Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 116: Lấy thân báo đáp



Cuối cùng Phan Diễm Hồng vẫn ra khỏi cửa với Triệu Đại Vĩ. Vừa ra ngoài, cô ta đã nghiêm túc nói: "Cảm ơn."

"Chị không cần cảm ơn bởi vì tôi còn có biện pháp dự phòng."

Triệu Đại Vĩ cũng không sợ mà nói cho Phan Diễm Hồng biết sự thật: "Bệnh của cha chị không đơn giản chỉ là bệnh tiểu đường và huyết áp cao."

Khuôn mặt đầy vẻ áy náy của Phan Diễm Hồng lập tức hơi cứng lại.

"Thật ra thì trên người cha chị còn có vấn đề khác nhưng bây giờ tôi vẫn không thể trị được."

"Có điều chị không cần quá lo lắng."

"Sau một tháng, dù khách sạn Thiên Duyệt của các chị có còn tồn tại hay không thì tôi vẫn sẽ đưa cho chị đơn thuốc chữa bệnh kín của cha chị."

"Còn tại sao tôi lại làm như vậy, tôi nghĩ hẳn là chị hiểu được."

Chỉ bằng vài câu hỏi đơn giản, Triệu Đại Vĩ tin rằng những lời này đã có thể tạo nên một cơn sóng lớn trong lòng Phan Diễm Hồng. Trong lòng Phan Diễm Hồng có hơi sốt ruột nhưng giờ phút này, cô ta cũng hiểu Triệu Đại Vĩ đang đề phòng mình sẽ nuốt lời.

Một khi cô ta không tuân thủ cam kết, tiếp tục sử dụng những thủ đoạn hèn hạ kia, vậy thì Triệu Đại Vĩ sẽ không cứu cha cô ta là Phan Thiên Thành nữa. Nghĩ tới đây, Phan Diễm Hồng gật đầu: "Tôi có thể hiểu được nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cậu. Nhờ có cậu mà trên mặt cha tôi mới xuất hiện nụ cười như bây giờ, ít nhất thì hiện tại, ông ấy cũng dễ đi lại hơn trước rất nhiều."

Triệu Đại Vĩ nghe vậy, lập tức cảm thấy bản thân đã đạt được toàn bộ mục đích trong chuyến đi lần này. Mục đích thứ nhất của anh khi tới nơi này chính là để cảnh cáo Phan Diễm Hồng! Bây giờ Phan Diễm Hồng đã thực sự nhận sai rồi. Mục đích thứ hai chính là ban ơn!

Vừa ban ơn, vừa gìn giữ uy nghiêm mới có thể thu phục lòng người. Triệu Đại Vĩ cứu Phan Thiên Thành, cha của Phan Diễm Hồng, như vậy khoảng cách giữa anh và cô ta sẽ không còn xa nữa!

Cuối cùng, anh muốn lay chuyển lòng trung thành của Phan Diễm Hồng đối với khách sạn Thiên Duyệt và quyết tâm của Lưu Trường Thịnh, chủ khách sạn Thiên Duyệt. Thấy ánh mắt xoắn xuýt, tư thế ngượng ngùng, hết sức không được tự nhiên của Phan Diễm Hồng, Triệu Đại Vĩ biết mình đã thành công. Trong tương lai, anh có thể coi đây là thời cơ, nói không chừng Phan Diễm Hồng sẽ về dưới trướng mình. Có được ‘thủ lĩnh’ như Phan Diễm Hồng, chắc chắn khách sạn Trường Ca Thái Vi có thể phát triển càng ngày càng lớn mạnh!

Thật ra thì chuyến đi này của Triệu Đại Vĩ còn có một mục đích ẩn khác. Sau này, tác dụng của nó chắc chắn sẽ được lộ ra. Cho nên anh quay đầu nhìn Phan Diễm Hồng xinh đẹp động lòng người, trong lòng thầm nói: "Đừng vội cảm ơn, đây là dương mưu của tôi, tiếp theo, sân khấu mới thật sự được bắt đầu."

Mà Phan Diễm Hồng lại không thể nghĩ tới điều này nhưng nếu đã là dương mưu, vậy thì dù có biết, cô ta cũng không thể ngăn cản được. Phan Diễm Hồng tiễn Triệu Đại Vĩ xuống dưới tầng.

"Triệu tổng, cậu không lái xe tới à?"

Phan Diễm Hồng thấy hơi kỳ lạ, người có tiền như Triệu Đại Vĩ lại không lái xe.

"Tôi không có bằng lái."

"Vậy tôi..."

Phan Diễm Hồng suy nghĩ một chút, rồi mới nói: "Tôi tiễn cậu một đoạn."

"Đường về nhà đã bị chị nổ tung, chị tiễn tôi thế nào?"

Nói tới đây, gương mặt tươi cười của Phan Diễm Hồng lại càng tỏ vẻ áy náy.

"Triệu tổng, Phan Diễm Hồng tôi là người biết báo ơn."

Cô ta hít sâu một hơi và nói: "Chuyện này là lỗi của tôi, hôm nay tôi lại chịu ơn của cậu, quả thực tôi không có gì để báo đáp."

"Tôi biết Triệu tổng không thiếu cái gì, tôi muốn báo đáp thì cũng không có cách nào khác."

Phan Diễm Hồng nghiêm túc nói: "Triệu tổng, tối nay chúng ta đi khách sạn, sau đó ân oán giữa hai ta sẽ được xóa bỏ, như thế nào?"

