Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 177: Kế hoạch của Triệu Đại Vĩ



“Không phải như thế, chỉ là việc anh chữa bệnh cho tôi, nếu để bọn họ biết e rằng sẽ dẫn tới hiểu lầm.”

Nguỵ Tử Phù giải thích.

“Tôi biết, tôi hiểu chuyện này.”

Anh chữa bệnh cho Nguỵ Tử Phù, cũng phải cởi quần áo, việc này thật sự sẽ dẫn tới những phiền phức không cần thiết.

Cho nên, không để người ngoài biết, có lẽ đây mới là cách tốt nhất.

Cúp điện thoại.

Triệu Đại Vĩ vừa về tới nhà, lập tức nằm lên ghế.

Lúc này đã chạng vạng tốt, các vị khách cũng đã đi về hết rồi.

Tiền Mỹ Lâm đã làm xong chuyện của mình từ sớm, thế là đi tới, yên lặng đứng sau lưng Triệu Đại Vĩ, xoa bóp vai cho Triệu Đại Vĩ.

“Thoải mái không?” Tiền Mỹ Lâm hỏi.

“Chị dâu, cái này không chỉ thoải mái mà còn sống như thần tiên, được không?”

Những lời này bị Lương Thu Tĩnh đứng ngoài cửa uống nước nghe thấy, phun thẳng ngụm nước vừa uống, đỏ mặt hỏi: “Chị dâu, Đại Vĩ, hai người đang làm gì thế?”

Tiền Mỹ Lâm nói: “Tôi bóp vai cho Đại Vĩ thôi.”

“À, hoá ra là cái này, tôi còn tưởng rằng…” Lương Thu Tĩnh không nói gì, bởi vì nếu nói gì, bản thân cô ấy cũng thấy xấu hổ.

Hoá giải hiểu lầm, Tiền Mỹ Lâm suy nghĩ một chút, lập tức hỏi kế hoạch tiếp theo của Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ nói: “Bước kế tiếp chắc chắn là phải phát triển thôn. Chị dâu, chị không cảm thấy về mặt du lịch, thôn chúng ta có chút nhàm chán sao?”

“Nhàm chán?” Tiền Mỹ Lâm cảm thấy có du thuyền, có hang động, có núi Đãng Khấu, còn có mặt hồ rộng rãi. Việc du lịch của thôn Đại Long đã phát triển hơn những nơi du lịch khác rất nhiều.

Thế nhưng nếu nói nhàm chán thì thật ra cũng có thể.

Chỗ thiếu sót cũng không ít.

Tiền Mỹ Lâm nói: “Đại Vĩ, cậu muốn thêm gì để phát triển du lịch?”

“Thôn Đại Long của chúng ta không khác biệt, có cả sông núi đẹp.” Cô ấy phân tích một chút: “Người trong thành tới nông thôn của chúng ta là vì muốn xem nông thôn.”

“Thế nhưng trên thực tế, có rất nhiều người dân trong thôn chúng ta ra ngoài làm nông, đã không còn như mười năm trước, đậm đà hơi thở nông thôn!”

Triệu Đại Vĩ muốn: Mười năm trước?

Thật sự nếu nhớ lại phải nhớ tới hai mươi năm trước, thậm chí là ba mươi năm trước. Khi đó vùng nông thôn mới thật sự phong cách và không khí của một vùng quê.

Bây giờ thôn quê chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, hầu hết mọi người đều ra ngoài làm công, chỉ có một số ít phụ nữ già yếu và trẻ em ở lại trong núi.

Thế nhưng Triệu Đại Vĩ hoàn toàn đồng ý với quan điểm của Tiền Mỹ Lâm.

“Chị dâu, chị thật thông minh, vừa nghe đã biết tôi muốn nói gì.”

“Đó là vì chị dâu đi theo bên cạnh cậu, cho dù không thông minh cũng được cậu làm cho thông minh.”

