Tiểu Qua Tử

Chương 53



Editor: Calcium

Mưa phùn ẩm ướt phiêu phiêu bay tán loạn trong gió, Diệp Hà Thanh đã tắm gội từ rất sớm, dùng chậu rửa bưng nước nóng qua, ngồi xuống ghế sô pha tiến hành ngâm chân, cầm máy sấy hong khô tóc.

Diệp Tiểu Chiếu nghe âm thanh đi ra: "Sớm vậy?"

Diệp Hà Thanh nhìn sắc mặt anh trai mình một chút rồi mới nói: "Hoắc ca bị ốm, em qua thăm anh ấy một chút." Cậu do dự, "Ngoài ra người nhà anh ấy cũng muốn gặp em..."

Tâm lý Diệp Hà Thanh không yên, cậu và Hoắc Kiệt vốn địa vị xã hội cách biệt, đi đứng cũng khó khăn, người bình thường có khi còn không muốn tiếp nhận cậu, gia đình giàu sang phú quý e rằng càng nhìn cậu không lọt mắt đi.

Tâm tình hoảng hốt loạn hỏi: "Tiểu Chiếu, anh cảm thấy em có nên đi hông? Liệu mọi người có thích em không?"

"Đừng sợ." Diệp Tiểu Chiếu ngồi lại gần nắm chặt tay cậu, "Hoắc Kiệt là một người rất tốt, tin rằng gia đình có thể dạy dỗ một người như vậy sẽ không tồi đâu. Anh ta đối tốt với em, cũng luôn suy nghĩ thay cho em, gọi em qua như vậy ít nhiều cũng biết rõ trong lòng. Anh tin rằng anh ta sẽ không liều lĩnh khi chưa chắc chắn gì cả đã trực tiếp gọi em qua như vậy."

Nghe Diệp Tiểu Chiếu nói xong, cảm xúc hoang mang trong lòng Diệp Hà Thanh mới dần dần lắng lại, cảm thấy anh trai nói rất có lý.

Hai anh em mấy hôm nay ở nhà ăn không ít bánh chưng và sủi cảo, hai người gói mấy phần thật đẹp, một phần để Diệp Hà Thanh mang qua Hoắc gia, còn lại hai phần chờ sau kháu xuân gặp thì đưa cho bác sĩ Nguy Lan cùng thầy Dư Thanh Châu, mối quan hệ của hai người vốn không nhiều, mấy món quà này tuy rằng không quý nhưng tốt xấu cũng là tấm chân tình.

Diệp Hà Thanh nhấc quà ra ngoài, cậu vốn định tự mình gọi xe qua đó, nhưng Hoắc Kiệt lại không cho, trực tiếp bảo tài xế qua đón cậu, xe đã chờ dưới lầu, cùng tài xế chúc tết lẫn nhau xong thì di chuyển, dọc đường đi cậu đều trong tâm trạng chuẩn bị tâm lý.

Nhà chính Hoắc gia ăn tết náo nhiệt suốt một tuần lễ, hai hôm nay mới bắt đầu khôi phục lại sự thanh tịnh. Diệp Hà Thanh xuống xe, tài xế dẫn đường cho cậu, ngoài cửa còn có dì giúp việc đang chờ đợi, gặp mặt cậu liền đưa quà dâng lên, mở miệng nói chuyện thiếu chút nữa líu hết cả.

Dì giúp việc cười híp cả mắt: "Đứa nhỏ này thật có lòng."

Diệp Hà Thanh giải thích: "Đây là do cháu và anh trai ở nhà tự gói, cũng không biết mọi người thích ăn nhân gì..."

Tâm mắt cậu không dám tùy ý nhìn quanh, thay xong giày liền đi vào phòng khách, các trưởng bối không xuất hiện nhiều như trong dự đoán của cậu, dì giúp việc nói: "Lão phu nhân bọn họ ra ngoài rồi."

Diệp Hà Thanh thở phào nhẹ nhõm, vừa vặn nhìn thấy một người đang đi xuống dưới lầu.

"Hoắc ca." cậu chủ động lại gần, "Sức khỏe anh đã khá hơn chưa?"

Hoắc Kiệt rất tự nhiên dắt tay cậu lên lầu, lơ đãng nói: "Vừa mới truyền nước xong, khỏe hơn rồi."

Diệp Hà Thanh vẫn còn lo lắng, sau khi vào phòng Hoắc Kiệt trực tiếp khóa cửa lại, thấy vẻ mặt lo lắng của cậu, không nhịn được cười cười kéo cậu ngồi xuống cạnh mình: "Suốt một tuần bận rộn không được gặp nhau, cho anh ôm một lát nào."