Đi khách sạn, đây là sự ám chỉ rất rõ ràng! Hôm nay Phan Diễm Hồng mặc một chiếc váy đen ôm chặt lấy dáng người, mái tóc đen dài phủ xuống, nhìn cô ta giống như một nữ thần cao quý, xinh đẹp không thể tả. Triệu Đại Vĩ nhìn đùi của Phan Diễm Hồng.

Chỉ thấy bắp đùi trắng nõn không tì vết, thon dài mà thẳng tắp, đôi chân vô cùng nhỏ, bắp chân tròn trịa, lắc qua lắc lại lúc đi đường, rất động lòng người. Mà đôi giày cao gót màu đen càng làm Phan Diễm Hồng thêm cao quý và trưởng thành.

Nhưng Triệu Đại Vĩ vẫn lắc đầu: "Phan tổng, sự báo đáp mà tôi hy vọng không phải là như vậy. Hơn nữa tôi nói rồi, tôi hy vọng một ngày nào đó, chị có thể đi lên một con đường đúng đắn."

Triệu Đại Vĩ vẫy tay: "Đi đi, chị về khách sạn Thiên Duyệt đi. Nếu Lưu Trường Thịnh biết chị và tôi qua lại gần gũi như vậy, chắc chắn ông ta sẽ nghi ngờ chị."

Phan Diễm Hồng kinh ngạc. Cô ta tự nhận mình là người đẹp tuyệt sắc, biết bao người muốn nằm rạp dưới gấu quần của cô ta, bây giờ cô ta chủ động đưa tới cửa, bảo Triệu Đại Vĩ đến khách sạn với mình vào buổi tối nhưng Triệu Đại Vĩ lại từ chối?

Trong lòng Phan Diễm Hồng rất chấn động nhưng nghe thấy câu nói tiếp theo của Triệu Đại Vĩ, cô ta không khỏi hơi im lặng, sau đó nói: "Triệu tổng, để Trâu tổng nghi ngờ tôi không phải là dương mưu của cậu sao? Cậu đã cứu cha tôi, vậy quan hệ giữa tôi và Trâu tổng chắc chắn sẽ xuất hiện vết nứt bởi vì việc này."

Triệu Đại Vĩ cười nói: "Cho nên Phan tổng, đã đến lúc kiểm tra trí thông minh của chị rồi."

"Hơn nữa." Cuối cùng Triệu Đại Vĩ còn không quên nói mấy câu mời chào: "Ở chỗ Lưu Trường Thịnh, chị luôn phải lo lắng đề phòng nhưng ở chỗ tôi, chị sẽ không bị gò bó. Có ý kiến gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi."

Lần này Triệu Đại Vĩ đi thật. Anh gọi taxi đi đến trường dạy lái xe, chuẩn bị hoàn thành hai tiết học cuối cùng ở trường dạy lái xe. Mà huấn luyện viên Phan Thanh Thanh đã nói với mọi người về thời gian thi môn thứ hai.

"Đại Vĩ, đã lâu rồi cậu không tham gia huấn luyện, lần này cậu thử đi hết hành trình xem có thể vượt qua kiểm tra được không."

Phan Thanh Thanh nói.

"Được!"

Triệu Đại Vĩ bắt đầu từ việc lùi xe và đi vào ga ra, sau đó dừng xe ở bên cạnh, lăn bánh đi lên dốc rồi lại đỗ xe tại một nơi cố định, anh trực tiếp quẹo xe, cuối cùng tiến hành chạy theo đường cong chữ S.

Sauk hi thấy Triệu Đại Vĩ đi hết hành trình, huấn luyện viên Phan Thanh Thanh cười nói: "Xem ra cậu không có vấn đề gì, tôi không phải lo lắng cho cậu nữa. Đcến giờ kiểm tra môn thứ hai, cậu chỉ cần mang người tới là được."

Bên cạnh, Vương Đại Trụ trợn mắt, há hốc mồm: "Anh Vĩ giỏi thật, thời gian luyện tập của tôi nhiều hơn anh nhưng bây giờ tôi không làm được rất nhiều nội dung thi!"

Khương Tử Nhiếp cười nói: "Cậu không xem xem thiên phú của anh Vĩ như thế nào!"

Đến chạng vạng tối, Triệu Đại Vĩ đã hoàn thành việc điểm danh trong hai giờ.

"Những tiết học cuối cùng đều đã được đánh hết rồi, xem ra sau này tôi không cần phải đến vào mỗi ngày nữa."

Triệu Đại Vĩ thở phào nhẹ nhõm, vậy thì anh sẽ có thêm nhiều thời gian hơn để làm việc khác. Sau khi điểm danh xong cũng gần đến giờ huấn luyện viên tan làm. Triệu Đại Vĩ và Vương Đại Trụ cùng nhau đi về.

Triệu Đại Vĩ trực tiếp gọi điện thoại cho Lương Thu Võ: "Thu Võ, đến tỉnh lộ đón tôi đi."

"Tôi đang ở tỉnh lộ bên này."

Lương Thu Võ nói.

"Anh ở bên kia?"

"Ừ, anh Vĩ, hai chiếc thuyền anh mua đều đã đến. Tôi đã bảo người lái tàu chở hàng trong đó về, bây giờ tôi đang ở lại tỉnh lộ bên này với chiếc du thuyền."

"Được! Tôi qua đó ngay."

Triệu Đại Vĩ nở một nụ cười kiêu ngạo, nói với Vương Đại Trụ còn trong trạng thái mờ mịt ở bên cạnh: "Đại Trụ, tôi dẫn anh đi du thuyền!"