Tiểu Phú Bà Nhà Bạch Tổng

Chương 11: Thiếu phu nhân (2)



Buổi sáng ngày hôm sau.

Sau khi Thượng Quan Tịch Mộng đã đi làm thì Bạch Quán Tông cũng đã thức dậy, anh nhìn xung quanh một hồi lâu nhưng chẳng nhìn thấy cô đâu, vốn dĩ định sẽ hỏi Hoàng Sước nhưng chưa kịp để anh lên tiếng thì Thượng Quan Tịch Huyên đã bước xuống, nhìn thấy anh đang ngơ ngơ ngác ngác thì vừa thấy vui, lại thấy không vui.

Nếu như không có sự xuất hiện của anh thì hiện tại người cậu ấy gọi một tiếng “Anh rể” phải là Quý Tín Hào mới đúng, nhìn Quý Tín Hào yêu thương, chăm sóc chị hai nhiều như vậy nhưng nếu tin này bị truyền ra ngoài thì chắc chắc anh ấy sẽ bị người đời mắng là kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác.

- Anh rể, chào buổi sáng.

- Huyên Nhi, chào chào Huyên Nhi.

Thượng Quan Tịch Huyên bước xuống nhà, nhìn xung quanh một lúc thì chỉ biết thở dài, xem ra mới sáng sớm thì chị hai đã chạy mất rồi, anh Tín Hào đúng là người đàn ông tốt, bình thường ở chung một nhà thì buổi sáng sẽ đợi chị hai ăn sáng xong rồi cùng nhau đi làm, bây giờ mới tách nhau ra một chút thôi mà sáng sớm đã đón người đi mất rồi.

Hoàng Sước cũng từ trong phòng bước ra, nhìn thấy thiếu gia nhà mình còn đang mơ mơ hồ hồ liền bước đến, thì thầm vào tai của anh, nói:

- Mới sáng sớm thì Quý thiếu đã đến đón đưa tiểu… À không, đưa thiếu phu nhân đi rồi.

- Sáng sớm? Một người phụ nữ đã có chồng bây giờ sáng sớm lại đi ra ngoài người đàn ông khác. Cô ấy… Cô ấy có coi tôi ra gì không hả?

Mặc dù đi theo bên cạnh anh nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên Hoàng Sước nhìn thấy anh nóng nảy như vậy, trước kia cũng chính miệng Bạch Quán Tông đã nói cuộc hôn nhân này dài lắm cũng chỉ được một, hai năm… Anh còn dặn Hoàng Sước đừng gọi cô là “Thiếu phu nhân”, lỡ đâu sau này ly hôn mà có gặp lại thì sẽ khó xử. Cuối cùng thì Bạch Quán Tông cũng là tự vả mà thôi.

Trước khi Bạch Quán Tông vùng vằng về phòng thì Hoàng Sước còn nói nhỏ:

- Thì ngay từ đầu cô ấy đã xem cậu là chồng đâu, đồ tự đa tình.

[…]

Ăn xong bữa sáng thì Thượng Quan Tịch Huyên cũng ngồi lại ghế sofa để nghịch điện thoại, còn Bạch Quán Tông cũng ngồi một bên để chờ mẹ mình và chị ba.

Đến gần giờ trưa, trong khi hai người họ vẫn còn đang mải mê với trò chơi điện tử mà quên mất luôn thời gian. Bất giác có người chạy vào thông báo với hai người họ là mẹ anh và Bạch Hoành Sương đã đến rồi.

Lúc này thì gương mặt của Thượng Quan Tịch Huyên càng hiện lên vẻ mặt chán ghét, không nể nang ai mà cậu ấy liền nói:

- Anh Hoàng Sước, tôi hơi mệt nên là nói với bác thông gia là ngồi chơi một lúc chị hai sẽ về.

