Tiểu Phú Bà Nhà Bạch Tổng

Chương 4: Tiệc Bạch gia (1)



Thượng Quan Tịch Mộng nói xong thì cô cũng lịch sự mà chào tạm biệt rồi tắt máy, lúc này ở đầu dây bên kia Bạch Tông Tuyền đã tức đến mức muốn xì khói, ông ấy còn ném cả điện thoại xuống đất, thẳng thừ hủy bàn tiệc hôm nay, sau đó cũng hậm hực mà quay về Bạch gia.

Mã Dao Diêu nhìn thấy chồng mình ôm một mặt tức về nhà liền bước đến, hỏi nhỏ:

- Có chuyện gì sao? Thượng Quan gia không chấp nhận à?

- Còn hơn cả vậy. Con nhóc Thượng Quan Tịch Mộng còn chưa gặp được, nó nói nó đi công tác hai ngày sau mới về, không những vậy mà còn gọi cho tôi chọc giận tôi nữa chứ! Đúng là không biết nên nói gì đây!

Vốn dĩ Mã Dao Diêu cũng đã dự đoán được chuyện này nhưng bà ấy không nghĩ được đến mức độ này, nói sao thì Bạch gia cũng là trưởng bối của cô, không những không gặp mặt mà còn gọi điện khiêu khích thì đúng là rất quá đáng. Nhưng đứa con gái trầm ồn Bạch Hoành Kỳ lại vô cùng bình thản ngồi ở bàn ăn uống một ngụm café, sau đó liền nhìn vào trong tờ báo, nói:

- Con sớm đã nhắc nhở cha mẹ đừng đến đó tìm Thượng Quan gia, nói thế nào đi nữa thì nhà họ hiện tại là gia đình quyền thế, trước kia họ suýt sa cơ thì chúng ta không có mặt, bây giờ Bạch gia gặp chuyện lại đến tìm, nếu là nhà chúng ta thì con cũng chẳng muốn gặp làm gì.

- Con thì hiểu cái gì?

Lúc này, trong đầu của Mã Dao Diêu lại có một suy nghĩ vô cùng tốt, bà ấy muốn nhắc nhở Bạch Tông Tuyền rằng cuối tuần này Bạch gia sẽ có một buổi tiệc lớn, mà đối với nhà Thượng Quan thì công việc làm ăn chắc chắn quan trọng, nói thế nào thì cũng là giới làm ăn kinh doanh, không có đối tác thì biết sống bằng gì, nên ngày hôm đó Bạch gia sẽ cố gắng mời nhiều người có danh có tiếng trên thường trường đến.

Nghe những lời mẹ mình nói thì Bạch Hoành Kỳ cũng chỉ biết lắc đầu ngáo ngán, cô ấy thật sự không nghĩ Thượng Quan Tịch Mộng sẽ thích những bữa tiệc ồn ào như vậy, hơn nữa những năm nay giữa hai nhà Thượng Quan và nhà họ Quý có mối quan hệ rất tốt, ai cũng nói Thượng Quan Tịch Mộng và Quý Tín Hào đang thầm thích nhau, chỉ đợi khi nào Thượng Quan Tịch Huyên đủ tuổi trưởng thành thì khi đó hai người họ mới công khai, nhìn thấy rất rõ mối quan hệ giữa Quý Tín Hào và Thượng Quan gia thật sự không tồi chút nào.

- Hoành Kỳ, hôm nay con không có việc sao?

- Hôm nay con xin nghỉ, mọi việc đều giao cho Hoành Sương rồi, cha có chuyện gì sao?

- Cha nghe nói con có một người bạn họ Quý, rất thân với Thượng Quan Tịch Mộng, con có thể giúp chúng ta…

- Anh ấy bận lắm, không rỗi hơi như vậy đâu.

Nói xong, Bạch Hoành Kỳ cũng cầm theo cốc café của mình mà đi lên phòng, nhìn theo bóng lưng của con gái khiến cho hai vợ chồng nhà họ Bạch có chút khó hiểu, đứa con gái này đúng là không biết giống ai nữa, tính tình thì kì quái, lại còn chẳng quan tâm chút nào đến Bạch gia, cứ như Bạch thị không phải của nó vậy đó.

