa Vương phi bất quá là đưa cái tâm ý, Trần trắc phi thở dài, "Đều do mẫu thân không biết cố gắng, nếu là...... Con cũng không cần tuổi còn nhỏ mà đã phải học mấy thứ đó."

"Mẫu thân." Thẩm Cẩm dựa sát vào lòng Trần trắc phi, nũng nịu nói, "Nữ nhi không còn nhỏ."

Trần trắc phi cười gõ gõ đầu Thẩm Cẩm, "Được rồi, đi bên ngoài ngắm hoa cỏ đi, Vương phi hôm nay tặng hai bồn thược dược rất đẹp mắt."

"Được ạ" Thẩm Cẩm tuổi còn nhỏ, còn là đúng thời điểm mê chơi, nghe vậy liền cười khanh khách từ trong lòng Trần trắc phi lên nói, "Con có thể ra hoa viên đi dạo một lúc sao?"

"Đi đi." Trần trắc phi căn bản không thích ra sân, nhưng cũng không ép buộc nữ nhi.

Thẩm Cẩm lúc này mới kêu lên nha hoàn cùng ra bên ngoài xem hoa, chờ Thẩm Cẩm rời đi, nét mặt tươi cười của Trần trắc phi liền biến mất, nàng nhìn nữ nhi thêu khăn, chậm rãi thở dài một hơi, lúc này mới đem lời vừa mới muốn nói nói ra hết, "Đều do ta không biết cố gắng không được Vương gia thích, mới khiến cho Cẩm nhi còn tuổi nhỏ liền phải nghĩ cách đi lấy lòng người khác, Hứa thị......thôi bỏ đi."

Thụy Vương thân là đệ đệ cùng mẫu thân duy nhất của đương kim Thánh Thượng, vương phủ không chỉ thật sự rộng còn rất lộng lẫy, Thẩm Cẩm thích nhất chính là khu ở giữa hồ tiểu đình hóng gió, đặc biệt là vào thời điểm tháng sáu, trong ao hoa sen mới vừa nở, phá lệ kiều diễm.

Bất quá hôm nay có chút không khéo, trong đình đã có người, đúng là đích nữ của Vương phi, trưởng tỷ Thẩm Kỳ, Thẩm Cẩm nhất thời có chút do dự, không biết nên không nên tiến đến chào hỏi hay không, nhưng đại nha hoàn bên người Thẩm Kỳ chủ động đi đến, mời Thẩm Cẩm vào.

"Tới rồi sao còn không vào?" Thẩm Kỳ nhìn thấy Thẩm Cẩm liền vẫy vẫy tay, kêu nàng ngồi vào bên người, thân thủ cầm khối củ mài đậu đỏ bánh nhét vào tay Thẩm Cẩm mới hỏi nói.

Thẩm Cẩm lột ra bên ngoài kia một tầng gạo nếp giấy, cười nói, "Bởi vì không biết Đại tỷ ở đây làm cái gì, muội sợ quẫy nhiễu đại tỷ."

Thẩm Kỳ nghe vậy cười, nàng là lão đại trong nhà, phía dưới có đến bốn muội muội, nhưng tính tình Tam muội muội ôn hòa nhất. cẩn thận nhất, giống như là nàng chính là một con thỏ con hoà thành, không chỉ có mềm như bông, lá gan còn thực sự nhỏ, bất quá cũng trách không được nàng, ai bảo trong phủ Trần trắc phi dường như người vô hình, không dễ dàng ra khỏi sân.

Phòng bếp nhỏ chỗ Vương phi làm điểm tâm hương vị cực ngon, củ mài đậu đỏ bánh còn mang theo điểm mùi sữa lại không có ngán, Thẩm Cẩm ăn vui vẻ, một miếng nhỏ lại một miếng nhỏ, mắt vui vẻ biến thành cong cong, Thẩm Kỳ thấy cảm thấy phiền lòng nữa, chờ Thẩm Cẩm ăn xong, lại cho nàng cầm một cái nữa.

Đổi lấy Thẩm Cẩm ngọt ngào mà cười, "Cảm ơn đại tỷ."

Thẩm Kỳ nhéo mặt Thẩm Cẩm một chút, quả nhiên mềm như bông, "Ăn đi."