Vừa nói xong thì không đợi Hoàng Sước hồi đáp câu nào là cậu nhóc đã nhanh chóng lên phòng, để lại hai gương mặt vô cùng ngơ ngác của hai người kia, có ai đời nhà chồng đến thăm mà con dâu thì sáng sớm đã đi làm, em vợ lại chán ghét gia đình chồng của chị hai mà chạy lên phòng. Vốn dĩ là nhà họ Thượng Quan, sao bây giờ giống nhà họ Bạch của anh vậy nhỉ?

Nhưng Bạch Quán Tông cũng muốn chạy lắm, nhưng anh vừa đứng dậy thì Mã Dao Diêu và Bạch Hoành Sương đã đi vào nhà, nhìn thấy anh thì họ cũng vui vẻ, Hoàng Sước cũng nhanh chóng đến bê giúp quà bánh cho họ. Hai người họ vào nhà đã lâu nhưng cũng không nhìn thấy cô con dâu mới cưới đâu, nhưng hai người lại không dám hỏi.

- Thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia nhà này đâu rồi?

- Thưa phu nhân, sáng sớm thì Thiếu phu nhân đã đến công ty rồi, còn tiểu thiếu gia… Cậu ấy đang làm bài tập ở trên phòng.

Bạch Quán Tông cũng phải khen ngợi tốc độ bịa chuyện của Hoàng Sước đúng là đã lên một tầm cao mới, chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi mà đã bịa ra được một lý do vô cùng hợp lý cho cả hai người họ rồi.

- Thiếu phu nhân ngày nào cũng bận rộn vậy sao?

- Trước kia thiếu phu nhân chỉ gánh vác Thượng Quan, bây giờ còn gánh vác thêm một phần của Bạch thị, công việc đã nhiều hơn một chút, nên thời gian rảnh cũng ít đi.

Vốn dĩ Mã Dao Diêu muốn nhân cơ hội này để thúc giục hai người họ nhanh chóng sinh một đứa bé, cũng là gia tăng tình cảm của vợ chồng, nhưng mà nghe thấy thời gian rảnh rỗi của cô ít như thế… Thì bà ấy cũng lo lắng chuyện phòng the của đôi vợ chồng trẻ này sẽ như thế nào đây.

Bạch Hoành Sương vốn đã biết sự xa hoa của Thượng Quan gia, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến gia cảnh cũng như một ngôi nhà đồ sộ thế này cũng làm cho một thiên kim tiểu thư như cô ấy phải chạnh lòng, dù là cùng nhau lớn lên trong gia đình quyền thế, nhưng tính cách và cách hành xử của cô lại không giống với tiểu thư đài cát mà giống với bậc vua chúa thời xưa hơn.

- Hoàng Sước, Tông Nhi ở đây không bị Thượng Quan gia bắt nạt chứ?

- Tiểu thư yên tâm, thiếu gia hoàn toàn không bị ai bắt nạt cả, hơn nữa Thiếu phu nhân cũng là người hiểu chuyện, không làm cho cả hai khó xử.

Nhưng chưa đợi hai người họ đáp lại, thì cô cùng Quý Tín Hào đã về đến nhà, nhìn thấy cô đi cùng người đàn ông khác thì Mã Dao Diêu cũng nhíu mày, nói thế nào thì cũng là phụ nữ đã có gia đình, sao lại có thể ngồi cùng xe với một nam nhân khác như vậy chứ? Đúng là không ra thể thống gì nữa rồi.

- Con dâu, hôm nay con đi làm về sớm vậy.

- Hôm nay công việc không quá nhiều nên về sớm một chút, dự định là sẽ đưa cả nhà ra ngoài ăn tối. Hai người ở lại được bao lâu?

Nghe câu hỏi này có chút gượng gạo, cũng chẳng có chút thành ý nào mà giống như là đuổi khách hơn. Nhưng Mã Dao Diêu cũng chẳng muốn thua thiệt một chút nào, bà ấy liền nói:

- Mẹ định nói sẽ ở đây vài ngày, con không hoan nghênh sao?

- Hoan nghênh hay không thì cũng đã đến đây rồi, chẳng lẽ tôi lại nói không được.