Tiểu Thiếu Gia Dựa Vào Mỹ Mạo Hoành Hành Toàn Hệ Thống

Chương 18: Bá tổng hai nhân cách x chim hoàng yến nhỏ xinh đẹp 19



Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân

Edit: Gấu Trắng

__________________

Khương Lạc Lạc chớp chớp đôi mắt,

thầm nghĩ thế giới này đúng thật là thần kì……

Phó Đình Xuyên nhíu mày: “Cậu ta lùn như vậy còn cư xử như vậy, em thích cậu ta chỗ nào?”

“Em không thích cậu ta!”

Khương Lạc Lạc nhanh chóng cùng Bạch Đường vạch rõ giới hạn, “ Chó mới thích cậu ta!”

Phó Đình Xuyên dùng năm ngón tay nhéo mặt bánh bao nhỏ của Khương Lạc Lạc, cười thỏa mãn.

-

Trong phòng đồ của Bạch gia, ba cô hầu gái vây quanh Bạch Đường, ba chân bốn cẳng mà chọn quần áo mới cho cậu ta xem.

“Thiếu gia, ngài xem bộ này thế nào? Đây là do nhị thiếu gia nhà họ Lý đưa tới ~”

Bạch Đường ngồi ở trên sô pha, nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, liếc mắt nhìn cô một cái: “ Là tên nhà giàu mới nổi kia à, không tặng món nào mà tôi thích cả.”

“Mặc cái đống kim cương trắng này đi ra ngoài, còn không phải bị người ta cười nhạo nói tôi là cái mỏ kim cương biết đi sao?”

Một cô hầu gái khác sắp xếp lại áo khoác Bạch Đường vừa mới cởi ra, “Thiếu gia, bộ quần áo này là ngài cố ý tốn số tiền lớn từ nước ngoài mang về, để chờ hôm nay đè đầu tiểu tiện nhân kia, sao đột nhiên thay ạ?”

“Phó Đình Xuyên nói mặc rất quê mùa.”

Bạch Đường sửa sửa tóc mình, “Đúng thật, mặc cùng bộ quần áo với cái đồ nhà quê, thật sự không thể hiện được tầm nhìn thiếu gia cao quý của tôi.”

Hầu gái vuốt mông ngựa*: “Phó tổng đối với thiếu gia của chúng ta luôn khác biệt, đừng thấy trên mặt Phó tổng lãnh đạm không thèm để ý, nhưng thật ra thiếu gia chúng ta mặc quần áo gì cũng đều không nhịn được mà quan tâm……”

*nịnh bợ

Bạch Đường cười cười, liếc mắt nhìn bộ quần áo kia: “Cất nó đi, về sau tôi sẽ không mặc nữa.”

“Thiếu gia, hôm nay có muốn đeo cái ghim cài áo này không, đây là quà Phó tổng tặng lúc sinh nhật 18 tuổi của ngài.”

Đầu ngón tay được chăm sóc khéo léo đặt trên đóa hoa hồng bằng vàng, Bạch Đường chậm rãi mở miệng: “Vậy cái này đi.”

“Chờ một lát thiếu gia chúng ta xuất hiện, chắc chắn sẽ làm cho bốn phía kinh diễm, dìm đồ nhà quê xấu xí kia xuống!”

Đôi mắt mang theo ý cười của Bạch Đường đột nhiên lạnh xuống, cậu ta nhìn mặt mình trong gương, người thiếu niên được Phó Đình Xuyên dắt tay bỗng nhiên xuất hiện trong đầu cậu ta.

Nếu tối hôm qua ở quán bar chỉ là vội vàng thoáng nhìn, thì hôm nay xem như thật sự nhìn thấy chính chủ.

Ngũ quan thanh tú xinh đẹp, mặt mày tinh xảo như là thượng đế tỉ mỉ nặn ra từng chút, khuôn mặt trắng nõn yếu ớt dựa vào lòng ngực Phó Đình Xuyên, giống như thiếu gia nhỏ nhà ai được cưng chiều trong lòng bàn tay mà lớn lên.

Bạch Đường nhíu mày, đáy lòng đột nhiên có một chút bất an, “Các người thật sự cảm thấy Khương Lạc Lạc lớn lên rất xấu sao?”

Mấy cái hầu gái liếc nhau, “Có thể được Phó tổng coi trọng, cậu ta có lẽ lớn lên cũng không tồi…… Nhưng đồ dỏm chính là đồ dỏm, có thiếu gia chúng ta ở đây, vẻ ngoài nông cạn của cậu ta đương nhiên là không đủ!”

“Đúng vậy đúng vậy!”

Có người đi theo phụ họa, “Cái loại người lần đầu tiên tới bữa tiệc của chúng ta đó, nhất định sẽ rụt rè, sẽ làm không biết bao nhiêu chuyện mất mặt! Thiếu gia ngài chờ xem kịch vui đi!”

Cô hầu gái sửa sang lại vạt áo tây trang cho Bạch Đường nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, thật ra phó tổng vẫn luôn rất quan tâm ngài…… Trong ngần ấy năm, bao nhiêu tiểu thư xuất thân từ gia tộc danh giá đều muốn bên cạnh Phó Đình Xuyên, nhưng hắn lại không muốn bất kì ai trong số họ. Chúng ta đều biết, hắn là đang chờ ngài……”

“Ngài im lặng xuất ngoại nhiều năm vậy, hắn cũng không tạo ra scandal tình ái nào, với sự nghiệp thì vẫn luôn chiếu cố Bạch gia chúng ta, còn không phải là vì ngài sao……”

“Thiếu gia, nhìn toàn bộ cái xã hội thượng lưu hiện tại, bàn về độ nổi tiếng và bàn về thủ đoạn với bản lĩnh, ai có thể so được với Phó tổng. Trong lòng hắn có ngài, đây là điều kiện hàng đầu, không bằng ngài gả vào nhà họ Phó đi……”

Bạch Đường đang thưởng thức đóa hoa hồng bằng vàng kia dừng một chút, “Tôi biết.”