Tiền Mỹ Lâm vui vẻ nói: “Nói một chút suy nghĩ của cậu đi.”

Triệu Đại Vĩ nghịch ngợm: “Chị dâu, chị còn chưa bóp cho tôi thoải mái, chờ tôi thoải mái, tôi sẽ nói kế hoạch của mình ra.”

“Cậu còn có suy nghĩ này!”

Nói như thế, cô ấy vẫn xoa bóp cho Triệu Đại Vĩ đàng hoàng.

Mùi thơm trên người Tiền Mỹ Lâm cũng truyền vào mũi Triệu Đại Vĩ từng chút từng chút một.

Triệu Đại Vĩ vốn đang dựa vào ghế, đầu ngẩng lên.

Bởi vì bả vai bị nắm, thế nên anh vô cùng thoải mái nhắm mắt lại.

Nhưng bởi vì mùi thơm trên người Tiền Mỹ Lâm càng lúc càng đậm, khiến con kiến trong lòng Triệu Đại Vĩ càng bò điên cuồng, thế là anh len lén mở mắt ra.

Vừa mở mắt, Triệu Đại Vĩ suýt nữa đã bị kinh động.

Triệu Đại Vĩ chỉ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tiền Mỹ Lâm cách mình chỉ có mười mấy xentimet, hơn nữa tròng mắt Tiền Mỹ Lâm còn đang nhìn anh.

Lần này bốn mắt nhìn nhất, khiến cả Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm có chút đỏ mặt.

Triệu Đại Vĩ lật đật thu hồi tầm mắt.

Ngược lại, Tiền Mỹ Lâm không phải không dám nhìn, chỉ là vừa rồi anh nhìn lén Tiền Mỹ Lâm, lại bị Tiền Mỹ Lâm bắt tại trận!

Tiền Mỹ Lâm khẽ cắn đôi môi mỏng, nghiêng mặt đi, trông rất xinh đẹp.

Triệu Đại Vĩ cũng muốn hôn cô ấy một cái.

Tiền Mỹ Lâm hắng giọng: “Cũng biết ăn hiếp chị dâu, chị dâu ưa nhìn thế à? Còn nữa, có gì nói cứ nói, đừng có vòng vo với chị dâu.”

Thế là Triệu Đại Vĩ nói: “Thật ra nếu muốn lộ ra phong cảnh và không khí vùng thôn quê, chỉ cần lấy một vài chỗ có phong cảnh tương đối đặc sắc, tiến hành phơi bày ra là được.”

“Ngoài ra, kiểu phong cảnh nông thôn này, cũng bắt buộc phải khiến mọi người cảm thấy thú vị, tươi mới.”

“Thế nên, tôi có mấy phương án.”

“Thứ nhất, phải xây dựng một vùng cỏ, thả trâu ở những vùng cỏ đó. Vì để không lỗ vốn, chúng ta nuôi trâu trên vùng cỏ đó, như thế không chỉ có thể khiến người trong thành cảm nhận được phong cảnh nông thôn, hơn nữa còn lợi dụng việc nuôi dưỡng để kiếm tiền!”

“Còn về phần nguồn tiêu thụ trâu, khách sạn nhà nông của chúng ta và khách sạn Trường Ca Thải Vi đều có thể mua hang từ chỗ này.”

“Thứ hai, xây dựng vườn ô mai và vườn nho!”

“Người trong thành thích ô mai và nho, du khách tới nơi này lại nhiều, việc hái ô mai và nho sẽ là một chuyện có ý nghĩa!”

“Thứ ba, nhìn xem có thể dùng phương pháp thủ công để chưng cất rượu hay không? Xem như là đặc sản quê nhà, để người trong thành đưa đi.”

“Đương nhiên, những thứ này không phải ngày một ngày hai là có thể chuẩn bị xong, thế nên cần phải từ từ tìm cách.”