Hắn đặt cậu lên giường ôm chặt vào lòng, đôi môi tỉ mỉ hôn lên đôi gò má cậu.

Mơ mơ màng màng tiếp nhận cái hôn, khóe miệng Diệp Hà Thanh ướt át mà nhìn người đàn ông trước mặt, hô hấp hỗn loạn, đến khi hơi hồi phục mới đưa mua bàn tay lên kề sát cái trán của Hoắc Kiệt.

"Hết sốt rồi. Có cần uống thuốc không?"

Tinh thần Hoắc Kiệt thoạt nhìn có vẻ không tốt lắm, có cảm giác vẫn rất thiếu ngủ, quầng thâm dưới mí mắt nổi lên.

"Tiêm một mũi là được không sao đâu, ngủ với anh một lát đi." Hoắc Kiệt miễn cường vòng tay qua eo Diệp Hà Thanh, "Mấy ngày không ngủ rồi, ở lại với anh nhé?"

Đôi chân dài dưới lớp chăn đụng chạm lẫn nhau, Diệp Hà Thanh liền vội vàng gật đầu, chuyện gặp mặt người lớn trong nhà tạm thời quên sau đầu.

Ngủ một giấc cho đến trưa, Hoắc Kiệt lúc này mới tỉnh lại nhìn thấy Diệp Hà Thanh đã mở mắt ra, nhìn thất thần lên trần nhà.

"Tiểu Hà." Hoắc Kiệt suồng sã cười, nắm cằm cậu qua, không đã nghiện hôn mấy cái liền, chờ tới khi hô hấp hỗn loạn, hắn mới vén quần áo lên, ăn thêm chút đậu hũ non, Diệp Hà Thanh giờ đây đã đỏ như một con tôm luộc uốn cong mình, nhưng lại không phản kháng, lỗ tai đỏ thấu nhìn hắn.

Ánh mắt Hoắc Kiệt nhàn nhạt chuyển động: "Không phản kháng lại sao?"

Diệp Hà Thanh chậm rãi quay lưng lại, kỳ thật đối với cậu thì trên phương diện này cũng không có quá nhiều mong đợi hay chống cự, nhưng vì đây là Hoắc Kiệt mang lại nên cậu mới cảm thấy vui sướng, nếu quả thực phát sinh chuyện gì đó, khả năng cậu sẽ không cưỡng lại được.

"Đứng dậy đi." Hoắc Kiệt nắm tóc, chờ mọi thứ bình ổn lại mới nói: "Đưa em xuống gặp mọi người, ai có hỏi gì thì em cứ trả lời nấy, không hỏi thì đừng nói, còn lại mọi chuyện cứ giao cho anh là được."

Thấy vô cùng áp lực khi gặp người lớn, Diệp Hà Thanh liền kéo tay áo Hoắc Kiệt, mặt nghẹn đến đỏ bừng: "Thật sự phải gặp sao?"

Hoắc Kiệt nở nụ cười, khom lưng đeo giày cho Diệp Hà Thanh: "Sợ cái gì, con dâu xấu thì cũng phải gặp cha mẹ chồng, huống hồ em còn không xấu, lớn lên tốt như thế này, ngoan ngoãn lại có hiếu, mọi người yêu thích còn không hết ấy chứ."

Diệp Hà Thanh cảm thấy như đang mơ vậy, nếu Hoắc Kiệt đã nói vậy, cậu nguyện ý tin tưởng.

Ngoài phòng khách, các trưởng bối ngồi trên ghế sô pha biết Hoắc Kiệt chuẩn bị đưa người xuống lầu, mặc dù đã báo trước với họ là con trai rồi nhưng ai cũng ít nhiều thấy tò mò.

Họ tin tưởng vào mắt nhìn người của Hoắc Kiệt, tự hỏi liệu yêu một người con trai có phải là không có căn cứ gì không. Lão nhân chưa tình gặp cặp đôi đồng tính, đừng là một người con trai mà lại như con gái là được.

Hoắc Kiệt đưa người tới ra mắt các trưởng bối trong gia đình, mọi người đều không lên tiếng, đôi mắt đánh giá người trước mặt, mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.

Hầu hết những người thuộc thế hệ đi trước đều tin rằng tâm sinh tướng, diện mạo của Diệp Hà Thanh vừa mềm mại lại trưởng thành, nhưng tốt hơn cả là từ khí chất, khí chất này trung hòa cùng dung mạo xuất sắc liền thuận mắt hơn nhiều.