"Hoá ra là Đại tỷ cùng Tam muội muội ở chỗ này nói chuyện bí mật với nhau." Thẩm Tử ở thật xa liền thấy Thẩm Kỳ cùng Thẩm Cẩm, lập tức mang theo muội muội Thẩm Tĩnh lại đây, Thẩm Tử một thân đỏ thẫm tán hoa váy dài, đầu đội vàng ròng phượng trâm, kia trâm thượng được khảm lóa mắt hồng bảo thạch, rõ ràng là hoa diễm trang điểm lại sẽ không có vẻ tục tằng, ngược lại không che mất vẻ đẹp của Thẩm Tử, không khó tưởng tượng, chờ Thẩm Tử lớn thêm vài tuổi sẽ còn khuynh quốc khuynh thành cỡ nào.

Mà đi ở sau Thẩm Tử là Thẩm Tĩnh một thân bích sắc váy dài, đầu đội minh châu bộ diêu, tuy không có lóa mắt như Thẩm Tử, lại nhiều vài phần kiều tiếu.

Nhìn thấy hai người, Thẩm Cẩm chạy nhanh buông ăn một nửa điểm tâm đứng lên, trước kêu lên, "Nhị tỷ tỷ, Tứ muội muội."

Đặt lên bàn cân với Thẩm Tử cùng Thẩm Tĩnh so sánh, Thẩm Cẩm thanh tú dung mạo liền không đủ nhìn, chỉ là tính tình nàng giống mẫu thân, làn da vừa trắng vừa mềm lại đàn hồi tốt, hơn nữa có một đôi mắt hạnh tròn xoe, so với toàn bộ mắt đào của Thẩm gia thì là phá lệ khó được, đặc biệt là mắt nàng hiền dịu lại phá lệ thanh thuần, như là muốn khiến lòng người mềm nhũn, chợt vừa thấy không bằng này nàng tỷ muội, chính là lại rất nhận người thương xót, nhìn lâu rồi càng thấy thuận mắt xinh đẹp.

Vài người chào hỏi sau mới ngồi xuống, Thẩm Kỳ phân phó nha hoàn cấp hai người bưng trà sau mới nói nói, "Phòng bếp mới làm mấy thứ điểm tâm, các muội cũng nếm thử." Chỉ là nói như thế một câu, cũng không có giống đối với Thẩm Cẩm, không tự tay đưa cho các nàng ăn.

"Cảm ơn đại tỷ tỷ." Thẩm Tĩnh trước cầm một khối hoa hình điểm tâm, cười nói, "Vẫn là người của mẫu phi tay nghề tốt, này điểm tâm làm thật là đẹp mắt, làm muội luyến tiếc không nỡ ăn."

Thẩm Cẩm làm như không nghe thấy ý trong lời nói của Thẩm Tĩnh, lấy nửa miếng điểm tâm còn lại tiếp tục ngồi ở một bên chậm rãi gặm, ngẫu nhiên còn bẻ một miếng nhỏ thả vào trong hồ cá, nhìn một đàn cá xinh đẹp tranh đoạt đặc biệt thú vị, giống như là tỷ tỷ muội muội trong nhà vậy.

Thẩm Tử bưng trà uống một ngụm, đột nhiên nhìn thấy trên cổ tay Thẩm Kỳ mang một xâu san hô, ngẩng đầu hướng về phía tai Thẩm Kỳ nhìn lại, quả nhiên là hoa tai san hô, lúc trước nàng nghe nói trong cung thưởng một bộ trang sức san hô đỏ, liền làm nũng muốn Thụy Vương cho, chính là Thụy Vương cũng không đồng ý nàng, lại không nghĩ đến hôm nay nhìn thấy ở trên người Thẩm Kỳ, còn có thể tùy ý mang.

Ánh mắt Thẩm Tử quá mức lộ liễu, đừng nói là một người vẫn luôn thật cẩn thận chú ý xung quanh mình như Thẩm Cẩm, ngay cả đối này hai cái thứ Thẩm Tử muốn đều không phải thứ Thẩm Kỳ chú ý tới, ánh mắt hướng trên cổ tay đảo qua liền sáng tỏ, trong lòng không khỏi cười lạnh, buông quạt tròn trong tay, trực tiếp gỡ xuống xâu kia, kéo tay Thẩm Cẩm mềm như bông, một vòng một vòng giúp nàng quấn lên, "Tỷ thấy quần áo trên người của muội rất nhã nhặn, xâu này liền tặng cho muội, giữ chơi đi."

