Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 109: Người cô ta không dạy được, để tôi dạy!



Lúc mọi người muốn đến Phù Dung Cư cùng với Khương Tử Nhiếp, Phan Thanh Thanh gọi Triệu Đại Vĩ lại: "Cậu chắc là còn mấy tiết chưa xong, bây giờ đừng lãng phí thời gian nữa, học xong sớm thì sẽ yên tâm hơn một chút."

Lại phải học?

Nghĩ đến Phan Thanh Thanh làm như vậy rất có lợi đối với bản thân, trong lòng Triệu Đại Vĩ thấy vô cùng cảm kích.

Sau khi nhận diện khuôn mặt xong Triệu Đại Vĩ bắt đầu tiết học.

Vì Phan Thanh Thanh chỉ có một chiếc xe mà nơi này tổng cộng có tám người vì vậy mọi người lập tức gọi thêm một chiếc taxi.

Đến Phù Dung cư.

Khương Tử Nhiếp quen thuộc bao một gian phòng.

Khi lên tầng Khương Tử Nhiếp phát hiện trên này có hơi ồn ào nên đã hỏi có thể đổi sang phòng khác hay không.

"Không có gì đáng ngại, phòng của chúng tôi hiệu quả cách âm rất tốt, hơn nữa điều kiện tầng trên tốt hơn nhiều so với các phòng khác."

"Vậy được." Khương Tử Nhiếp cũng không muốn đến loại phòng nhìn có vẻ tồi tàn đó.

Sau khi mọi người vào phòng riêng lập tức tán gẫu đủ thứ chuyện.

Rượu được đem tới, ngoại trừ Phan Thanh Thanh phải lái xe không thể uống rượu thì những người khác ít nhiều cũng đều uống vài chén.

Khương Tử Nhiếp uống hơi nhiều, đứng lên nói: "Tôi đi vệ sinh một lát."

Nói xong cô ấy mở cửa tìm hướng nhà vệ sinh.

Chờ Khương Tử Nhiếp rời đi, có một học viên cùng học bằng lái xe hỏi: "Anh Đại Vĩ, hiện tại anh và Tử Nhiếp là quan hệ gì đó, có chính thức xác định quan hệ không?"

Triệu Đại Vĩ cầm bình rượu lên: "Muốn biết đáp án à, uống xong rồi nói."

"Không thành vấn đề." Đối phương trực tiếp uống cạn một bình sau đó ra hiệu Triệu Đại Vĩ nói đáp án ra.

Triệu Đại Vĩ nói: "Quan hệ của tôi và Tử Nhiếp chính là không có quan hệ gì. Đơn giản mà nói hai người chúng tôi chỉ xem như bạn bè, còn loại quan hệ mà cậu muốn nói kia không hề có."

"Vậy thật đáng tiếc! Anh Đại Vĩ, cô gái xinh đẹp như Tử Nhiếp anh phải cố gắng nắm lấy!" Đám người xung quanh giật dây.

Vương Đại Trụ ngồi bên cạnh cười ha ha, nụ cười của anh ta nhìn có vẻ cực kỳ hư hỏng.

Thế nhưng!

"A! Cút đi cho tôi!" Bên ngoài truyền đến tiếng kêu sợ hãi xen lẫn phẫn nộ của Khương Tử Nhiếp.

Ầm!

Triệu Đại Vĩ lập tức đứng lên, ghế ngồi phía sau vì động tác đột ngột của anh mà phát ra tiếng ma sát với mặt đất vô cùng chói tai.

Triệu Đại Vĩ mở cửa, phát hiện một thiếu niên vóc người rắn chắc nhìn còn nhỏ tuổi hơn anh, đang nắm lấy bả vai của Khương Tử Nhiếp.

Mà Khương Tử Nhiếp hoảng hốt căn bản không nghĩ được cái khác, theo bản năng đã vào phía dưới của đối phương.

"A!" Thiếu niên đau đến nhe răng.

"Con đàn bà thối!" Cậu ta gào lên.

Thừa dịp đối phương bị đau Khương Tử Nhiếp vội vã tránh khỏi cậu ta chạy về phía Triệu Đại Vĩ.

Người trẻ tuổi ở phía sau đột nhiên hung bạo mắng: "Con điếm, dám đá ông đây, ông đây giết chết mày!"

Tốc độ của cậu ta rất nhanh, so với Khương Tử Nhiếp thì nhanh hơn nhiều, chỉ trong chớp mắt nắm đấm của cậu ta đã sắp rơi xuống lưng của Khương Tử Nhiếp.

Vào thời khắc quan trọng nhất!