Nhưng vốn dĩ Mã Dao Diêu biết rõ đứa con gái này của bà ấy từ sớm đã biết được cha mình không thích nữ, mọi sự kỳ vọng của ông ấy đều dành cho em trai, nhưng vì em trai bị bệnh nên bây giờ mới có chỗ cho đứa con gái này chen chân vào. Bà ấy cũng biết rõ tính cách của con gái cổ quái, nhưng cũng không thể làm gì được, nói thế nào thì cũng chỉ là số trời thôi.

- Hay là để tôi nói với Sương Nhi nhé? Con bé là người thoải mái, lại còn ngoan ngoãn, chắc sẽ có thể giúp chúng ta.

- Thôi thì phải vậy chứ biết sao giờ. Nhưng nói thế nào thì quyền hạn trong tay Sương Nhi không lớn, tôi chỉ sợ là Quý gia sẽ không đồng ý thôi.

Nghe đến đây thì Mã Dao Diêu cũng đành chịu, nói sao thì với năng lực hiện tại của Hoành Sương thật sự không bằng Hoành Kỳ, nhưng con bé lại là một đứa năng động hoạt bát, lời nói phóng khoáng nhưng chẳng có uy lực là bao nhiêu. Còn Hoành Kỳ lại là người theo dạng “Đại nghĩa diệt thân”, cho dù là người thân hay không thân, chỉ cần phạm lỗi là sẽ nhận ngay trừng phạt thích đáng, tính cách của cô con gái lớn này còn rất khó gần, dường như là rất ít bạn hay nói đúng hơn là không có, ngoại trừ Quý Tín Hào.

[…]

Cuối tuần, Thượng Quan Tịch Mộng đã nhận được thiếp mời từ sớm, vốn dĩ cô không muốn đi nhưng Quý Tín Hào nhận được sự ủy thác của Bạch Hoành Sương nên đã phải chấp nhận đến đó, tuy nhiên, cô cũng không phải dạng tiểu thư khuê cát, nên cũng không nhất thiết phải trang điểm lộng lẫy, ăn mặc sang trọng, nhưng Quý Tín Hào lại cực kỳ không hài lòng, nói:

- Tiểu Mộng Nhi, em đừng có ngang bướng như vậy nữa mà, cũng đã hơn mười năm rồi, em còn chưa mặc váy, hôm nay xem như phá lệ đi.

- Quý Tín Hào lão sư, anh thật sự muốn chống đối em sao?

- Anh không hề có ý định chống đối em, chỉ là anh muốn để người khác nhìn ngắm được vẻ đẹp của Tiểu Mộng Nhi nhà mình thôi mà.

Thượng Quan Tịch Mộng liếc anh một cái, vô cùng bất mãn, nhưng rồi lại thôi, cô đáp:

- Ai là Tiểu Mộng Nhi nhà anh? Hơn nữa hôm nay tâm trạng của em không tốt, anh còn lải nhải thì đừng trách em!

Thôi thì nữ đế đã mở lời như vậy thì anh cũng không dám làm bừa, đành phải chấp nhận nhìn cô gái xinh đẹp này mặc vest đến đó vậy, đi cùng Thượng Quan Tịch Mộng, Quý Tín Hào nhìn thấy cô vẫn chăm chú nhìn vào máy tính bảng trên tay, dường như chẳng hề quan tâm đến anh là mấy.

Nhưng thật ra thì cô không phải đang làm việc, mà là đang xem xét một số trường lớn có môi trường tốt, Quý Tín Hào cũng ngó vào xem cô đang làm gì, nhưng khi nhìn thấy nội dung thì anh có chút giật mình, không hiểu hỏi:

- Tiểu Mộng Nhi, em có chuyện sao? Sao đột nhiên lại xem những thứ này…

- Sang năm Huyên Nhi đã học cấp hai rồi, em muốn để Huyên Nhi ra nước ngoài học, để sau này còn có ích cho tương lai của nó.

- Em chỉ lo cho Huyên Nhi thôi sao? Còn em?

Nghe như vậy thì Thượng Quan Tịch Mộng chỉ mới cười một cái, nói:

- Đối với em thì chẳng có gì quan trọng bằng Huyên Nhi, đợi em ấy tiếp quản công việc suôn sẻ thì xem như em cũng nhẹ lòng.