Tiểu Phú Bà Nhà Bạch Tổng

Chương 39: Nhân cơ hội lấy lòng nhà vợ (1)



Trên đường quay về nhà thì Thượng Quan Diệp An vẫn còn chưa hết sốc, ban đầu cô ấy còn tưởng Châu Dụ là người đàn ông tốt, có thể để dựa dẫm, nhưng sau khi nói chuyện được mấy câu thì cô ấy đã thay đổi suy nghĩ. Nếu như bây giờ Thượng Quan Tịch Mộng và Bạch Quán Tông ly hôn thì chẳng phải đã tạo một cơ hội tốt cho Châu Dụ hay sao?

Thượng Quan Diệp An thật sự không thích anh ta lắm, thà rằng để Bạch Quán Tông làm anh rể của mình còn hơn là để một tên mở miệng ra là trêu chọc con gái nhà người ta, đúng là không có liêm sỉ.

Nhưng Thượng Quan Diệp An nhìn sang Thượng Quan Tịch Mộng thì hình như cô không có chút phản ứng nào, mà chỉ chăm chú nhìn vào thông tin trên bài báo, chốc chốc cô lại nhíu mày khó hiểu. Từ khi chuyện Bạch Quán Tông bình thường được những tờ báo lá cải moi ra thì ngày nào cô cũng thấy tin của anh ở trên báo, những câu từ họ nói đều rất quá đáng và quy chụp anh bằng một cái tên gọi "Chạn Vương".

- Chị đang nghĩ gì vậy?

- Chị cảm thấy chúng ta có thể dựa vào Tuyệt Vệ quân để sinh lợi.

- Chị Mộng, chị thật sự không thích Bạch Quán Tông chút nào sao? Em thấy cậu ta cũng rất được.

Thượng Quan Tịch Mộng cũng nhìn Diệp An, thật lòng để mà nói chuyện này thì cô cũng không phải trái tim sắt đá mà không mềm lòng, chỉ là cô không dám cá cược quãng đời còn lại của mình ở chỗ của Bạch Quán Tông.

Dù sao Bạch Quán Tông cũng là cháu đích tôn nhà họ Bạch, tương lai dù muốn dù không thì anh cũng phải tiếp quản Bạch thị, mà nếu cô thật sự ở bên cạnh anh thì khó có thể chu toàn cho gia đình và công việc. Hơn nữa chuyện mà cô đang dự tính làm đã có trật tự nhất định, cô không muốn vì tình cảm nam nữ mà đánh đổ nó đi.

Ngoài ra... Sau chuyện của Quý Tín Hào thì cô thật sự có sợ cái gọi là tình yêu.

Thượng Quan Diệp An nghe xong cũng chỉ biết lắc đầu, người chị gái này của cô ấy thuộc dạng người cứng đầu cố chấp, nhưng sống vẫn luôn theo một nguyên tắc nhất định, chỉ cần không làm rối tung cái nguyên tắc của cô, thì cô có thể mắt nhắm mắt mở mà đồng ý. Nhưng hôn nhân là chuyện cả đời, Diệp An cũng không muốn chị gái chỉ vì một thứ gọi là "Bến đỗ" mà chọn bừa.

Thượng Quan Tịch Mộng nói xinh đẹp có xinh đẹp, nói tài giỏi có tài giỏi, cô là một người tựa như là thập toàn thập mỹ, sống ở đời mà, mây tầng nào sẽ gặp gió tầng đó, chỉ cần phù hợp thì mới có sự đồng điệu với nhau.

- Em cảm thấy Bạch Quán Tông không phải bất tài, chị nghĩ thử xem một thân một mình mà có thể thành lập Tuyệt Vệ quân là thấy cậu ấy cũng có tài rồi.

- Chị không phủ nhận, nhưng chị gần nhiều hơn thế. Chị mong người mình yêu có thể thật tâm đối đãi với chị và người thân của chị, chứ không phải suốt ngày bày mưu tính kế, mưu sâu kế hiểm thế nào cũng có lỗ hổng thôi.

Thượng Quan Diệp An cũng chỉ vừa mới về Kế Thành sống không lâu, nhưng số lần Bạch Quán Tông muốn bày mưu để được ở bên cạnh Thượng Quan Tịch Mộng đúng là không ít, nhưng chẳng phải vì cậu ta sợ bản thân sẽ bị cô bỏ sao. Tình yêu mà, nói cũng chẳng thể nào nói ra hết được.

[...]

Bạch Quán Tông cũng ở trụ sở một lúc rồi liền cùng Hoàng Sước đến đón Thượng Quan Tịch Huyên tan học, lần đầu tiên cậu nhóc được anh rể đón nên cũng không khỏi ngạc nhiên, những người bạn xung quanh còn bị cảnh tượng này thu hút. Nhất là mấy bạn gái cùng lớp với cậu nhóc còn hú hét không ngừng, Bạch Quán Tông liền ngoắc tay bảo Thượng Quan Tịch Huyên lên xe.

- Sao anh lại tới đây?

- Tiện đường nên đón em tan học, thế nào? Không muốn anh đón sao?

- Không có, chỉ là anh cũng quá khoa trương rồi. Chẳng ai đi đón một học sinh tiểu học bình thường mà lại chạy chiếc Rolls-Royce cả.

Bạch Quán Tông cũng á khẩu, anh chưa nghĩ đến chuyện này. Nhưng chẳng phải ở trường ai cũng biết cậu nhóc họ Thượng Quan sao? Muốn che giấu sự phú nhị đại cũng khó, nhưng hình như là che giấu thật.

Ở cái đất Kế Thành này thì họ Thượng Quan cũng chỉ có duy nhất một dòng mà ai ai cũng biết. Thượng Quan Tịch Mộng cũng không muốn em trai bị chú ý, nên ngoại trừ những bậc lãnh đạo cấp cao thì trong mắt tất cả mọi giáo viên lẫn học sinh và phụ huynh đều biết tên của cậu nhóc là Quan Tịch Huyên.

- Huyên Nhi, em có muốn anh làm anh rể của em không?

- Anh muốn nghe lời thật lòng hay là dối lòng?

Bất chợt Bạch Quán Tông không biết nên đáp thế nào, nhưng rồi anh cũng chọn lời dối lòng.

- Muốn, ít nhất khi anh làm anh rể thì cũng không phải quản chị hai quá nhiều... Hay nói đúng hơn là không quản được.

Bạch Quán Tông: "..." là nên vui hay buồn đây?

- Vậy còn lời thật lòng.

Thượng Quan Tịch Huyên cũng nghĩ nghĩ một lúc, sau đó liền nói:

- Thật lòng mà nói thì anh rất tốt, nhưng anh quá mưu mô, những việc anh làm đều là mưu hèn kế bẩn, nếu để anh ở bên cạnh chị hai thì sau này sẽ khổ thân chị của em. Nên em không thích.

Bạch Quán Tông: "..." double skill.