Triệu Đại Vĩ thình lình nắm lấy tay của đối phương, hoàn toàn khiến cậu ta không thể nhúc nhích được: "Tuổi nhỏ không học tập cho tốt, cha mẹ cậu dạy cậu như thế à?"

"Bỏ tôi ra!" Thiếu niên quát lớn.

Mà người của một phòng bao khác sau khi nghe thấy tiếng kêu của thiếu niên cũng lập tức lao ra.

Những người này tất cả đều là thanh thiếu niên, có thể là học sinh của trường học gần đây, cũng có thể là mấy thanh niên lêu lổng không học hành.

"Anh Hiên." Bọn họ cực kỳ tức giận muốn xông lên đánh Triệu Đại Vĩ.

Nhưng Triệu Đại Vĩ lại nặng nề vặn vặn khuỷu tay của "anh Hiên" trong miệng bọn họ rồi nói: "Tiến thêm một bước nữa tôi lập tức đánh gãy tay cậu ta!"

"Bỏ anh Hiên ra!"

"Mấy người là ai, muốn tìm chết à? Tôi nói cho anh biết nếu như anh không bỏ anh Hiên ra, có tin sau này chúng tôi tìm cơ hội chém chết anh?"

Triệu Đại Vĩ chỉ thấy buồn cười.

Đám người này vẫn chưa bỏ được tính trẻ con ngây thơ của thiếu niên.

Nếu như so sánh thì dù là Vương Hổ hay là Vương Lực Hùng cũng đều có thể nhìn rõ tình thế hơn đám người này nhiều.

Triệu Đại Vĩ lạnh lùng nói: "Lông đủ dài chưa hả, đừng có giở cái trò này với tôi, tôi nói cho các cậu biết, mấy ông lớn ở thành phố Phong Lâm gặp tôi trên đường còn phải khách sao ba phần, các cậu đừng có mà uy hiếp, cút hết đi cho tôi!"

Tiếng quát của Triệu Đại Vĩ mang theo vài phần long uy, khí thế không phải người thường có thể so được.

Quả nhiên đám thiếu niên kia có vài người bị dọa sợ, trong lòng không nhịn được dấy lên sự khiếp đảm.

Ánh mắt của anh nhìn xuống thiếu niên bị mình khống chế trong tay: "Mấy tuổi rồi? Người lớn trong nhà có phải rất có bối cảnh không? Nói nghe xem nào, để tôi mở mang tầm mắt."

Không đợi thiếu niên tự mình nói, đám người phía sau cậu ta đã đắc ý nói: "Cha nuôi của anh Hiên là Lưu Trường Thịnh, ông chủ của khách sạn Thiên Duyệt, nếu như anh dám động vào anh Hiên, Lưu Trường Thịnh sẽ chặt anh ra cho chó ăn!"

"Ông ta dám!"

Triệu Đại Vĩ nhỏ giọng nói.

Giọng nói tuy trầm thấp nhưng lại ép cho mọi người không thở nổi.

"Lưu Trường Thịnh đúng không? Cho dù bản thân ông ta thấy tôi cũng không dám nói chuyện như vậy. Nếu như ông ta dám nói với tôi như vậy thì ông ta đã là một cỗ thi thể rồi! Các cậu muốn thử không?"

Đùa giỡn ngang ngược, chỉ là Triệu Đại Vĩ không muốn làm như thế.

Nhưng một khi anh muốn ngang ngược, đúng là không có chuyện của người khác.

Triệu Đại Vĩ đá một cú vào đầu gối "anh Hiên" bắt cậu ta quỳ xuống trước mặt mình.

Sau đó anh mới nói: "Tử Nhiếp, chuyện là sao?"

"Tôi vừa ra khỏi nhà vệ sinh cậu ta đã khen tôi xinh đẹp, muốn mời tôi tới phòng bao uống một ly, sau khi tôi bảo cậu ta cút đi thì cậu ta bắt đầu mắng chửi, ra tay với tôi." Khương Tử Nhiếp phẫn nộ nói: "Lưu Trường Thịnh thì giỏi lắm à? Mấy ngày trước ông ta còn cầu xin ông nội tôi như một con chó!"

"Tôi nói cho mấy cậu biết, chỉ cần một câu của ông nội tôi, Lưu Trường Thịnh đừng hòng lăn lộn ở thành phố Lâm Phong này nữa."

Khương Tử Nhiếp đúng là không khoác lác.

Thân là đầu bếp quốc gia, quan hệ của Khương Trừng Hải ở Lâm Phong tuyệt đối lớn mạnh hơn Lưu Trường Thịnh nhiều.

