Tiểu Quận Chúa Của Ta Ơi!

Chương 23: 1 đời 1 kiếp



Ít lâu sau, Từ đường Từ Mộng Các chiêu sinh, hôm ấy là buổi đầu nhập học. Tiểu Quận chúa đang đấu tranh với phụ hoàng. Phụ hoàng nàng năn nỉ có, dụ dỗ có, ép buộc có, nhưng nàng nhất quyết không chịu đi học. Nàng bị cung nữ cưỡng ép lôi khỏi giường ấm đệm êm bàn tay nhỏ của nàng sống chết bán lấy thành giường. Nhưng cuối cùng vì 200 lượng hoàng kim, và sự có mặt của Cố Thẩm Minh mà nàng phải đến nơi nhạt nhẽo ấy. Lúc này trong sân Từ Đường có một đám thiếu gia công tử nhà giàu ngỗ nghịch đang bắt nạt một thiếu gia nào đó, y ngã sõng soài trên nền đất đầy sỏi, rương sách của y bị rơi vãi khắp nơi trên nền đất, các tiểu thư quyền quý dùng phiến che miệng mà thì thầm nhỏ to, còn các thiếu gia công tử khác cũng đứng ngoài xem náo nhiệt, không một ai tình nguyện đứng ra giúp đỡ. Vị thiếu gia ngã dưới đất ấy đang dần chìm vào tuyệt vọng, vì ánh mắt cầu cứu của y chẳng được ai đáp lại, những giọt lệ ấm ức nhẹ rơi nhưng bị y nhanh tay gạt lấy, có lẽ y chẳng hề muốn khóc, và cũng biết từ ngài gia quyến nhà mình bị xử tử, thì cái tự tôn hão huyên ấy của y cũng đã chẳng còn quan trọng, biết rõ bản thân sẽ không nhận được sự giúp đỡ của bất kì ai, nhưng y vẫn nuôi hy vọng, hoặc là y đang chờ đến khi bọn chúng thỏa mãn rồi nhặt lấy sự tự tôn nhỏ bé của mình và lặng lẽ rời đi.

“ á, ai ném đá vào đầu bổn công tử vậy?” thiếu gia cầm đầu đám bắt nạt ôm đầu kêu lên, rương sách cũng theo đó mà rơi xuống.

Bước vào là Tiểu Công chúa và Thế tử Cố gia Cố Thẩm Minh.

“ chó sủa ở đâu đấy, nghe nhói tai quá” nàng đưa tay xoa nhẹ tai mình, khí thế phóng khoáng nghênh ngang bước vào. Còn Cố Thẩm Minh thì chạy lại đỡ thiếu niên trên đất, giúp y nhặt nhạnh từng món đồ rơi ra bên ngoài.

“ Tiểu công chúa an” một người trong số những người đứng xem kịch đã nhận ra nàng, vội vàng hành lễ, thấy vậy tất cả mọi người đều hành lẽ theo.

“ miễn lễ” nàng dùng giọng điệu khinh thường bọn họ, rồi tiến về rương sách vừa rơi xuống, đá mạnh lên trời, rồi dùng khinh công bay lên bồi thêm một cú nữa khiến rương sách được điêu khắc tỉ mỉ đập mạnh vào cây cổ thụ bên cạnh rồi vỡ vụn.

“ ây da, thứ lỗi cho ta nhé, lỡ làm hỏng của ngươi rồi”

Tuy là có vẻ nàng đang xin lỗi nhưng biểu cảm cùng với giọng điệu thì lại mang đầy tính khiêu khích đại khái là “ ta làm đầy, ngươi có giỏi thì lại tính sổ với ta này, ta đây lại sợ ngươi quá, ta chờ xem ngươi làm gì được ta”

“ hì… hì không sao không sao ạ, đồ trong An Nam đều là của người, người muốn làm gì cũng được, cái rương sách nhỏ của thần, được người làm hỏng là vinh dự của thần ạ” hắn tức lắm chứ, nhưng thân phận khác nhau, hắn làm gì dám biểu tình ra mặt chứ. dù tức dù giận nhưng cũng phải chưng ra bộ mặt thảo mai.

“ ây da, rương sách hỏng, sách vở bẩn hết rồi, làm sao mà học đây, thời gian chuẩn bị lại cũng khá lâu, hay là ta dạy ngươi nhé!”

“ công chúa thân phận cao quý, người không cần quan tâm đến ta đâu ạ, cùng lắm ta nghỉ buổi hôm nay thôi ạ.”

“ làm sao mà thế được. Tốn công đến đây cũng phải học thứ gì đó rồi về chứ, hay là ngươi thấy nhà mình giàu, đến đây để tỏ vẻ thanh cao học thức?”

“ thần không có ý đó, xin công chúa chỉ dạy ạ”

“ vậy thì tốt” nàng loay hoay một hồi cuối cùng cũng nhìn thấy một cành dâu, nàng thuận tay bẻ xuống, vặt hết lá trên cành rồi gõ gõ lên tay và bắt đầu bài giảng. Mọi người đều nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ, bởi hoàng thân quốc thích đều đi học lúc tam niên, nay nàng đã lục niên mới bắt đầu đến từ đường, việc nàng biết đọc chữ đã làm người khác phải bất ngờ, nay lại còn đòi dạy người khác, cũng khiến cho người ta chờ đợi xem kịch hay