Trong đầu Tiền Mỹ Lâm vẽ ra toàn bộ cảnh tượng,

Ví dụ như, nếu ở thôn Đại Long là có thể được ăn ô mai ngon tuyệt, còn có nho, như thế không phải người đến thôn sẽ vô cùng nhiều sao?

Còn về phần tiêu thụ ô mai và nhp, nếu như du khách trong thôn không tiêu thụ hết, thế khách sạn còn sợ không tiêu thụ nổi nhiều thứ như thế sao?

Nghĩ đến đây, Tiền Mỹ Lâm lập tức gật đầu nói: “Đại Vĩ, nếu như kêu gọi người trong thôn, như thế người trong thôn chắc chắn có thể kiếm được không ít tiền đúng không?”

Triệu Đại Vĩ nói: “Không chỉ muốn thôn dân làm mà chúng ta cũng cần phải làm, để làm gương. Chỉ cần chúng ta kiếm được một món tiền lớn, chị còn sợ dân trong thôn không làm theo?”

Triệu Đại Vĩ có Long Vương điển, có thể lợi dụng linh thuỷ để trồng ra sản phẩm chất lượng tốt hơn.

Mà sản phẩm chất lượng tốt, thường sẽ càng hấp dẫn du khách!

Vì thế, ý tưởng của Triệu Đại Vĩ chính là mình cũng phải thuê một phần đất với diện tích lớn, trồng cỏ, ô mai và nho!

Tiền Mỹ Lâm nói: “Có bận không? Chúng ta.”

Bây giờ Tiền Mỹ Lâm cảm thấy mình sắp bận đến điên rồi, cũng chỉ tới khi chạng vạng tối, sau khi du khách đã rời đi, mình mới có chút thời gian rãnh rỗi.

Triệu Đại Vĩ nói: “Chị dâu, chờ qua một thời gian nữa, chuyện bán đậu hủ thối sẽ giao cho một người khác làm đi.”

“Trước mắt để cho chị làm chuyện này là vì dáng vẻ của chị dâu đẹp, dễ dàng dẫn tới xôn xao, hơn nữa chị bán đậu hũ sẽ dễ khiến người khiến dễ liên tưởng đến đậu hủ Tây Thi, như vậy có thể hấp dẫn nhiều du khách hơn.”

“Thế nhưng đến sau này, du khách ở thôn Đại Long của chúng ta tăng nhiều, thật ra cũng không cần chị xuất đầu lộ diện nữa, cũng không cần ngày ngày cực khổ như vậy.”

“Mấy chuyện nhỏ này để cho người khác làm đi, chúng ta ở phía sau nắm tình hình chung là được!”

Thật ra trong lòng Tiền Mỹ Lâm vẫn có chút buồn bực.

Cô ấy cảm thấy mỗi ngày đếm tiền là vui sướng nhất!

Đứng đằng sau nắm trong tay tất cả mọi thứ, làm gì còn sự sảng khoái khi tự tay đếm tiền chứ.

Thế nhưng nghĩ đến Triệu Đại Vĩ có nhiều chuyện như thế, cần cô ấy hỗ trợ, thế là cô ấy nói: “Được, Đại Vĩ, chuyện bán đậu hủ thối này, chờ sau khi ổn định lại, chị sẽ tìm người thay thế chị.”

“Còn về việc trồng ô mai và nho trong thôn, đến lúc đó chị sẽ quản lý cùng cậu.”

“Cảm ơn chị dâu!” Triệu Đại Vĩ cảm thấy mình hết bị kiềm nén, rất thoải mái, thế là đứng lên: “Chị dâu, chị cũng cực khổ cả ngày rồi, để tôi bóp vai chị!”

Lương Thu Tĩnh chán ngấy nhìn hai người, không nhịn được ngồi xuống ghế: “Anh Triệu, tôi cũng rất mệt mỏi, có thể bóp vai cho tôi không?”

Triệu Đại Vĩ nói: “Chị đi sang một bên, chị mệt mỏi một chút, xem như luyện võ.”

Lương Thu Tĩnh: “…”