Tiểu Phú Bà Nhà Bạch Tổng

Chương 19: Chẳng là cái gì trong mắt tôi



Đợi khi mọi người dậy hết thì cô mới cho người đưa xe đến, lần này là họ đi biển, nhưng vốn dĩ Bạch Quán Tông lại không thích biển, có lẽ là vì những lần bị người thân họ hàng bắt nạt thì anh cũng dần có ác cảm với nơi mát mẻ này.

Nhìn thấy một khoảng trời rộng bao la, mặt biển cũng êm dịu lả lướt giống như một nàng thiếu nữ e thẹn bên cạnh đồi núi ven biển hùng vĩ, tựa như một đôi tình nhân mặn nồng, chẳng thể nào tách rời. Ở phía tít anh chẳng thể nhìn thấy bờ bên kia, lại đột nhiên nhìn sang Thượng Quan Tịch Mộng, nó giống như anh và cô vậy... Khó có thể nhìn thấy tương lai.

Trên xe hiện tại chỉ Hoàng Sước, cô và anh. Bạch Quán Tông liền nói:

- Mỗi khi ở bên cạnh chị, em chẳng cần phải nỗ lực. Vì cho dù có nỗ lực thế nào thì cũng chẳng bằng chị.

Thượng Quan Tịch Mộng ngước mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn anh, xong lại nhìn ra ngoài biển rộng lớn kia, cô nói:

- Nếu đã không có gì trong tay, mà còn không nỗ lực. Vậy vị trí của cậu trong mắt tôi chẳng là cái thá gì.

- Em có Tuyệt Vệ quân, em là chủ của nó.

Nghe đến đây, Thượng Quan Tịch Mộng cũng chỉ cười nhạt, quả nhiên cô dự đoán không sai. Anh nhìn thấy cô không có chút gì gọi là ngạc nhiên, liền không nhịn được mà hỏi.

Nhưng Thượng Quan Tịch Mộng cũng chỉ nhàn nhạt nói cô đã đoán từ đầu rồi. Đến cả Tịch Huyên cũng lờ mờ đoán ra được.

- Tại sao chị lại nghĩ Huyên Nhi đoán ra được?

Lúc này, Thượng Quan Tịch Mộng mới nói, trước kia khi cô đi công tác xa nhà đều phải phái một đội vệ sĩ chuyên nghiệp canh trừng nghiêm ngặt Thượng Quan gia, đến cả việc Tịch Huyên đi học hay làm gì cũng phải báo cáo cụ thể, mọi chuyện mà cậu nhóc làm đều không được rời khỏi việc kiểm soát của cô. Đó không phải là xâm phạm quyền riêng tư của Thượng Quan Tịch Huyên, mà là cô sợ.

Nhớ lại hai năm trước, lúc Thượng Quan gia vẫn còn lao đao vì sự việc cha mẹ cô đột ngột qua đời thì chú ba Thượng Quan Bân đã âm mưu giết chết người thừa kế duy nhất, sau đó muốn thông đồng với chú hai Thượng Quan Tuân để đưa Lộc Quang lên làm gia chủ Thượng Quan, qua đó có thể nắm được điểm yếu của Lộc Quang mà điều khiển cậu ấy.

Nhưng cũng may gia đình chú hai không phải là dạng người tranh quyền đoạt vị, nên đã luôn chấn chỉnh tư tưởng của chú ba, sau đó thì Thượng Quan Bân không cam tâm nên đã tự hành sự một mình.

Hôm đó Thượng Quan Tịch Mộng cũng không có ở nhà, nên suýt nữa là em trai đã đi theo cha mẹ. Kể từ ngày đó cô vẫn luôn giám sát em trai gắt gao.

- Nhưng từ khi cậu xuất hiện ở Thượng Quan gia thì tôi không nhìn thấy những kẻ không biết điều kia nữa. Có thể thấy được, cậu không phải bình thường.

- Chị không sợ em và Thượng Quan Bân sẽ cấu kết với nhau để hãm hại em trai chị sao?

Thượng Quan Tịch Mộng cười nhẹ, cô nói là mắt nhìn người của mình không tệ đến mức đó. Hơn nữa, theo như những gì Tịch Huyên nói về Bạch Quán Tông thì anh không phải là dạng người sẽ vì lợi ích trước mắt mà đối đầu với cô.

- Chị tin em vậy sao?

- Tôi không tin Bạch gia, nhưng riêng cậu thì tôi vẫn có lòng tin. Có thể không tranh đoạt quyền thế Bạch gia, thì tại sao lại vì một chút tiền của Thượng Quan Bân mà làm hại Huyên Nhi.

Hoàng Sước thật sự phục rồi, vốn dĩ trước kia khi cậu ta nghe nói Thượng Quan gia hiện tại đang được nắm quyền bởi một người con gái thì đã có vài phần khinh rẻ. Sau đó lại biết tin thiếu gia nhà mình sẽ lấy cô gái đó thì càng không biết bản lĩnh của cô đến đâu.

Nhưng trải qua một thời gian quan sát thì Hoàng Sước tin rằng Thượng Quan Tịch Mộng thật sự là đi lên bằng thực lực, cho dù Thượng Quan Bân là chú ba thì sao chứ? So sánh năng lực thì không bằng, kinh nghiệm có thể nhiều nhưng suy nghĩ của Thượng Quan Bân quá nóng vội nên khó thành... Còn suy nghĩ cũng như cách quan sát của cô thì sắc sảo, đây mới là tố chức của một lãnh đạo lớn.

- Vậy... Chị nghĩ Huyên Nhi có biết em giả ngốc không?

- Biết. Huyên Nhi là một đứa thông minh, cậu giả ngốc được, thì Huyên Nhi cũng giả mù được. Hiểu không?

Bây giờ Bạch Quán Tông thật sự không biết nên nói gì nữa, xem ra kĩ năng diễn xuất của anh hơn hai mươi năm nay chỉ qua mặt được gia đình, còn đối với hai chị em nhà này lại chẳng là gì. Quả nhiên là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, đứa nhỏ Thượng Quan Tịch Huyên này cũng xem như là một hạt giống tốt, đáng để đầu tư vào.

- Chị nhận ra thì em không ngạc nhiên, nhưng đến cả Huyên Nhi cũng nhận ra thì em hơi bất ngờ... Gia đình của em cũng chưa chắc là...

- Hoành Kỳ nhận ra. Có lẽ cha mẹ cậu quá thất vọng vì đã hi vọng quá nhiều nên chẳng để tâm đến cậu, Hoành Sương thì suy nghĩ quá đơn thuần... Nhưng Hoành Kỳ chắc chắn nhận ra rồi.

Sau một hồi nói chuyện thì cũng đã đến nơi, ở đây thì Thượng Quan Lộc Quang và bạn gái Trần Uyển Quân đã chờ từ trước, khi nhìn thấy chị họ thì Lộc Quang liền vui vẻ chạy đến, nhưng khi thấy trên xe bước xuống là Bạch Quán Tông thì cũng không quên châm chọc một câu.

- Xem chị họ và anh rể hạnh phúc chưa kìa. Nhớ chia cho đứa em trai này một chút vía nhanh rước nàng về dinh nhé.

- Cậu còn ở đó mỉa mai chị đây à? Cậu cũng hai mươi sáu rồi, sao còn chưa rước Uyển Quân về nhà đi.

- Rõ ràng là cô ấy từ chối em.

Cô nghe vậy liền cười khinh bỉ, sau đó thì còn vỗ vai của cậu em trai một cái, nói:

- Vậy là do cậu còn quá non, nên Uyển Quân mới chê không muốn gả cho cậu!

- Chị...