Tiểu Quận Chúa Của Ta Ơi!

Chương 40: 1 đời 1 kiếp



Kim công công từ từ tiến về phía trên công đường, tay phẩy nhẹ chiếc phất trần.

“ Chấp pháp đại nhân xử ai máu mặt hay sao mà phải nhường cả ghế cho hắn vậy?”

“ Chắc là tiểu thư nhà quyền thế, lúc vừa lên đã thấy tiểu cô nương tự khuôn ghế xuống ngồi rồi”

“ vậy để ta xem tiểu thư nhà ai mà bạo gan như vậy”

Nghe câu này, Tiểu quận chúa lại càng sợ hãi hơn, co ro cuộn tròn trên chiếc ghế, che thật kín khuôn mặt của mình

Vừa đi về phía bàn, Kim công công đã lên tiếng

“ Tiểu thư có thể quay mặt lại cho Kim mỗ xem được không?’’

Bất động-ing~~~~~

[ địch bất động ta đứng im, nhưng xem ra địch không phải kẻ ngốc # người thứ 3]

“ tiểu thư” Kim công công vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Nàng sợ hãi thò tay thả quả táo ăn dỡ lăn xuống đất, mái tóc suôn mượt mà Mạn Kì vừa chải cho nàng đã bị nàng lấy đi che mặt rồi

Lúc này Kim công công bắt đầu thấy có gì không dúng, lại cảm thấy cô nương trước mặt thật sự có chút quen, tuy không tin vào phán đoán của mình, nhưng Kim công công vẫn lên tiếng

“ Nam Cung Thiên Nghi”

Nàng giật bắn người, bây giờ nàng rén rồi, từ từ quay người lại, mái tóc che đi khuôn mặt cũng được nàng từ từ vén lên, sau lớp tóc ấy là một nụ cười hoa khôi.

Kim công công chỉ đứng đó bất lực, hai tay ôm lấy cây phất trần rồi thở dài.

~~~Trên đường ~~~~

“ người có biết tháng này, nô tài đã phải vắt óc nghĩ ra bao nhiêu cái lý do cho người không hả?”



nô tài làm thái giám ngần ấy năm, già cả rồi, lẩm cẩm rồi, tay chân rụng rời rồi, mà cái đầu khi nào cũng phải hoạt động hết công suất”

“ Tiểu tổ tông của ta ơi! Phụ thân người giao cho ta quản bệ hạ đã khó rồi, giờ lại gánh thêm người, lưng ta sắp gãy làm đôi đây rồi”

“ còn ngươi nữa Mạn Kì, ngươi đi theo hầu Quận chúa mà để người đánh nhau thế hả, lỡ bị thương thì sao?”

“ không phải là triều đình lại phải bồi thường sao?”

"êy, Kim công công, ông là lo cho bọn họ bị thương chứ sao không lo thân thể ngọc ngà của ta bị tổn hại”

“ hừ~~~ lịch sử ghi nhận, à không lão nô ghi nhận, chưa bao giờ có ai đánh nhau với người mà không bị thương, nhẹ thì tàn phế, nặng thì mất mạng”

“ lão nô lo cho người làm gì?”

“ mà sao người không chọn ai võ công cao cường một chút mà đánh, lại phải chọn mấy người tép riu, rồi kêu lão nô bồi thường”

“ quan trọng là người học võ không tùy tiện ra tay’’

“ người đừng nói nữa, lão nô lực bất tòng tâm”

Nàng nghe vậy dùng tay khóa miệng mình lại.

“ Người biết khô…ng”

Nói chưa xong câu Kim công công đã bị Tiểu quận chúa dùng tay chặn lại, ngay lúc đó Mạn Kì lên tiếng

“ Bảo vệ thân thể”

“lão…nô…” như vẫn bất mãn Kim công công còn muốn nói thêm gì đó

“ ưm~~~”

“ bảo vệ thân thể đi”

“ Mạn Kì ta đói rồi, đi ăn thôi”

Mạn Kì gật đầu rồi cả hai để lại Kim công công cùng với một vài thị vệ mà chạy trước

Kim công công chỉ biết lắc đầu mà bất lực

“ đứa trẻ này thật là~. Không hổ là ái nữ tiên đế”

" chuyện hôm nay mà đồn ra ngoài, tự chọn cái kết đi, nên nhớ không có cái kết có hậu nào ở đây”

Chủ tớ Nghi Thường dạo chơi trên phố khi trời vừa ngả trưa, bụng kêu cồn cào, Tiểu quận chúa cười trừ mà tấp vào một quán nhỏ bên đường, Mạn Kì thì nối gót theo sau.

Tiểu quận chúa gọi một bàn đầy ắp đồ ăn, như thói quen Mạn Kì chỉ đứng một bên hầu thiện, thấy vậy Thiên Nghi lấy làm khó chịu, nhìn Mạn Kì lau đũa, bát cho mình mà cô lại cằn nhằn:

“ này cái tên cứng nhắc này, đây đâu phải là trong phủ hay trong cung, giữ quy củ làm gì? Bao nhiêu khuôn phép trong phủ đã làm ta đau đầu, giờ ra ngoài cũng vậy.”

“ Ta và Người chủ tớ khác biệt, dù ở bất cứ đâu, lẽ nghĩa phải đặt lên hàng đầu”

“ vẫn biết ta là chủ cơ đấy, mệnh lệnh của ta còn không nghe, mà còn Chủ với chả Tớ”.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

“ ta…”

“ sao nào, ta nói đâu có sai, tuy tuổi tác ngươi lớn hơn ta, nhưng nhận ta làm chủ, thì cũng phải nghe ta chứ, ngồi xuống cùng ăn đi”

Mạn Kì vẫn đứng đó, hắn đang phân vân, ngồi xuống là trái lễ nghi, không ngồi lại trái lệnh. Thâm tâm hắn còn đang bận đấu tranh thì Tiểu Quận chúa lại lên tiếng.

“ nhanh đi”

Hắn ngồi xuống một cách miễn cưỡng, bát đũa hắn vừa lau cho chủ nhân đã đặt trước mặt hắn, còn chủ nhân hắn thì đang tự lau bắt đũa cho mình, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, trong hắn lại dâng lên quyết tâm hầu hạ và bảo vệ nàng, bảo vệ lấy chủ nhân của hắn, bảo vệ ánh dương soi sáng tâm hồn hắn. Mạn Kì võ công, nội lực

tiên cốt quả thực không tầm thường, câu hỏi lớn đặt ra là hắn sao lại nhận Tiểu Tổ Tông nhà ta làm chủ nhân, hắn đến từ bao giờ? Có mục đích gì chăng?

“ Mạn Kì, ngươi theo ta chắc cũng tầm 2 năm rồi nhỉ?”

“ 5 năm”

Tiểu quận chúa ngại ngùng mà gắp miếng đồ ăn cho nhanh vào miệng

“ thì ra là 5 năm… hừ, 5 năm…”