Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 200: Ông chủ, anh chọn chúng tôi đi



Rõ ràng Tưởng Đan Ni bên cạnh động lòng rồi.

Mỗi tháng cả mười nghìn, bao ăn bao ở, dù là ở Quảng Thâm cũng có thể tính là thu nhập cao rồi.

Đừng nói chi đến người mới tốt nghiệp như cô ấy, sinh viên đại học ra ngoài, có thể kiếm được bảy tám nghìn một tháng đã không tệ rồi, thậm chí rất nhiều sinh viên đại học chỉ kiếm được ba bốn nghìn thôi!

Tưởng Đan Ni kéo kéo đồ Giang Mị, muốn hỏi Giang Mị có đồng ý cùng ở lại không.

Sau khi Giang Mị suy nghĩ một lúc cười nói: “Tôi đồng ý gia nhập, nhưng tôi có mấy vấn đề, còn có một vài suy nghĩ cần phải nói.”

“Cô cứ nói.”

Thấy Giang Mị và Tưởng Đan Ni hơi động lòng, Triệu Đại Vĩ bình thản nói.

Giang Mị đáp: “Tôi muốn hỏi, quầy đậu hũ thối của anh có phải bây giờ chỉ có một quầy không. Với lại cách làm đậu hũ thối này có phải là cách làm độc quyền các anh không?”

Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Không sai, bây giờ chỉ có một quầy, cách làm cũng là độc quyền.”

“Vậy sao anh không mở thêm mấy quán. Nếu như vậy, tiền anh kiếm được chắc chắn nhiều hơn!” Giang Mị rất tò mò điều này: “Không có vốn sao?”

Triệu Đại Vĩ sững sờ.

Anh hiểu sơ sơ Giang Mị muốn nói gì rồi.

“Không phải không có vốn mà là không có thời gian và sức lực. Thực tế thì quầy đậu hũ thối chỉ là một chuyện làm ăn rất nhỏ của tôi, bây giờ tôi còn có chuyện khác quan trọng hơn phải làm, không thể chú ý đến mấy cái này.”

Triệu Đại Vĩ vừa dứt lời.

Giang Mị nói: “Đã vậy, anh bỏ tiền bỏ công thức, chúng tôi tiến hành quản lý giúp anh, thế nào? Chúng tôi chỉ là người quản lý chuyên nghiệp, không chiếm cổ phần của anh, nhưng anh phải trả lương cho chúng tôi!”

Tưởng Đan Ni nói trong lòng cậu điên rồi, cậu như vậy là lừa đảo!

Với lại, hai người không có kinh nghiệm của người quản lý chuyên nghiệp, kết quả Giang Mị lại lên tiếng muốn làm quản lý, đây thật sự là mặt dày cực kỳ!

Dù sao thì Tưởng Đan Ni cũng không làm được chuyện thể này.

Triệu Đại Vĩ nhìn hai người họ, không rõ hàm ý.

Vốn dĩ anh muốn tuyển người trông quầy đậu hũ thối, kết quả hai người này lại muốn làm giao dịch với anh.

Giang Mị nói: “Ông chủ, anh chọn chúng tôi đi, có ba lý do.”

“Một là chúng tôi mê đậu hũ thối! Chúng tôi tình nguyện phát triển đậu hũ thối!”

“Hai là, quản lý doanh nghiệp là chuyên ngành học của chúng tôi, cũng có chút ít kinh nghiệm mặt này, nên tôi cảm thấy chắc hẳn chúng tôi có thể đảm nhận được!”

“Thứ ba, chúng tôi mới tốt nghiệp là lúc tính tính cực làm việc cao nhất, chắc chắn nhiệt tình khởi nghiệp của chúng tôi cũng mạnh hơn người khác nhiều!”

Sau khi đưa ra loạt lý do, lời Giang Mị khiến Triệu Đại Vĩ cảm thấy cũng có chút đạo lý.

“Đương nhiên chúng tôi cũng có chuyên môn dày công tu luyện, sẽ tôn trọng thỏa thuận bảo mật và thỏa thuận khác.” Giang Mị nói: “Ông chủ, anh không suy nghĩ một chút đi, tôi tin tôi là người đầu tin đề xuất ý kiến này với anh!”

Nói thật, Triệu Đại Vĩ thật sự hơi bị sự tự tin và nhiệt tình của Giang Mị làm cảm hóa.

Anh cũng đồng ý cho hai người chút cơ hội.

Triệu Đại Vĩ nghĩ nghĩ, nói: “Các người xác định các người có năng lực kinh doanh quầy đậu hũ thối của tôi và có thể tạo ra thành tích không? Nếu không tạo ra thành tích thì sao?”

Giang Mị nói: “Nếu không tạo ra được thành tích thì cả đời này tôi kinh doanh quầy đậu hũ này giúp anh!”

Phì hì hì!

Tưởng Đan Ni ngạc nhiên đến nỗi đỏ mặt cười.

Triệu Đại Vĩ lại suy nghĩ chút nữa, gật đầu: “Cũng được, hai người lập kế hoạch cho tôi. Nếu tôi thấy được tôi sẽ giao chuyện này cho hai người.”

Triệu Đại Vĩ cũng không lỗ, ngược lại bây giờ anh không có hơi sức đâu mà kinh doanh đậu hũ thối.

“Cảm ơn ông chủ cho cơ hội.” Giang Mị nói: “Ông chủ! Tôi tên là Giang Mị, đây là bạn tôi Tưởng Đan Ni! Không biết xưng hô với ông chủ anh thế nào đây?”

