“Đây là thuốc trị thương, thời gian ngắn ngủi, cô bảo chàng dùng sẽ không để lại sẹo.”
“Đây là một ít bạc vụn, trên đường lưu vong, đuổi quân tốt đi thì đừng nương tay.”
Ta vội vàng móc đồ trên người ra đưa cho Tống Phù Thanh:
“Đây là quân lệnh của quân Bắc phạt, quân Bắc phạt nhận lệnh không nhận người, nhưng với thế cục hôm nay thì bảo chàng ẩn nấp trước, chờ đợi thời cơ rồi hẵng ra tay.”
“Vương triều sắp đổ…”
Ta kéo túi thơm bên mình xuống, nước mắt rơi ào ạt:
“Phù Thanh, bảo chàng nhất định phải sống sót.”
“Ta ở đây chờ chàng.”
Khóc gì chứ?
Khóc rất tốn sức.
Nhưng Tạ Từ đã đốt điện Phương Hoa của ta rồi, ta thật sự trở thành cô hồn dã quỷ rồi.
Ta cũng không biết đã mơ bao lâu.
Cảnh mộng cuối cùng là ngọn lửa lớn kéo dài.
Lúc vừa tỉnh lại thì đã nghe thấy có người bẩm báo:
“Bệ hạ! Đã bắt được thất… Lý Dung Yên rồi!”
*
Ta mở mắt ra.
Đã thấy tấm lưng Tạ Từ chợt cứng đờ.
Im lặng một lúc mới nói: “Dẫn tới.”
Ta đã sớm không chờ được nữa, bay đến cửa.
Ta cũng muốn xem xem, Kỳ Hoài Thịnh tìm được thế thân kiểu gì, giả làm ta nhiều năm như thế.
Cô gái đó không dám ngẩng đầu, bước vào liền quỳ xuống: “Bệ hạ tha mạng!”
Ta sửng sốt.
Là tỳ nữ lúc trước của ta, Thu Thiền.
Quay đầu nhìn Tạ Từ.
Dù chưa nhìn thấy dung mạo của nàng ta, nhưng dựa vào mức độ quen thuộc của hắn đối với ta, đối với người bên cạnh ta.
Ta biết là hắn cũng nhận ra.
Nhất thời khó hình dung được biểu cảm trên mặt hắn.
Giống như là thất vọng cực hạn, lại giống như là phẫn nộ cực hạn.
Gân xanh màu tối nhảy lên trên trán hắn.
Ta nghi ngờ rằng tiếp theo đấy hắn sẽ gào rống lên.
Nhưng không.
Trong điện có không ít cung nhân, thị vệ, đại thần.
Lại yên tĩnh đến mức không nghe thấy cả tiếng hít thở.
Thật lâu sau, Tạ Từ cười một tiếng cực thấp.
“Đây chính là thất Công chúa mà các ngươi tìm đến cho trẫm à?”
Cấm Vệ quân dẫn người đến lập tức đổ mồ hôi lạnh, quỳ xuống ngay: “Bệ hạ, thuộc hạ lần theo manh mối tìm được người thật….”
“Bệ hạ, là điện hạ khiến nô tỳ nghe nhìn lẫn lộn…”
Thu Thiền run rẩy nói: “Điện hạ nói… Điện hạ nói sẽ chơi trốn tìm lần nữa với bệ hạ.”
“Nếu bệ hạ có thể tìm được nàng ấy, nàng ấy… sẽ mặc cho bệ hạ xâu xé…”
“Bệ hạ tha mạng!”
Ngươi nói dối!
Lúc trước ta đâu có bạc với ngươi, vì sao ngươi phải nói dối?!
Là Kỳ Hoài Thịnh bảo ngươi nói như vậy đúng không? Rốt cuộc vì sao hắn phải giấu tin ta chết chứ?!
Ta tức giận đến mức bay khắp phòng, nhưng cũng chỉ có thể khiến màn che trong phòng lay động.
Không biết Tạ Từ đang nghĩ gì.
Không nhìn thấy tâm tình cực lực áp chế đó nữa, đôi mắt màu đen lẳng lặng nhìn chằm chằm Thu Thiền.
Một lát sau, hắn xua tay:
“Giải xuống đi.”
*
Điện Cần Chính khôi phục lại sự yên tĩnh.
Tạ Từ càng thêm im lặng.
Hắn cho mọi người lui ra, ngồi dựa vào ghế bành, nhìn ra ngoài cửa sổ thật lâu.
Ta nhìn qua theo ánh mắt hắn, có thể nhìn thấy một góc của điện Phương Hoa.
Một góc đã đốt trọi.
Quả nhiên ta đã ngủ rất lâu, điện Phương Hoa đã bị đốt xong rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng lại không còn phẫn nộ như trước đó.
Ta nhớ ra rồi.
Không nhớ lại toàn bộ nhưng cũng nhớ được phần lớn.
Thì ra trên khuôn mặt hắn thật sự từng có một vết sẹo.
Ta bay tới bên cạnh Tạ Từ, đưa tay chạm vào.
Tốt lắm, không nhìn gần thì không nhìn ra được.
Vết thương khác trên người thì sao?
Hắn đã từng chịu tra tấn gì, ta biết rõ hơn ai hết.
Đều do ta tự mình ra tay mà.
Vậy thì hắn… đốt điện Phương Hoa cho hả giận cũng là chuyện có thể hiểu được.
Ta ủ rũ ngồi trên bàn.
Chính là ở chỗ đối diện hắn mà trước kia ta hay ngồi.
Đáng tiếc ta có cản trở hắn thế nào thì hắn cũng sẽ không nhìn thấy ta nữa.
Là Tống Phù Thanh sao?
Nàng ta đưa thuốc trị thương, bạc, binh phù cho chàng, nhưng không nói là ta đưa sao?
Vậy thì hắn sẽ hận ta biết bao nhiêu.
Phụ hoàng của ta đã tiêu diệt toàn tộc của hắn.
Ta đã tiêu diệt toàn bộ danh dự của hắn.
Linh hồn của ta co rúm lại, vô thức muốn bay ra ngoài.
Nhưng… hắn sắp cưới Tống Phù Thanh rồi.
Chờ hắn cưới Tống Phù Thanh, ta sẽ không tới nơi này nữa.
Ta không độ lượng như vậy, không có cách nào trơ mắt nhìn hắn và Tống Phù Thanh vợ chồng hòa hợp, bên nhau đến già.