“Nhưng anh ấy quá thâm trầm, tính tình lại nhàm chán, còn không biết dỗ dành người khác…… Tôi luôn muốn chờ một chút, xem còn có gì tốt hơn không……”

Hầu gái còn muốn nói gì, nhìn sắc mặt Bạch Đường, cuối cùng lại nuốt lời nói trở vào.

Hoa hồng bằng vàng cài ở cổ áo, Bạch Đường sửa sửa ống tay áo, “Trò hay sắp mở màn rồi.”

Cậu ta nói rồi bước ra ngoài.

-

“Sao Đường Đường không mặc quần áo tôi đưa hôm nay?”

Lý Hoành Phóng dựa nghiêng trên lan can, duỗi tay sờ đầu mình, nhìn cô hầu gái trước mặt.

“Chị gái, chị không nói cho Đường Đường biết là tôi đã đặt nó ở cửa hàng cao cấp sang trọng ở Ý sao? Trên bộ quần áo ban đầu là 1888 viên kim cương, tôi đặc biệt yêu cầu bọn họ tăng thêm gấp——”

Hắn ta nói chuyện, còn vươn tay ra quơ quơ: “Năm lần!”

“Mặc 9440 viên kim cương ở trên người, đứng trong đại sảnh, còn không sáng mù mắt đám người kia sao!”

Lý Hoành Phóng lắc đầu, “Đường Đường không thích phải không? Nó còn chưa đủ xinh đẹp phải không? vậy lần sau tôi sẽ nhờ người làm cho em ấy thêm gấp mười lần!”

Hầu gái khóe miệng run rẩy, khó trách thiếu gia nhà bọn họ coi thường vị nhị công tử Lý gia này.

Nhìn từ xa thì cũng là quý công tử thuộc xã hội thượng lưu. Diện mạo cũng đẹp trai nhưng nhà giàu mới nổi chính là nhà giàu mới nổi, mặc long bào cũng không giống Thái Tử.

Hầu gái bất động thanh sắc mà xem thường Lý Hoành Phóng một lần, âm thầm thở ngắn than dài.

“Không phải quần áo Lý thiếu gia đưa không tốt, quần áo rất đẹp rất quý giá, thiếu gia chúng tôi rất thích, vốn là muốn mặc……”

Thân mình Lý Hoành Phóng dựa trên lan can vươn người tới một chút, vẻ mặt quan tâm: “Sau đó thì sao? Xảy ra chuyện gì?”

“Có vị khách không mời mà đến dự tiệc, cố ý ở trước mặt thiếu gia chúng tôi diễu võ dương oai, phá hủy hứng thú của thiếu gia chúng tôi ……”

Hầu gái lại thở dài: “Thiếu gia chúng tôi, bây giờ không còn hứng thú nữa……”

“Có chuyện này nữa sao?”

Lý Hoành Phóng ghét nhất là việc Bạch Đường bị ủy khuất, vị thiếu gia nhỏ cao quý nhà họ Bạch này hiền lành, khiêm tốn, lớn lên lại xinh đẹp, học vấn cao, gia thế tốt, giống như hoàng tử trong truyện cổ tích, hắn ta hận không thể cưng chiều trong lòng bàn tay.

Thật sự có người dám làm em ấy chịu ủy khuất?

Lý Hoành Phóng liếm răng sau, những ngón tay mang chiếc nhẫn Cartier phong cách cơ khí nắm chặt kêu răng rắc lên: “Cậu ta ở đâu? Tên gì?”

……

Trong vườn hoa Bạch phủ, Khương Lạc Lạc cầm chén sứ nhỏ, ngón tay rải thức ăn cho cá trong ao cá chép Nhật.

Yến tiệc sắp bắt đầu, ông cụ Bạch gia nói có chút việc làm ăn muốn hỏi Phó Đình Xuyên, nên mời hắn đi đến thư phòng.

Phó Đình Xuyên định dẫn cậu đi cùng, nhưng bị cậu từ chối.

Vẻ mặt ông lão kia nhìn già nua, giọng điệu nói chuyện cũng nhàm chán, Khương Lạc Lạc mới không muốn đi; huống hồ gần đây không biết tại sao mà hệ thống liên tục bị mất kết nối, cậu cũng muốn tìm cơ hội hỏi một chút.

Cá chép trong ao đong đưa cái đuôi như tơ lụa,phe phẩy thân mình mập mạp bơi lại, giống con chó Pug nhỏ bơi quanh ngón tay Khương Lạc Lạc.

Khương Lạc Lạc ném mấy viên thức ăn cá ném xuống, nước trong ao bắn tung tóe, vài con cá chép lớn vẫy đuôi ngơ ngác lao nhanh về phía thức ăn.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Khương Lạc Lạc cũng không quay đầu lại, lấy thêm mấy viên thức ném về phía đám cá đông đúc, giọng nói trong trẻo vui sướng: “Nhanh như vậy đã về rồi ~”

Vừa nói vừa quay người lại——