Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 158: Cho anh ta nghỉ việc đi



Triệu Đại Vĩ đi thẳng vào vấn đề, không muốn tiếp tục lòng và lòng vòng với Nhiếp Trường Hồng nữa, anh nghiêm túc nói: “Chuyện là thế này, bây giờ tôi đang thi bằng lái xe nhưng lại bị người ta khiêu khích, nói muốn khiến cho học viên dưới trướng huấn luyện của bọn tôi khi thi lái xe sẽ phải sử dụng xe có vấn đề.”

“Tuy rằng tôi rất tự tin, dùng xe trục trặc cũng có thể thông qua sát hạch, nhưng tôi làm được còn người khác thì chưa chắc. Vì vậy tôi mong chị Nhiếp ra mặt, ngăn cấm loại hành vi ác ý quấy nhiễu trật tự thi cử này.”

Nhiếp Trường Hồng nghe thế sắc mặt hơi lạnh.

Cô ta không ngờ chuyện Triệu Đại Vĩ muốn nói lại liên quan đến việc thi bằng lái xe do cô ta quản lý.

Nhiếp Trường Hồng vô cùng bực mình!

Điều khiến cho Nhiếp Trường Hồng tức giận là cái tên dùng quyền thế để trả thù riêng, kiêu ngạo ương ngạnh đó lại dám giở thói lưu manh với Triệu Đại Vĩ.

Không muốn sống nữa à?

Nhiếp Trường Hồng thở dài: “Người này là ai mà dám cả gan làm loạn như vậy, cậu ta cho rằng điểm thi lái xe là nhà cậu ta, có thể tùy ý làm xằng làm bậy sao?”

Triệu Đại Vĩ nhàn nhạt nói ra ba chữ: “Nhiếp Tuấn Hào!”

“Ai cơ?”

Suýt chút nữa Nhiếp Trường Hồng cho rằng tai mình đã nghe nhầm.

Cái tên Nhiếp Tuấn Hào này là em trai ruột của cô ta.

Nhưng Nhiếp Tuấn Hào lại làm xằng làm bậy, giở thói du côn với Triệu Đại Vĩ.

Nhất thời Nhiếp Trường Hồng hơi hoảng loạn, một lúc sau mới ổn định lại cảm xúc: “Nhiếp Tuấn Hào là em trai tôi. Triệu thần y, có phải cậu đã biết chuyện này từ lâu rồi…”

“Không sai, chính là vì biết chuyện này nên lúc nhận điện thoại của chị, tôi mới thoải mái đồng ý như vậy. Nếu không, với y thuật của tôi, không phải ai tôi cũng sẽ chữa trị!”

“Quả nhiên là thế…”

Nhiếp Trường Hồng bỗng có cảm giác chán nản vô cùng.

Giây tiếp theo, cô ta ngồi nghiêm chỉnh, chân thành đáp: “Nhiếp Tuấn Hào là em trai tôi nhưng lại làm chuyện như vậy, nó cũng không thể làm càn! Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại dạy dỗ lại nó.”

“Đợi đã.”

Triệu Đại Vĩ xua tay: “Dạy dỗ cậu ta cũng không có ý nghĩa gì, cái chị phải dạy dỗ lại chính là người của điểm thi lái xe cấu kết với em trai chị.”

“Ngoài ra, lần này sau khi thi xong, tôi hy vọng tư cách huấn luyện viên của Nhiếp Tuấn Hào sẽ bị bãi bỏ, hoặc là cậu ta phải từ bỏ chức vị huấn luyện viên lái xe này.”

Triệu Đại Vĩ đã rõ nhân phẩm của Nhiếp Tuấn Hào nên anh không thể để cho anh ta tiếp tục gây tai họa cho những học viên nữ đó.

Nhiếp Trường Hồng hơi do dự.

Đây lại là em trai ruột của cô ta.

“Chị Nhiếp có chỗ khó sao?” Triệu Đại Vĩ thở dài: “Nói thật, đây đã là sự nhượng bộ cuối cùng của tôi rồi.”

“Tôi tin là chị cũng biết em trai chị ở trường thi lái xe đã làm những chuyện tốt gì? Chuyện năm đó anh ta lừa gạt học viên nữ, hẳn là do một tay chị che lấp nhỉ?”

Cơ thể của Nhiếp Trường Hồng run lên kịch liệt.

Cô ta thân là lãnh đạo đã lâu, loại khí chất điềm tĩnh đó vào giây phút này đây lại không còn chút gì.

Trên khuôn mặt đoan trang, cuối cùng đã có nét rầu rĩ, cô ta vô cùng bất đắc dĩ cũng rất hối hận đáp: “Đúng vậy, suy cho cùng nó cũng là em trai tôi nên tôi muốn cho nó một cơ hội.”

“Nó là một đứa chơi bời lêu lổng, chẳng biết làm chuyện gì khác, chỉ biết lái xe, tôi muốn cho nó một cái nghề kiếm sống.”

Nhiếp Trường Hồng biết mình đã làm sai chuyện này.

Thế nhưng tình thân khiến cô ta buộc phải làm vậy.

Triệu Đại Vĩ xua tay: “Chị làm vậy là hại anh ta! Chị Nhiếp, tôi cũng xem như là một người khoan dung. Nếu như là người khác đứng ở vị trí của tôi thì em trai chị, sợ rằng giờ đã chết không chỗ chôn thân rồi.”

Đầu Nhiếp Trường Hồng kêu ong ong!

Cô ta đang suy ngẫm lời nói của Triệu Đại Vĩ.

Sau đó cô ta nhận định anh không phải đang bắn tiếng đe dọa.

Triệu Đại Vĩ là thần y mà y thuật của anh, cô ta đã được mở mang tầm mắt.