Dì giúp việc mới vừa hâm nóng lại quà tặng mà Diệp Hà Thanh vừa mang qua biếu cho mọi người nếm thử, nghe nói là do đứa nhỏ tự tay làm, ở nhà bên kia còn thường xuyên nấu cơm cho Hoắc Kiệt ăn, sau khi gặp người rồi mới thấy rằng thực ra tiếp nhận chuyện này cũng không phải chuyện quá khó khăn.

Lão phu nhân phất tay ý bảo Diệp Hà Thanh tìm một vị trí ngồi xuống.

Hoắc Kiệt đưa cậu ngồi xuống ghế trống xong, bà liền nói: "Trẻ quá nha," quay đầu lại hỏi: "Trẻ hơn con đó."

Lão phu nhân hỏi nghề nghiệp Diệp Hà Thanh, cậu thật thà trả lời: "Hiện tại cháu đang học vẽ tranh." Suy nghĩ thêm một chút không biết có nên nói những công việc từng làm trước đây cho bà nghe không.

Hoắc Kiệt bảo cậu cứ thật thà với các trưởng bối là được, suy nghĩ trước sau, cuối cùng cậu cũng kể lại cho mọi người biết về công việc trước đó của mình.

Nghe được chuyện cậu đi giao thức ăn suốt ba năm liền, mọi người đều im lặng không phát ra tiếng động.

Diệp Hà Thanh đoán không ra chuyện gì, sốt sắng nhìn về phía Hoắc Kiệt, hắn đang chuẩn bị nói tiếp thì lão phu nhân lại hỏi: "Lúc đó cháu còn chưa đủ tuổi mà."

Ánh mắt lo lắng lại rơi lên đùi cậu, lão phu nhân lắc đầu: "Trải qua nhiều khổ như vậy, đứa nhỏ này thực sự không dễ dàng gì."

Diệp Hà Thanh yên lặng, không thể làm gì khác mà trấn an bà: "Mọi chuyện đều đã qua rồi, nhưng không sao, sau tất cả thì mọi người lại được gặp nhau như thế này rồi."

Từ đầu tính ra định hẹn gặp mặt sau đó bàn bạc về kế hoạch cuộc sống và tình cảm sau này của hai người, kết quả lão phu nhân lại có hứng thú với những gì mà Diệp Hà Thanh đã từng trải qua liền hỏi rõ những chuyện cậu đã từng trải qua. Lão phu nhân Hoắc gia nói chuyện rất có uy, Hoắc Kiệt thấy bà không ghét Diệp Hà Thanh, tâm tình cũng ổn định hơn nhiều, cha mẹ hắn bên kia không quản quá nhiều, nếu có bà nội nguyện ý giúp đỡ sau lưng thì chuyện thành chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Diệp Hà Thanh ở lại nhà chính ăn một bữa cơm, thời điểm về nhà đầu óc vẫn còn phiêu phiêu. Hoắc Kiệt vừa mới hạ sốt nên cậu chỉ để hắn tiễn cậu ra xe liền thúc giục đối phương về, dựa vào ghế xe tiêu hóa cảm xúc căng thẳng đã qua.

Cậu sờ sờ vị trí tim đập thình thịch, khóe miệng không cưỡng lại đường hơi nhếch lên.

"Hoắc ca," cậu soạn tin gửi đi: "Mọi chuyện không phải là giấc mơ đúng không?" Mọi chuyện trở nên thuận lợi đến mức này, niềm vui ập đến bất chợt khiến cậu không thể tin nổi đây là hiện thực.

Hoắc Kiệt nói: "Có cảm giác không thật sao?"

"Ừm!"

Hoắc Kiệt: "Gọi anh là chồng đi. Nếu em ngại đến không chịu nổi thì là thật."

Diệp Hà Thanh che điện thoại di động lại, chậm rãi giấu mặt vào gối.

Hoắc Kiệt chờ gần mười phút không thấy phía bên kia có phản hồi, chuẩn bị đi ngủ tới nơi thì bỗng nhiên nhận được cuộc điện thoại.

Diệp Hà Thanh lắp bắp: "Chồ...Chồng ơi."

Không chờ hắn kịp phản ứng lại tiếng gọi thì điện thoại đã cúp máy, gọi lại thì một giọng nữ ngọt ngào của tổng đài lặp đi lặp lại như cái máy báo rằng đối phương đã tắt máy.

Hoắc Kiệt không kiềm chế nổi, tiếng nói vẫn còn vang lại dư vị bên tai, hắn đè nén nụ cười từ tận dưới cuống họng, có chút muốn kích động mà chửi bậy.

Tốt nhất là mặt đối mặt nói với Diệp Hà Thanh, nếu thật sự nói ra miệng thì Diệp Hà Thanh nhất định sẽ đỏ bừng xấu hổ từ đầu tới chân.(?)