Thẩm Cẩm trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ, nàng đều trốn đến một bên trêu cá, như thế nào còn có thể liên lụy đến nàng, chính là lúc này cũng không biết nói cái gì cho tốt, chỉ là giơ thủ đoạn lắc lư một chút, kia màu đỏ san hô hạt châu mang ở trên tay nàng miễn bàn rất xinh đẹp, vui sướng nói, "Cảm ơn đại tỷ, muội nhìn thấy liền rất thích thú." Dù sao này xâu về nàng, đã đắc tội Thẩm Tử, không thể nào không biết tốt xấu lại đắc tội Thẩm Kỳ.

"Tam muội muội thật đúng là có phước, thứ này ở trong cung đều là khó được trân phẩm." Thẩm Tử gắt gao nhéo trong tay khăn, rõ ràng khó thở, trên mặt cố tình mang theo tươi cười, "Muội cần phải cẩn thận giữ gìn, đừng làm mất, sợ là Trắc phi cũng chưa thấy qua thứ tốt như vậy."

Trong lời nói tràn ngập mùi chua (sự ghen ghét, đố kị), Thẩm Cẩm đều cảm thấy răng đau, bất quá nhị tỷ thật đúng là thích đồ vật màu đỏ,còn kém chút nữa tự đem chính mình trang điểm thành đèn lồng.

Thẩm Kỳ cười nói, "Nhà chúng ta như vậy, muốn cái gì đồ vật không có, thứ này cũng không tệ lắm, mất rồi thì đến lúc đó tỷ cấp Tam muội muội cái càng tốt hơn là được." Ngụ ý nhưng thật ra châm chọc Thẩm Tử kiến thức hạn hẹp.

Thẩm Tử sắc mặt biến đổi, bỗng nhiên cười nói, "Đại tỷ giáo huấn phải, bất quá muội nghe nói mẫu phi đang bàn chuyện hôn nhân cho tỷ tỷ, thứ này chẳng lẽ là mẫu phi đặc biệt chuẩn bị làm......"

Thẩm Cẩm trợn tròn mắt, nàng như thế nào không biết việc này, hoá ra đại tỷ muốn nói việc hôn nhân, từ từ không đúng lắm, này cũng không phải là các nàng cô nương gia có thể nói sự tình, bị Vương phi đã biết chính là muốn trọng phạt.

Quả nhiên Thẩm Kỳ nhíu mày, Thẩm Tĩnh cũng phát hiện không tốt, nhanh chóng kéo tay áo Thẩm Tử, Thẩm Tử không chút nào để ý, nói tiếp, "Làm để tỷ tỷ mang theo không khí vui mừng?"

"Người đâu." Thẩm Kỳ không hề có động khí, sắc mặt bình tĩnh mà nói, "Đem nha hoàn hả tử bên Nhị muội muội đều trói hết lại cho ta." Nói xong liền đứng lên, Thẩm Cẩm chỉ cảm thấy hôm nay vận đen vào đầu, không có việc gì ra ngoài một chuyến làm cái gì, sợ là lại gây họa cho mẫu thân, Thẩm Kỳ tự nhiên là không sợ bọn người Thẩm Tử, chính là Thẩm Cẩm là sợ, hơn nữa Vương phi nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, không chỉ có nha hoàn bả tử bên cạch nhị tỷ, ngay cả Hứa trắc phi đều phải bị phạt.

"Đại tỷ, tỷ muốn làm cái gì." Thẩm Tử khí đứng dậy, lại cấp lại tức mà nói, hôm nay nếu như bị Thẩm Kỳ trói người bên cạnh lại, sợ là ngày mai nàng liền phải trở thành trong phủ chê cười.

Thẩm Tĩnh chạy nhanh nói, "Đại tỷ, nhị tỷ chỉ là nói giỡn, để nhị tỷ xin lỗi tỷ một tiếng, việc này liền coi như bỏ đi."