Với y thuật của Triệu Đại Vĩ, anh muốn xây dựng mối quan hệ dễ như trở bàn tay, thậm chí ngay cả tầng lớp cấp cao của thành phố Phong Lâm có thể đều nằm trong vòng quan hệ của Triệu Đại Vĩ.

Người thế này muốn Nhiếp Tuấn Hào chết chẳng qua chỉ cần động ngón tay mà thôi.

Mà Triệu Đại Vĩ lại lựa chọn chữa trị cho cô ta để cô ta đích thân xử lý em trai mình, hơn nữa còn đưa cho một cách xử lý không hề độc ác.

Nhiếp Trường Hồng nhìn Triệu Đại Vĩ, ngẩn ngơ tầm mấy chục giây.

Cuối cùng, cô ta gật đầu: “Tôi hiểu rồi, sau khi em trai tôi hoàn tất đợt huấn luyện của kì thi này sẽ từ chức vị trí huấn luyện viên trường thi lái xe.”

“Ngoài ra, người cấu kết với nó, tôi cũng sẽ trừng phạt nghiêm khắc.”

Nghe được những lời của Nhiếp Trường Hồng, Triệu Đại Vĩ cười đầy ẩn ý: “Cũng không buộc phải lập tức trừng trị ngay hôm nay, cảnh cáo bọn họ trước rồi hai ngày nữa mới xử tội.”

“Hả?”

Nhiếp Trường Hồng không hiểu cách làm của Triệu Đại Vĩ, nhưng giây tiếp theo, người hiểu biết sâu rộng như cô ta đã hiểu ngay, rốt cuộc Triệu Đại Vĩ muốn làm gì.

Nhiếp Trường Hồng đáp: “Triệu thần y, tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm như lời cậu nói.”

“Nếu đã như vậy thì tôi không ở lại thêm nữa.”

Triệu Đại Vĩ mỉm cười: “Nhân tiện, tôi kê cho chị một toa thuốc, về sau chị cứ uống theo phương pháp trên toa thuốc, tôi tin bệnh của chị sẽ sớm khỏi hẳn.”

“Ừm.” Nhiếp Trường Hồng gật đầu.

Khuôn mặt xinh đẹp vẫn không nhịn được đỏ ửng lên, cô ta còn muốn tranh thủ một chút: “Triệu thần y, thật sự không muốn tôi sao?”

Cô ta cúi đầu, âm thanh nhỏ nhẹ: “Chồng tôi phản bội tôi, trong lòng tôi cũng có oán hận, nếu như cậu có lòng thì tất nhiên tôi cũng có ý!”

Xem như Nhiếp Trường Hồng đã biểu lộ rõ ràng với Triệu Đại Vĩ, nói cho Triệu Đại Vĩ biết mình có thể ủy thân cho anh.

Nhưng.

Triệu Đại Vĩ xua tay: “Chị Nhiếp không cần phải như thế, cho dù chị có làm vậy thì cách tôi xử lý em trai chị cũng sẽ không thay đổi.”

“Được thôi.” Nhiếp Trường Hồng cắn môi, thở dài trong lòng.

...

Lúc Triệu Đại Vĩ trở về từ nhà của Nhiếp Trường Hồng thì đã chín giờ tối.

Còn chưa ăn cơm nên anh thấy hơi đói.

Anh ăn tạm bát mỳ bên đường.

Lương Thu Võ gọi điện thoại đến, nói mực dạ quang và thẻ trúc đã về, hỏi tiếp theo đây nên làm thế nào.

Triệu Đại Vĩ đáp: “Ngày mai anh chuẩn bị một vị trí, cho người bày bán thẻ trúc trước động Kỳ Hợp, sau đó tôi sẽ gọi sư phụ biết thư pháp vào thôn, giúp khách du lịch viết chữ miễn phí lên thẻ trúc.”

“Ngoài ra, anh phải tuyên truyền một chút về mực dạ quang, trong bóng tối có thể nhìn thấy điểm đặc biệt của những chữ gì được viết trên thẻ trúc. Truyền bá tốt thì thẻ trúc cũng bán tốt.”

Lương Thu Võ hỏi: “Giá thẻ trúc thì sao?”

“Giá thẻ trúc là hai đồng một thẻ nhưng chúng ta muốn bán thì phải bán hai mươi tệ một thẻ.” Triệu Đại Vĩ nói.

Đây không phải là muốn kiếm tiền, mà là chữ của Đinh Nhu đáng với giá đó.

Huống hồ, vị trí treo thẻ trúc trong sơn động cũng có giới hạn, dùng tiền khống chế số lượng, như thế tương đối hợp lý.

“Được, ngày mai tôi sẽ đi bố trí.” Lương Thu Võ đáp.

“Sư phụ thư pháp đó tên là Đinh Nhu, tôi sẽ bảo cô ta ngày mai gặp anh ở sơn động.”

“Tôi biết rồi!”

Đợi Lương Thu Võ trả lời xong, Triệu Đại Vĩ liền cúp máy, gọi điện cho Đinh Nhu, nói cô ta ngày mai có thể đi làm.

“Ngày mai đi được rồi sao?” Đinh Nhu quyết định ngày mai sẽ trang điểm đẹp chút.

Xử lý xong chuyện của Đinh Nhu, Triệu Đại Vĩ cũng đã ăn gần xong tô mì của mình.

Húp hết nước mì thơm ngon, anh đứng dậy trở về khách sạn.

Đồng thời, anh cũng mong đợi biểu cảm thú vị trên mặt Nhiếp Tuấn Hào vào ngày mai.

“Người ác nên dùng người ác để trị!” Triệu Đại Vĩ cảm thán nói.