Lưu Trường Thịnh nhiều lắm chỉ có chút thế lực tại Phong Lâm, mà Khương Trừng Hải lại có một lượng lớn quan hệ ở trong tỉnh, thậm chí là thủ đô.

Mọi người vừa nghe giọng điệu của Khương Tử Nhiếp lớn lối như vậy lập tức hiểu ra bản thân đã đá vào tấm ván cứng rồi.

Triệu Đại Vĩ nói: "Nói đi, tên gì, bao nhiêu tuổi?"

Thiếu niên sợ đến mức nhanh chóng thành thật khai báo: "Tôi tên Phan Vũ Hiên, năm nay vừa tròn mười tám tuổi."

"Phan Vũ Hiên..." Triệu Đại Vĩ híp mắt: "Phan Diễm Hồng là gì của cậu?"

Bởi vì họ "Phan" này thật sự rất ít vì vậy nghe đối phương tên là Phan Vũ Hiên, Triệu Đại Vĩ lập tức nghĩ đến Phan Diễm Hồng.

"Cô ấy là chị tôi..."

"Phan Diễm Hồng lại là chị cậu..." Triệu Đại Vĩ tức khắc càng nghiêm túc hơn: "Nếu Phan Diễm Hồng là chị của câu, vậy tôi sẽ thay chị cậu dạy dỗ cậu thật tốt, để cậu biết được, không phải ai cậu cũng trêu vào được!"

Chính vì Phan Vũ Hiên là em trai của Phan Diễm Hồng nên Triệu Đại Vĩ không hề nương tay, lập tức đấm đá lên người cậu ta.

"Cậu biết chị mình là người thế nào không?" Triệu Đại Vĩ lạnh lùng hỏi.

"Anh biết chị tôi?" Phan Vũ Hiên càng thêm run sợ.

Đám bạn xấu xung quanh Phan Vũ Hiên hít vào một ngụm khí lạnh, căn bản không dám lên tiếng.

"Đương nhiên, vừa rồi tôi còn gặp chị của cậu." Triệu Đại Vĩ nói.

"Vậy anh là gì của chị ấy?" Phan Vũ Hiên hỏi: "Nếu anh đã quen chị tôi vậy thả tôi ra có được không?"

"Không được!" Triệu Đại Vĩ hừ lạnh: "Tôi là bạn của chị cậu, cũng là kẻ thù của chị cậu, tương lai còn có thể là lãnh đạo của cô ấy!"

Ầm!

Trong lòng mọi người càng sợ hãi!

Thân phận như vậy, căn bản không phải người đám thanh niên như bọn họ có thể trêu chọc.

"Cút hết cho tôi, sau này các cậu ai dám qua lại với Phan Vũ Hiên, kéo cậu ta đi đánh nhau ẩu đả, Triệu Đại Vĩ tôi gặp một người giết một người!"

Ánh mắt lạnh như băng của Triệu Đại Vĩ lướt qua đám thiếu niên.

Sau đó đám người kia bị dọa, đã có vài người xuống lầu muốn rời đi.

Mà bởi vì hiệu ứng dẫn đầu, người rời đi cũng ngày càng nhiều, mãi cho đến khi không còn dư lại ai.

"Thấy chưa, đây chính là anh em của cậu!" Triệu Đại Vĩ nói: "Phan Vũ Hiên, cậu đừng có trách tôi nặng tay. Nếu không quen biết chị của cậu thì tôi cũng chẳng muốn quản cậu, trực tiếp chặt đứt chân cho cậu tự sinh tự diệt!"

Phan Vũ Hiên cúi đầu vừa khuất nhục vừa sợ hãi.

Triệu Đại Vĩ tiếp tục nói: "Bắt đầu từ hôm nay, đàng hoàng lại cho tôi, nghiêm túc làm người, tôi sẽ chú ý đến câu. Nếu cậu không thành thật thì tôi sẽ khiến cho cậu chết rất khó coi!"

"Nghe thấy chưa!" Triệu Đại Vĩ bỗng nhiên quát.

"Nghe rồi!"

"Nói to lên!"

"Nghe thấy rồi!" Toàn thân Phan Vũ Hiên run rẩy nói.

"Cút đi, trở về nói chuyện này với chị của cậu. Cứ nói người Phan Diệm Hồng không dạy dỗ được thì để Triệu Đại Vĩ tôi đây dạy!"

"Biết rồi..."

Phan Vũ Hiên ồm ồm nói, âm thanh vì sợ hãi mà trở nên khàn khàn.