“Tôi là Triệu Đại Vĩ.”

“Triệu tổng.” Giang Mị nói: “Vậy chúng tôi về lập kế hoạch, sau khi lập xong sẽ đưa cho Triệu tổng xem!”

“Được.”

Triệu Đại Vĩ rất tán thưởng người có tầm nhìn, có thể nắm bắt cơ hội, mà Giang Mị này da mặt dày, ánh mắt tinh tường, cũng nắm bắt được tâm lý anh, cũng là một nhân tài tốt.

Về phía Tưởng Đai Ni, tính cách hướng nội, không thích nói chuyện nhưng Triệu Đại Vĩ có thể thấy được trong mắt Tưởng Đan Ni có loại khát vọng thành công, khát vọng được người khác công nhận một cách mãnh liệt.

Giang Mị và Tưởng Đan Ni rời đi.

Tưởng Đan Ni hãi hùng khiếp vía: “Giang Mị, cậu thật sự lớn gan, mà mặt cũng dày nữa.”

“Không còn cách nào, chẳng lẽ chúng ta cứ không có công việc mãi?” Giang Mị nói: “Cơ hội đã lòe ra trước mặt rồi, nếu tớ không bắt lấy vậy cơ hội sẽ thuộc về người khác. Tớ không cam tâm, đời này cứ làm nhân viên dưới trướng người khác!”

Cô ấy kéo Tưởng Đan Ni: “Không biết cậu nhìn ra không, Triệu tổng ra tay vô cùng hào phóng, với lại phong độ cũng tốt, nhìn là biết người làm việc lớn. Theo anh ấy, chỉ cần chúng ta làm thành công quán đậu hũ thối, vậy tương lai của chúng ta, mỗi năm cả triệu, chắc chắn không còn là mơ!”

“Mỗi năm một triệu…”

Tưởng Đan Ni chỉ từng nghĩ trong mơ, nhưng trong thực tế, nghĩ cũng không dám nghĩ!



Vì Giang Mị và Tưởng Đan Ni muốn mở quán đậu hũ thối lớn, không đồng ý ở lại thôn Đại Long trông quầy nhỏ, nên Triệu Đại Vĩ chỉ có thể tìm người khác.

Triệu Đại Vĩ nói chuyện này với chị dâu Tiền Mỹ Lâm.

Tiền Mỹ Lâm nói: “Chuyện này chú không cần lo lắng, cứ giao cho chị là được. Có phải cần hai người trông không tệ, chịu khó là được?”

“Đúng.” Triệu Đại Vĩ gật đầu.

“Chuyện này cứ giao cho chị dâu, chắc chắn chị sẽ làm tốt.” Tiền Mỹ Lâm cười cười.

Lúc này, đột nhiên Triệu Đại Vĩ nhớ đến một chuyện.

“Chị dâu, lần trước chị nói tim người trong thôn bán túi thơm, người chị tìm là ai?” Triệu Đại Vĩ không để ý chuyện này, đột nhiên hôm nay nhớ đến, hỏi.

“Là Lý Vũ Trân, cô ta xinh xắn, nếu bán túi thơm, chắc chắn sẽ rất nhiều người mua.” Tiền Mỹ Lâm nói.

“Chị Vũ Trân…”

Triệu Đại Vĩ tưởng tượng trong đầu cảnh tượng Lý Vũ Trân bán túi thơm trong thôn, đột nhiên cảm thấy ý này rất hay.

Bán túi thơm không mệt, với lại ngồi trong tiệm, ánh mặt trời không chiếu tới, mưa cũng không ướt, thật sự là một công việc rất thích hợp với phụ nữ đã quen với những ngày tốt đẹp như Lý Vũ Trân.

“Chị dâu nghĩ thật chu đáo. Vậy chị trả lương cho chị Vũ Trân bao nhiêu một tháng.” Triệu Đại Vĩ hỏi.

“Chị trả mười hai nghìn, không biết có thấp không.” Tiền Mỹ Lâm cũng biết Lý Vũ Lâm cũng giúp Triệu Đại Vĩ chút ít, nên cũng thừa cơ hỏi ý kiến của Triệu Đại Vĩ, tránh trong lòng Triệu Đại Vĩ có khúc mắc.

“Cũng được, mức lương này trong thôn là tạm ổn. Nhưng lúc cuối năm phải trả chút tiền thưởng cho chị Vũ Trân, nhưng vậy chúng ta mới có thể giữ được lòng người.”

“Ừm.” Tiền Mỹ Lâm cũng học được không ít thứ khi theo Triệu Đại Vĩ.

Đang nói chuyện thì Lâm Tuyết Nhã bên khách sạn gọi điện cho Triệu Đại Vĩ, nói chuyện thu mua khách sạn Thiên Duyệt đã đến giai đoạn đàm phán cuối cùng, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hẳn là có thể nắm được.

Dù bây giờ Lưu Trường Thịnh đang trong tù, trong lòng rất oán giận Triệu Đại Vĩ, nhưng bản thân ông ta cũng rất rõ, khách sạn đang lãng phí trong tay người khác, cũng chỉ có thể khởi tử hồi sinh trên tay Triệu Đại Vĩ!

“Được!” Triệu Đại Vĩ gật đầu, nhưng trong lòng lại lờ mờ cảm thấy chuyện này sẽ không thuận lợi như vậy.