Thẩm Tử không thèm nhìn các nàng, vịn tay nha hoàn đi ra ngoài, "Nhị muội muội vẫn là cùng tỷ đi một chuyến đến chỗ mẫu thân." Sau đó nhìn thoáng qua Thẩm Cẩm, thấy Thẩm Cẩm mắt tròn tròn, giống như là bị tiểu động vật bị dọa cho kinh sợ, trong lòng không khỏi mềm mềm, phóng nhu thanh âm nói, "Tam muội muội cùng Tứ muội muội liền đi về trước đi."

Thẩm Cẩm lập tức nói, "Đúng vậy." xoay người liền phải đi ra ngoài, có thể là cảm thấy không tốt, chạy nhanh dừng bước chân, nói, "Kia đại tỷ, nhị tỷ, Tứ muội muội ta đi trước." Nói xong chờ Thẩm Kỳ gật đầu, mới mang theo nha hoàn rời đi.

Thẩm Tĩnh suy nghĩ một chút, quyết định đi về trước tìm mẫu thân tới cứu, âm thầm cấp Thẩm Tử đưa mắt ra hiệu sau, lúc này mới rời đi.

Thẩm Cẩm kỳ thật trong lòng hối đến muốn chết, trực tiếp đến nhà chính đi tìm Trần trắc phi, bất chấp trong phòng nha hoàn, liền chui vào mẫu thân trong lòng ngực, gắt gao ôm mẫu thân eo, cái mũi nhỏ động động nghe mẫu thân trên người nhàn nhạt mùi hương, mới thật thở dài nhẹ nhõm một hơi, việc này vẫn là nên nói trước cho mẫu thân để đối phó, Trần trắc phi nhìn thấy nữ nhi vừa trở về liền nhào vào trong lòng nàng, liền duỗi tay đem nữ nhi nhẹ nhàng vỗ về nàng phía sau lưng, phân phó nói, "Lý ma ma đi pha chút nước mật ong tới."

"Mẫu thân, con vừa mới ở......" Thẩm Cẩm thấp giọng đem sự tình nói một lần, sau đó đem xâu loát xuống dưới vào trong tay Trần trắc phi, hỏi, "Làm sao bây giờ?"

Trần trắc phi trong lòng cũng thầm hận, đại cô nương cùng nhị cô nương đấu pháp, như thế nào làm đều cố tình muốn đem nữ nhi liên lụy tiến vào, chỉ sợ ngày mai đi thư phòng, nữ nhi lại muốn chịu ủy khuất, nhị cô nương trí nhớ không tốt, Hứa trắc phi dù được sủng ái, nhưng hậu viện đương gia làm chủ cũng là Vương phi.

Bất quá lúc này lại không tiện để nói, miễn dọa sợ nữ nhi chỉ là nói, "Không phải sợ, sự tình hôm nay không có gì liên quan với con, này chuỗi ngọc nếu là đại cô nương tặng, con cứ đeo đi, ta còn chưa có gặp qua xâu san hô đẹp như thế, vừa lúc xứng cái váy vàng nhạt mới làm của ngươi."

Thẩm Cẩm trong lòng mẫu thân ra ngoài, bưng cốc nước mật ong uống nửa cốc, "Con cũng cảm thấy thật đẹp, đúng rồi cái kia, bánh củ mài đậu đỏ ăn rất ngon."

"Nha đầu ngốc, thích vậy thì hôm nay nói phòng bếp làm một chút đưa tới." Trần trắc phi nhéo nhéo nữ nhi vành tai, cười nói.

Thẩm Cẩm vừa định lại nói vài câu, liền thấy Lý ma ma từ bên ngoài vào được, ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng, "Phu nhân, Vương phi phái người mời tam cô nương qua đi, nói là muốn hỏi nói mấy câu."

"Mẫu thân?" Thẩm Cẩm cắn môi.

Trần trắc phi vỗ vỗ tay nàng, "Đừng hoảng hốt, Vương phi hỏi cái gì, con trả lời thật thà là được." Suy nghĩ một chút vẫn là không yên tâm, đứng dậy nắm nữ nhi tay, "Mẹ dẫn con cùng đi."